Chương 9
9
Sehwa nhắm mắt rồi lại mở ra. Đôi mắt nặng trĩu khiến cậu khó mà phân biệt được thứ ánh sáng nhòe trước mặt. Có lẽ vì bị tát liên tục nên nền gạch men lạnh ngắt giờ đây lại trở nên âm ấm một cách kỳ lạ.
Đám đàn ông làm theo mệnh lệnh của cấp trên một cách rất nghiêm túc. Họ xát xà phòng lên người cậu như thể đang lột da. Nước xả liên tục dội thẳng vào cơ thể. Ống nước ở đây vốn dùng để cọ sàn nên áp lực mạnh hơn vòi sen thông thường rất nhiều. Vì thế mà nó đau kinh khủng. Nhưng bất ngờ là… chỉ có vậy mà thôi.
Những khách hàng từng dùng loại thuốc kia có vẻ đều rất phấn khích khiến Sehwa từng nghĩ nó là thứ gì đó đặc biệt. Nhưng sự thật thì không phải vậy. Nó chỉ đau như thể có hàng ngàn mũi kim đang chích lên làn da vốn đã quá nhạy cảm của cậu. Sehwa nằm yên bất động trên sàn, chỉ chờ cho thuốc hết tác dụng.
Lúc bị nước tạt vào lần đầu tiên, cậu đã lên đỉnh một cách vô thức. Không phải vì muốn, mà vì không thể chống lại. Cảm giác như có đôi bàn tay khổng lồ đang bóp chặt toàn thân. Cậu không chỉ xuất tinh mà nước mắt cũng trào ra. Axit dạ dày trào ngược khiến cậu nôn khan đến mức suýt nghẹt thở.
Cậu đã sợ rằng mình sẽ van xin được làm tình với bọn chúng. Hoặc sẽ vì quá sợ hãi mà khuất phục. Nhưng may mắn là chuyện đó đã không xảy ra. Có lẽ cơ thể cậu đã trở nên chai lì với thuốc. Ngay cả những thứ được sản xuất cho quân đội cũng gần như không còn tác dụng lên cơ thể cậu nữa.
Vậy đã trôi qua bao lâu rồi. Những gã đàn ông trước đó đứng bất động như tượng bắt đầu có dấu hiệu dịch chuyển. Chắc hẳn thời gian cũng không ngắn. Vốn dĩ loại thuốc kích dục này không kéo dài quá lâu. Thật ra thuốc nào cũng vậy. Cảm giác hưng phấn và suy sụp đều đến rất nhanh. Chính vì thế người ta luôn phải tìm một loại mạnh hơn.
Tác dụng của thuốc xem ra đã hết. Ki Tae-jeong chắc chắn cũng nhận ra điều đó dù chỉ nhìn từ bên ngoài. Thế mà hắn vẫn không nói gì. Hắn đã khiến cậu nếm trải thứ bạo lực mà cậu chưa từng gặp. Bắt cậu dùng loại thuốc đó. Và giờ có lẽ hắn muốn cậu hiểu thêm một kiểu tra tấn mới.
“… Vậy nên.”
Có lẽ hắn đọc được suy nghĩ của cậu nên giọng nói đó bắt đầu vang lên từ rất gần. Những người đàn ông lúc nãy còn thoải mái vỗ vào chân cậu giờ bỗng dựng thẳng người. Dù cậu chỉ nhìn thấy giày của họ nhưng cũng cảm nhận được căng thẳng lan khắp phòng.
“Nhưng chuẩn tướng…”
Câu nói đầy lo lắng của Trung úy Park chưa kịp nói hết thì đã bị cắt ngang. Dù không nhìn thấy vẻ mặt của Ki Tae-jeong nhưng Sehwa vẫn biết hắn đã khiến anh ta phải câm lặng.
“Ra ngoài hết đi.”
Tiếng nước bắn lên từ vũng nước dưới đất vang lên cùng lúc. Dù tất cả đều cố giữ bình tĩnh thì chỉ có mình Sehwa là ướt đẫm trong dòng nước bị hất ngược.
Nghĩ lại thì hôm nay cậu bị dính nước không ít. Trước đó là nước trong kho. Giờ là nước trong nhà tắm. Là ai đã nói nhỉ. Là Maejo. Hắn từng bảo đừng lại gần nước nếu không muốn gặp chuyện xấu. Giờ nhìn lại thì câu đó cũng không sai.
“Đứng dậy.”
Ki Tae-jeong bước đến rồi đá nhẹ vào người cậu. Lần này không phải cú đá hung bạo như trước mà chỉ như một cú thúc để gọi dậy. Nhưng nó vẫn rất đau.
