Phần 1
1
Thái tử sai người mang con chim nhạn mà hắn tự tay bắn hạ đến trước mặt Giang Chiếu Ảnh.
Lấy nhạn làm sính lễ, mọi người đều kinh ngạc thốt lên.
Đây chính là tâm ý của Thái tử.
Ánh mắt hắn chỉ thoáng lướt qua ta rồi lạnh nhạt quay đi.
Chỉ một cái nhìn ấy, ta đã biết – hắn cũng đã trở về từ kiếp trước.
“Nguyện lấy chim nhạn làm lễ, xin được cưới quý nữ Giang thị.”
Giọng nói dịu dàng, ánh mắt hắn rạng rỡ như vừa chạm tay vào giấc mộng xưa.
Giang Chiếu Ảnh đỏ mắt, bàng hoàng như chẳng thể tin nổi.
Nhưng xung quanh, mọi người đều đang nhìn ta với ánh mắt đầy mỉa mai châm chọc, đứng xem trò cười.
“Không được!”
Giọng nói đầy uy nghi của Hoàng hậu cắt ngang lời Thái tử sắp nói.
“Thái tử, ông chúa Việt Tranh mới là người mà Hoàng thượng và bổn cung đã chọn làm Thái tử phi cho ngươi.”
(*) Ông chúa (翁主): Tước vị dành cho con gái của chư hầu vương, tương đương với công chúa.
Tạ Trác cười lạnh:
“Nàng ta tính tình cứng nhắc cố chấp, chẳng hợp với nhi tử. Nếu hôm nay thuận theo ý mẫu hậu, e rằng nhi tử sau này sẽ u uất, cả đời ôm hận. Nhi tử thà cả đời không lập Thái tử phi, cũng tuyệt đối không muốn chọn nàng!”
Những lời đâm xuyên tim gan như vậy, không thể đánh gục tôi.
Những lời tuyệt tình này, ta nghe đã quen.
Không hề cảm thấy đau lòng, bởi lẽ nghe nhiều rồi, cũng chỉ còn lại sự tê dại.
Ta nhếch môi, đáp lại bằng giọng điệu bình thản:
“Đa tạ Hoàng thượng và nương nương nâng đỡ, thần nữ cũng chẳng ưa gì Thái tử. Điện hạ nhu nhược thiếu quyết đoán, không phân biệt phải trái, tự phụ cố chấp, ngoài bộ mặt tạm được ra, chẳng có gì đáng giá.”
Lời vừa dứt, Cả điện im phăng phắc.
Chưa từng có ai dám chửi Thái tử thẳng mặt như thế!
Phụ thân ta là Việt Vương, một trong những chư hầu vương quyền thế.
Khi Cao Tổ giành lấy thiên hạ, lập triều đại Đại Dận, liền phân phong thiên hạ thành bảy nước, mỗi nước một phương, trong đó có ba vị vương hầu khác họ, Việt thị nhà ta chính là một trong số đó.
Tổ tiên Việt thị theo Cao Tổ chinh phạt thiên hạ, công lao hiển hách, thân phận Ông chúa Việt thị cũng không hề thua kém công chúa trong triều.
Mối hôn sự này, không chỉ xem ý hắn, mà còn phải xem tâm ý của ta.
Kiếp trước, cuối đời ta và Tạ Chước tranh cãi không ngừng, nhìn nhau như kẻ thù. Nay quay lại thuở thiếu thời, ta chẳng muốn lãng phí thanh xuân vào những chuyện này nữa. Ta thản nhiên nói: “Điện hạ đã tìm lại được cố nhân, toại nguyện viên mãn, ta đương nhiên phải chúc mừng.”
Thần sắc hắn thoáng chốc ngỡ ngàng, đã hiểu rằng ta và hắn cùng nhau trở về.
Trở lại thời niên thiếu, việc đầu tiên ta làm là cắt đứt đoạn nhân duyên này.
Trong mắt thiên hạ, có lẽ ta nên uất hận nghẹn lòng, hoặc lòng đau như dao cứa.
Nhưng không. Tất cả đều không có.