“Đừng có giả vờ nữa. Tôi biết thuốc đã hết tác dụng rồi.”
Sehwa cử động từng chút một để gượng dậy. Ki Tae-jeong là người có thể đè mặt cậu xuống nền nếu hắn muốn. Cậu không muốn bị dí đầu vào vũng nước rồi chết vì ngạt thở thật sự.
“Tôi đã suy nghĩ rồi. Tôi muốn đưa ra một đề nghị cho cậu.”
Lee Sehwa cố nén lại một tiếng cười rỗng tuếch suýt bật ra theo phản xạ rồi cắn môi. Một lời đề nghị sao. Mỗi lần có ai đó đến gần cậu bằng những lời như vậy thì chưa bao giờ dẫn đến kết quả tốt. Ngay cả chuyện với Trung úy Kim cũng đã thành ra như thế này.
“Chuyện Trung úy Kim từng hứa…”
Lee Sehwa cố gắng ngẩng đầu lên dù cơ thể như muốn sụp xuống. Ánh đèn dây tóc rẻ tiền khiến mắt cậu không thể mở nổi. Cậu nheo mắt nhìn vào luồng sáng nhòe loang trước mặt rồi đợi Ki Tae-jeong nói tiếp nhưng hắn vẫn không nói gì.
Chuyện gì vậy. Lee Sehwa mở mắt ra cẩn thận. Ki Tae-jeong vẫn đứng đó nhìn xuống cậu. Nhưng vì ánh sáng rọi thẳng vào mặt nên cậu không thể nhìn ra biểu cảm của hắn.
Lee Sehwa rên khẽ như con chó không thể tự đứng dậy rồi khẽ giật mình như muốn rũ bớt nước khỏi người. Có thể tóc ướt đang bết lấy tai khiến cậu không nghe rõ. Nếu bỏ lỡ lời Ki Tae-jeong thì chắc chắn cậu sẽ chịu thiệt. Vì nếu sau này có tranh cãi gì họ sẽ lập tức bóp méo lời của cậu. Dù biết trông mình thật thảm hại nhưng cậu vẫn cố tỏ ra như đang lắng nghe. Cách nhanh nhất là giơ tay gạt tóc rồi nhìn thẳng vào mặt hắn. Nhưng còng tay quá nặng và cậu không còn chút sức lực nào để nhấc tay lên. Dù cơn hưng phấn đã qua nhưng sự kiệt sức vẫn chưa biến mất.
“…”
Ki Tae-jeong nhìn cậu một lúc rồi chậm rãi bước tới. Hắn quỳ một gối xuống giống hệt khi đặt khay thuốc lúc trước.
“Tôi vẫn còn…”
Lee Sehwa lí nhí nói như muốn biện minh điều gì đó nhưng rồi lại cắn môi ngừng lại. Cậu liếc nhìn hắn rồi tự hỏi không hiểu vì sao từng lời từng hành động của mình đều khiến hắn phản ứng gay gắt đến thế. Nụ cười ban nãy đã hoàn toàn biến mất khỏi gương mặt Ki Tae-jeong. Giờ đây hắn chỉ nhìn cậu bằng ánh mắt lạnh như băng. Dù cậu có muốn xin lỗi thì cũng không biết mình đã làm gì sai. Không muốn khiêu khích hắn thêm nữa Lee Sehwa chỉ khẽ thở ra rồi cúi đầu xuống.
“Ư…”
Bàn tay lớn của Ki Tae-jeong bất ngờ vươn tới rồi bóp chặt lấy mặt cậu. Lực nắm mạnh đến mức như muốn xuyên qua làn da.
“Tôi đã tự hỏi tại sao cậu lại bôi cái thứ đó lên mặt”
Lòng bàn tay thô ráp di khắp gò má và cằm. Dường như sau một thoáng ngập ngừng Ki Tae-jeong cảm thấy điều gì đó buồn cười liền khịt mũi một tiếng. Rồi hắn đột ngột siết lấy cằm cậu. Lee Sehwa không hiểu vì sao hắn lại để tâm đến khuôn mặt mình đến vậy. Cậu chỉ vừa lau sạch lớp kem nhuộm da mà thôi. Không rõ chuyện đó có gì đáng chú ý đến thế.
“Ờm…”
Lee Sehwa mở miệng trước vì không chịu nổi không khí nặng nề đang đè xuống. Nhưng vừa cất lời cậu lại lặng người khi đối diện với ánh mắt lạnh đến nghẹt thở của hắn.