Khi đám người tản đi hết, Giang Chiếu Ảnh khép nép đến bên ta, giọng nhỏ như muỗi vo ve: “Ông chúa, ta thật lòng ngưỡng mộ Thái tử đã lâu. Nhưng trước giờ điện hạ vẫn luôn hờ hững, chẳng hề có tình ý. Ta thực sự không hiểu vì sao chàng lại thay đổi như vậy.”
Giọng nàng ta lấp lánh niềm vui khó giấu, nét mặt rạng rỡ như hoa nở.
Kiếp trước vào thời điểm này, tình ý của Giang Chiếu Ảnh cả kinh thành đều biết, nhưng lúc đó vị Thái tử kiêu ngạo ấy chẳng thèm để mắt tới.
Hắn trẻ tuổi khí thế, thường hay tranh hơn thua với ta. Trong buổi đi săn thu, hắn cầm con nhạn tự tay bắn hạ đặt trước mặt ta, tóc bay phất phơ trong gió, mắt lấp lánh kiêu hãnh: “Đây là sính lễ của ta, dành cho Thái tử phi tương lai của ta.”
Dưới ánh mắt ngưỡng mộ của mọi người, ta cười nhẹ gật đầu.
Không lâu sau, chiếu chỉ ban hôn liền được ban xuống.
Thuở ấy, ta cùng hắn cười đến nheo cả mắt, ngỡ rằng tình đầu niên thiếu sẽ vượt qua thời gian dài đằng đẵng.
Sau khi hắn lên ngôi, chúng ta cũng từng là đôi đế hậu đồng tâm, vinh nhục có nhau. Giá như dừng lại ở đó, hẳn đã thành giai thoại ngọt ngào lưu truyền hậu thế.
Ai ngờ non sông chuyển mình, giang sơn rơi vào cảnh lầm than. Ta cùng hắn gồng mình gánh vác giang sơn tan vỡ, cùng hắn trấn áp bề tôi phản nghịch, tái tạo thái bình thịnh thế.
Cuộc tranh đoạt ngai vàng kéo dài mấy năm trời, cuối cùng cũng thắng lợi trong nguy nan.
Nhưng khi giang sơn đã vững, tình cảm thuở ban đầu cũng chẳng còn.
Hắn hỏi ta không biết bao lần: “Việt Tranh ngây thơ thuần khiết thời niên thiếu đã đi đâu mất rồi?”
Ta cũng muốn hỏi.
Nhưng vì giang sơn xã tắc, ta không có lựa chọn nào khác. Ta mưu tính, cân nhắc lợi hại, thậm chí… nhuốm m á /u trên tay.
Những ngày sóng gió, hắn từng nắm chặt tay ta: “Có nàng ở bên, ta càng yên tâm.”
Đến khi thiên hạ thái bình, hắn lại lạnh lùng buông lời: “Nàng bây giờ, tâm cơ thâm sâu khó lường, khiến trẫm nửa đêm tỉnh giấc cũng sợ hãi.”
Từ lúc ấy, ta hiểu ra mình đã lầm.
Tâm tính hắn không đủ kiên định, không làm được bậc quân chủ tài ba lỗi lạc. Thiên hạ đại loạn, sinh linh đồ thán, hắn chỉ có hoảng loạn và bất lực. Ta buộc phải gánh vác tất cả.
Nhưng sự quyết đoán sát phạt, suy tính đấu tranh của ta, cuối cùng đổi lại sự đề phòng và nghi kỵ của hắn. Từ dò xét ban đầu, đến khi niềm tin vỡ vụn, tình nghĩa đôi ta cũng hết.
Giang Chiếu Ảnh si tình bao năm, chưa từng thay đổi. Sự dịu dàng của nàng ta đã làm lay động hắn. Sự ấm áp nhỏ nhẹ ấy đã sưởi ấm trái tim hoảng loạn bất an của hắn trong những năm tháng chiến loạn.
Con trai ta hỏi hắn: “Phụ hoàng, người phụ hoàng yêu nhất không phải là mẫu hậu sao? Tại sao lại làm mẫu hậu đau lòng như vậy?”
Nhưng lúc đó, hắn trầm mặc hồi lâu, chỉ nói một câu: “Trước đây, trẫm yêu mẫu hậu con nhất, bây giờ, trẫm chỉ là… yêu thêm một người nữa mà thôi…”
Tôi đứng dưới mái hiên xa xa, tận tai nghe hắn trả lời như vậy.
2
“Có phải Người và điện hạ đã xảy ra mâu thuẫn, nên hắn mới tức giận như vậy không?” Lời của Giang Chiếu Ảnh kéo ta trở về thực tại.
Ta khẽ nhíu mày, giọng trầm xuống: “Quá khứ của ta và hắn, ngươi không cần hỏi, lo cho tương lai của ngươi là được.”
Dứt lời, ta quay người lên ngựa rời đi.
Mấy ngày sau, chiếu chỉ ban xuống, lập Giang Chiếu Ảnh làm Thái tử phi.
Tỳ nữ Thanh Dương cẩn thận hỏi tôi: “Ông chúa phụng chiếu vào kinh đã hai năm, vốn là để đợi thành hôn, nay xảy ra chuyện, nên nhanh chóng viết thư báo cho Vương thượng biết nguyên do, xin ngài ấy làm chủ mới phải.”
“Việc nhỏ như vậy, cần gì phải báo cho phụ vương, ta tự mình có thể quyết định.”
Thanh Dương đầy nghi hoặc: “Vị trí Thái tử phi, sao có thể là chuyện nhỏ?”
Nàng tất nhiên sẽ không hiểu, đợi đến ngày gió mây nổi lên, quốc gia không còn là quốc gia, lúc đó hoàng quyền lọt vào tay người khác, chư hầu nhòm ngó, nghịch vương xưng đế, vị trí Thái tử phi nhỏ bé kia có nghĩa lý gì?
Mọi quỹ đạo đều như cũ, chỉ là Thái tử phi mà Tạ Trác chọn đã trở thành Giang Chiếu Ảnh.
Nàng ta vào Đông cung, lễ thành hôn rất long trọng.
Đoàn đón dâu vốn không cần đi qua phủ đệ của ta, nhưng lại cố ý đi vòng qua đây.
Trống nhạc rộn ràng, tiếng tù và vang cả góc phố.
Nghe nói Thái tử thân chinh đón dâu, để tỏ lòng coi trọng nàng.
Khi đi qua bên ngoài phủ, tiếng trống kèn vang lên, đặc biệt vang dội.
Ta ngồi trong phòng lật sách, chẳng thèm ngẩng đầu.
Trò trẻ con này, kiếp trước hắn cũng từng chơi. Nhưng giờ ta chẳng buồn để tâm.
Việc Thái tử phi Đông cung đột ngột đổi chủ khiến thiên hạ xôn xao.
Những chuyện Tạ Trác từng vì ta mà làm bỗng bị đào xới khắp nơi.
Nhưng những lời đồn đại này khiến Giang Chiếu Ảnh không yên, nàng ta sinh lòng nghi ngờ, sai người lén dò la quá khứ của ta và Thái tử, hành động nhỏ của nàng bị ta phát hiện, nhưng ta chỉ là giả vờ không biết.
Nàng đã yêu Tạ Trác từ lâu, tình cảm nhiều năm được đáp lại, vốn nên trân trọng.
Nhưng sự chiếm hữu và tò mò của nàng, đã tố cáo nỗi bất an sâu thẳm trong lòng nàng.
Trong Đông cung, nàng tìm thấy một bộ tượng gỗ nhỏ.
Đó là món quà Tạ Trác tự tay khắc tặng ta năm xưa.
Ta từng sai người trả lại tất cả kỷ vật hắn tặng.
Không ngờ giờ lại bị nàng lục ra.
Ánh mắt nàng lóe lên ghen tị:
“Ông chúa từng có quá khứ với điện hạ, ta hiểu. Nhưng hắn đã chọn ta trong buổi đi săn. Từ nay về sau, người đứng cùng điện hạ chỉ có ta. Mong ông chúa giữ lễ tiết, đừng vượt quá giới hạn.”
Ánh mắt ta dừng lại trên khuôn mặt nàng, lời nàng vừa rồi tuy cứng rắn, nhưng lại tỏ ra ngoài mạnh trong yếu.