“Có vấn đề gì sao”
Cậu định nói gì vậy. Câu đó cậu chỉ dám nghĩ chứ không dám thốt ra. Lúc này mà khiêu khích Ki Tae-jeong thì sẽ là sai lầm lớn. Dù cậu đang ở thế yếu nhưng ánh mắt mà hắn dành cho cậu lại giống như muốn kết liễu ngay tại chỗ. Một lời đề nghị. Hắn thật sự muốn thương lượng trong hoàn cảnh này sao. Hay đó chỉ là một kiểu đe dọa khác
“Này. Tôi đã nói là tôi không thích bị nhìn lén như thế rồi mà”
“Không phải vậy đâu… anh bảo là anh có đề nghị gì đó cho tôi…”
Ai mà đi nhìn lén chứ. Lee Sehwa cố kìm lại phản ứng vô lễ rồi nở một nụ cười gượng. Ánh mắt sắc bén của Ki Tae-jeong lướt qua trán cậu đang ướt và má vẫn còn dính nước. Cậu cố gắng nhếch khóe môi nhưng chỉ tạo ra một nụ cười méo mó. Ánh mắt đang di chuyển của Ki Tae-jeong cuối cùng cũng dừng lại gần đôi môi khép chặt của Lee Sehwa. Khoảnh khắc đó chắc chỉ kéo dài vài giây nhưng đối với cậu lại như một khoảng thời gian bất tận.
Ngay khi hắn khẽ nâng mí mắt. Lee Sehwa vô thức lùi lại. Dù trong tình trạng bị trói chặt thì hành động đó cũng chỉ là một phản ứng yếu ớt. Nhưng đôi chân mày gọn gàng của Ki Tae-jeong khẽ giật như thể ngay cả hành động nhỏ đó cũng khiến hắn khó chịu.
Lee Sehwa cảm thấy mình sắp nghẹt thở liền hít vào một hơi thật sâu. Đúng lúc ấy. Ki Tae-jeong lại đưa tay ra như thể hơi thở run rẩy kia là tín hiệu. Hắn bất ngờ túm lấy cậu khiến Lee Sehwa gục xuống không phản kháng nổi. Mắt cậu đảo loạn. Cảm giác như bị một con chim săn mồi khổng lồ với móng vuốt sắc nhọn quắp lấy giữa không trung.
Ki Tae-jeong vác Lee Sehwa lên vai như một cái bao rồi đẩy mạnh cửa nhà tắm. Cơ thể ướt sũng của cậu khiến trọng lượng tăng lên đáng kể. Nhưng hắn dường như không để tâm mà vẫn lớn tiếng gọi Trung úy Park.
“Mấy người canh gác ở đây khi nãy đâu rồi”
“Bọn tôi rút họ đi để bổ sung lực lượng trinh sát. Có cần gọi lại không ạ”
“Không cần. Đừng có đánh trống lảng. Tự anh lo liệu đi”
“Gì cơ ạ”
“Tôi không định giết họ. Nếu bị móc mắt hay cắt lưỡi thì tự tìm cách sống tiếp”
Lee Sehwa chỉ chớp mắt khi vẫn bị treo lủng lẳng như đống đồ ướt. Ý hắn là gì. Mấy người canh cậu… chẳng phải là mấy kẻ vừa tắm rửa cho cậu sao. Chẳng phải họ là thuộc hạ của hắn sao. Vậy mà hắn lại nói muốn lấy mắt hay lưỡi của họ sao.
“Chuẩn tướng”
Trung úy Park vội vã đi theo sau Ki Tae-jeong. Đôi mắt Lee Sehwa đảo tròn theo từng chuyển động. Cậu định với tay túm lấy áo hắn. Hoặc chí ít là bám vào vai hắn. Dù lực tay đang giữ cậu khá ổn định nhưng bản thân cậu lại thấy bất an vì không biết khi nào hắn sẽ buông tay.
“Chuẩn tướng. Vừa rồi anh nói… à”
Trung úy Park đang nói liên tục như súng máy thì bất ngờ im bặt như thể vừa đạp trúng thắng. Ki Tae-jeong hơi ngoái đầu lại khi thấy phản ứng lạ đó. Trung úy Park nhìn hắn với vẻ bối rối. Đúng hơn là nhìn vào Lee Sehwa đang lủng lẳng trên vai hắn.
Lee Sehwa vẫn đang vùng vẫy yếu ớt cũng ngẩng đầu lên khi thấy không khí xung quanh trở nên im lặng khác thường. Ki Tae-jeong liếc qua Lee Sehwa rồi lại nhìn sang Trung úy Park. Ánh mắt qua lại giữa hai người khiến hắn khựng lại rồi bật ra một câu chửi thề. Không phải loại chửi thông thường mà là một câu vô cùng thô tục và đầy khinh miệt.