“Thái tử coi trọng sự dịu dàng ấm áp, thấu hiểu của ngươi, nếu ngươi không rõ ràng, ngày sau sẽ vì nhỏ mất lớn. Sự tò mò và chiếm hữu của ngươi, sẽ hại ngươi.” Ta chậm rãi nói.
Ánh mắt nàng thoáng chút dao động, hơi cúi xuống: “Không phiền ông chúa lo lắng.”
Sau hôm ấy, Giang Chiếu Ảnh đổ bệnh nặng, nằm liệt giường suốt mấy ngày.
Tạ Trác tức tốc xông đến phủ ta, giận dữ đá văng cửa phòng khiến người hầu run rẩy.
“Ngươi đã nói gì với nàng ấy, khiến nàng ấy đau lòng đến mức sốt cao không hạ, bệnh nặng không dậy nổi?” Hắn đầy tức giận, giống hệt như xưa.
Ta vẫn ung dung bày cờ, đuổi hết người hầu đi mới lạnh giọng nói: “Năm Khánh Nguyên thứ mười một mùa đông, chiêu này nàng ta đã dùng rồi. Lúc đó nàng ta một mình đến Phượng Nghi cung, lấy cớ thỉnh an, nhưng lại nói lời phạm thượng, về Tử Vân điện liền bệnh nặng không dậy, sau đó ngươi trách ta, nửa năm không bước chân vào Phượng Nghi cung. Hôm nay ngươi đến làm loạn, chính là liều thuốc tiên cho nàng ta, không quá mười ngày là khỏi bệnh.”
Tạ Trác giật mình, có lẽ đã nhớ lại chuyện kiếp trước, nhưng vẫn cứng miệng không muốn thừa nhận. “Nàng đâu như ngươi nói!”
“Nếu ngươi muốn biết thật giả, tùy tiện tìm một lang y trên phố vào phủ bắt mạch là biết.”
Nghe vậy, hắn chợt im bặt. Cơn giận vơi đi phân nửa.
Những ngự y kia có thể bị mua chuộc trước. Nhưng lang trung ngoài phố thì nàng ta đâu kịp sắp đặt?
Khi hắn rời đi, thần sắc uể oải, không còn vẻ hung hăng và tức giận như lúc đến.
Kiếp trước kiếp này, cùng một chiêu lại dùng một lần, nếu hắn vẫn không nhìn thấu, thì hắn đáng bị che mắt.
Quý phi Tử Vân điện được sủng ái nhất của hắn giỏi nhất là giả bệnh yếu đuối, lùi một bước tiến hai bước.
Về sau, Giang Chiếu Ảnh trong cung kẻ thù nhiều, bị người ta hạ độc ám hại, nhưng trước khi chết, nàng vẫn không ngừng vu cáo ta.
“Việt thị không dung ta, hại ta đến mức này…”
Nàng ta tắt thở, nhưng để lại giữa tôi và Tạ Trác một vết nứt không thể xóa nhòa.
Hắn tu sửa cung điện, thắp đèn dài cúng bái, mời phương sĩ vào cung, chỉ mong quý phi nhập mộng.
Khi tôi qua đời vì bệnh, hắn nói: “Chỉ mong kiếp sau không gặp lại, đừng làm oan gia.”
Nay trở lại kiếp này, điều hắn vui mừng nhất chắc là Giang Chiếu Ảnh vẫn còn sống, người xưa vẫn ở bên, hắn còn có thể bù đắp những nuối tiếc.
Nhưng những điều này, đều không liên quan đến tôi.
Người Việt gia đã đến.
3
Ngày vào cung từ biệt, ở ngoài cung lại gặp Tạ Trác.
Thần sắc hắn nghiêm trọng, ánh mắt hơi cúi xuống.
Khoảnh khắc ánh mắt chạm nhau, giọng hắn vỡ ra từng mảnh:
“Chuyện năm Khánh Nguyên thứ 11… là Cô đã trách nhầm nàng.”
Xem ra, hắn đã đi kiểm chứng rồi.
“Chỉ là lần đó thôi sao?”
Nếu kể từng chuyện từng việc, e rằng không kể hết.
“Việt Tranh, nàng luôn như vậy – hung hãn bức người, chẳng cho kẻ khác thở. Chiếu Ảnh đã nhận lỗi với ta rồi. Nàng ấy chỉ là quá để ý ta, trong lòng bất an. Nàng cớ sao cứ phải tranh cao thấp đúng sai?”
Chỉ muốn một sự công bằng, cũng là khiến người ta không thở được sao?
Ta khẽ nhếch mép, chẳng muốn hao tâm tổn sức.
Nhưng hắn chặn ngang đường, giọng đanh lại: “Cô biết nàng thông minh giỏi mưu lược, nàng ấy không phải đối thủ của nàng, kiếp trước kiếp này ân oán đã sâu, nàng lại có ký ức kiếp trước mà nàng ấy không có, điều này với nàng ấy không công bằng, ngày sau gặp lại nàng ấy, mong nàng hãy cao tay tha thứ, đừng làm khó nàng ấy.”
Ta đưa mắt nhìn về phía xa – bóng kỵ sĩ áo trắng đang phi ngựa tới.
“Điện hạ đa nghi rồi, từ nay về sau, ta và điện hạ cùng Thái tử phi, không cần gặp lại.”
“Ý nàng là sao?” Tạ Trác trợn mắt kinh ngạc.
“Ta phải về Việt quốc.”
Tạ Trác theo ánh mắt ta nhìn về phía xa – Phong Triết, vị tướng quân phụng mệnh phụ vương đến, đang tới.
Hắn vẫn như năm đó, vẫn yên ngựa bạc, áo choàng trắng, mặt lạnh như tiền.
Kiếp trước, khi ta bệnh nặng, đã sai người truyền tin về Việt quốc, sau khi chết không nhập hoàng lăng, chỉ muốn trở về cố hương, chôn cất tại vương lăng Việt thị.
Cũng là hắn đến đón ta.
Lúc đó, mái tóc hắn cũng đã điểm bạc. heo phụ vương chinh chiến cả đời, giữ yên bá tánh, một đời lấy vợ.
Những chuyện về sau, ta cũng không biết nữa.
“Ông chúa – thần đến đón người về nhà.”
Ta bước về phía Phong Triệt, nhưng Thái tử đột nhiên kéo tay, trong mắt hắn hiện lên sự tức giận, nghiêm giọng nói: “Kiếp này, nàng muốn chọn hắn?”
“Điện hạ vượt quá giới hạn rồi, kiếp này, dù ta chọn ai cũng không liên quan đến ngài.”
Lời vừa dứt, hắn kích động, lòng bàn tay dần dùng lực, nắm đến tay ta đau nhức, “Nàng chọn ai cũng được, nhưng tuyệt đối không được là hắn.”
Ánh mắt tôi ngẩng lên, vô tình lộ ra sự châm biếm, “Điện hạ quên thân phận của mình rồi. Hiện tại – ngài không có tư cách can thiệp chuyện của ta.”
Mạnh mẽ vung tay, không tốn chút sức liền thoát khỏi sự kìm kẹp của hắn.
Trong mắt hắn tình cảm dâng trào, nhưng cố nén sự tức giận.
Khi bước qua nhau trong khoảnh khắc đó, ta dừng bước, cười khẩy: “Điện hạ càng không cho ta chọn – ta lại càng muốn chọn!”
Ánh mắt hắn tràn đầy tức giận, nhưng theo sau đó là sự bất lực, chỉ kịp nhìn thấy bóng ta chạy về phía Phong Triết.
Vị tướng quân lạnh lùng ấy đưa tay đỡ ta lên ngựa, hai người cùng phi ngược nắng.
“Ông chúa, ta đến muộn rồi.”
Ánh mắt Tạ Trác nhuốm màu tuyệt vọng đọng lại phía sau, ta chẳng thiết ngoảnh lại.
“Việt Tranh, có phải nàng đã sớm lên kế hoạch cùng hắn rời đi không?” Tạ Trác lại truy hỏi.
“Đúng vậy – thì làm sao!” – Tiếng trả lời vang lên đầy dứt khoát.
Lời vừa dứt, ta vung roi, ngựa phi nước đại, bụi cỏ vương đầy chân trời.
Phong Triết cùng ta biến mất trong cuồng phong, Tạ Trác chỉ nghe thấy tiếng ta vang vọng trong không trung.