Chương 8
8
Khi đang ấn ngón cái vào thái dương, bàn tay còn lại cầm điếu xì gà, Ki Tae-jeong ngắt lời Trung úy Park.
“Gì cơ?”
Trung úy Park nói:
“Nếu Lee Sehwa thật sự mang thai thì đó sẽ là bằng chứng hoàn hảo bổ sung cho đoạn hologram mà người ta gọi là lời thú tội của Trung úy Kim. Chúng ta chỉ cần chứng minh rằng bụng bầu của Lee Sehwa mới xuất hiện gần đây và cụ thể là sau khi gặp Trung úy Kim.”
Ki Tae-jeong đáp lại:
“Cũng đúng. Nhưng làm sao chứng minh được thể trạng của Lee Sehwa đã thay đổi so với trước kia.”
“Tại sao lại không. Chủ Nhà hoặc một người vận hành khác chắc chắn từng đặt giá để xem cơ thể đó đáng bao nhiêu. Lee Sehwa hẳn đã từng bị lấy máu nhiều hơn người bình thường rất nhiều.”
Nơi này đầy rẫy những kẻ sẵn sàng bán máu và nội tạng chỉ vì vài đồng bạc lẻ. Chúng chắc chắn đã ghi chép tình trạng sức khỏe của con nợ kỹ lưỡng không kém gì bản kê nợ.
“Khi xét xử chỉ cần yêu cầu Lee Sehwa sản xuất thuốc ngay tại chỗ rồi đem đối chiếu với nguyên liệu mà Trung úy Kim đã cất giấu. Đó là một kỹ thuật không quá phức tạp. Việc truy ngược nguồn gene của một tử cung hình thành sau sinh cũng chẳng khó khăn gì.”
Lúc đầu lời nói đó nghe như một câu đùa vô thưởng vô phạt. Nhưng càng nói lại càng có lý. Nếu Lee Sehwa thực sự mang thai thì chúng ta sẽ dễ dàng chứng minh được loại thuốc đó có vấn đề. Như vậy sẽ chặn được mọi lời cáo buộc.
Trung úy Park hỏi khẽ:
“Vậy nên ngài định ra lệnh cho cấp dưới xử lý việc mang thai của Lee Sehwa sao?”
Ki Tae-jeong gật đầu:
“Tất nhiên là phía chúng ta sẽ đảm nhận chuyện đó. Không thể để một bằng chứng quý giá như vậy bị đem bán cho khu đèn đỏ được.”
Trung úy Park hít một hơi thật sâu rồi ngừng lại chốc lát. Nhưng ánh mắt như lưỡi dao của Ki Tae-jeong đã không cho anh ta nhiều thời gian.
Anh ta dè dặt nói tiếp:
“Nhưng… Chuẩn tướng… chắc chắn sẽ có người tìm cách dùng chuyện mang thai của Lee Sehwa để gây sức ép.”
Ki Tae-jeong hỏi lại:
“Tại sao chứ?”
Trung úy Park lau mồ hôi, nhỏ giọng:
“Ý tôi là… ngài định biến vụ việc này thành một vấn đề lớn phải không?”
Ki Tae-jeong nhìn anh ta:
“Vậy nên chúng ta nên làm cho nó thành chuyện nhỏ thôi sao?”
Trung úy Park tiếp lời:
“Nếu vậy… cho dù là phía Thiếu tướng Oh hay phía Trung úy Kim thì chắc chắn một trong hai sẽ xuất hiện và ép Lee Sehwa trải qua các cuộc kiểm tra.”
“Một nạn nhân mang thể trạng dễ thụ thai mà bản thân hoàn toàn không hay biết. Hoặc một kẻ đồng lõa từng sống ngoài vòng pháp luật từ nhỏ và đang phạm tội từ rất lâu. Dù là trường hợp nào thì cũng đều phù hợp để các nhân vật cấp cao thao túng dư luận theo hướng sai lệch. Và…”
“Ngay cả khi Lee Sehwa thật sự mang thai thì nếu người ta phát hiện ra cha đứa bé là người bên phía chúng ta thì những kẻ muốn bẻ lái vụ án cũng sẽ không bỏ qua cơ hội đó. Họ sẽ tung ra tiêu đề gây sốc như kiểu ‘Cấp dưới của Chuẩn tướng Ki Tae-jeong cưỡng hiếp Lee Sehwa khi cậu ấy đang bị ảnh hưởng bởi thuốc.’”
“Bọn họ vốn đã có ý định che giấu bản chất thật sự của vụ việc thì chắc chắn sẽ không bỏ qua cái mồi ngon đó.”
“Liệu có công bằng không khi ép một nạn nhân mang thai ngoài ý muốn trong khi thể trạng của người đó bị thay đổi một cách cưỡng ép. Họ sẽ đặt câu hỏi như thế.”
Ki Tae-jeong đáp gọn:
“Dù Lee Sehwa mang thai với ai thì điều đó cũng chẳng liên quan gì đến vụ của Trung úy Kim.”
Trung úy Park gật đầu:
“Tất nhiên là vậy. Nhưng ngài biết rõ quy luật của chiến tranh truyền thông mà.”
Ngay từ đầu nếu Ki Tae-jeong hoàn thành nhiệm vụ suôn sẻ thì chắc chắn họ đã làm lớn chuyện đó từ lâu. Việc đẩy sự việc đi quá xa như vậy liệu có cần thiết không. Dù đang trong thời chiến thì cũng nên có giới hạn đạo đức cần được giữ lại. Thế nhưng họ lại cố tình làm lu mờ thành tựu của Ki Tae-jeong bằng những cách diễn đạt đầy ám chỉ trên truyền thông.
“Dù vậy chúng ta không thể giả vờ như hành động của Trung úy Kim chưa từng xảy ra.”
“Cũng vì thế mà ngày chuẩn tướng bị bãi nhiệm sẽ không đến sớm đâu.”
Lần này có cả sĩ quan cấp cao dính líu nên mức độ kiểm soát chắc chắn sẽ khác hoàn toàn so với trước đây.
Nỗi lo của Trung úy Park là điều hoàn toàn hợp lý. Ki Tae-jeong là người tàn nhẫn. Dù đã có rất nhiều người cố gắng lôi kéo hắn nhưng vì hắn luôn chọn con đường độc lập nên không có ai đứng ra bảo vệ mỗi khi có chuyện xảy ra. Những người duy nhất có thể hiểu và đồng cảm là những kẻ như Trung úy Park cũng từng trải qua những cuộc thí nghiệm giống vậy. Họ là những món vũ khí sinh học được tạo ra để dễ sử dụng rồi dễ dàng bị loại bỏ. Nếu Ki Tae-jeong thật sự muốn cắt đứt mối liên kết với quân đội thì cách duy nhất là loại bỏ toàn bộ điểm yếu từ lúc bắt đầu.
“Hừm vậy thì chỉ cần có bằng chứng cho thấy Lee Sehwa đồng ý mang thai là đủ đúng không.”
“Gì cơ.”
Trung úy Park đáp lại muộn trong lúc còn đang cố suy nghĩ cách thuyết phục cấp trên đáng sợ kia. Anh ta biết phản ứng của mình khiến Ki Tae-jeong khó chịu nhưng lần này anh ta chỉ biết đứng chết lặng tại chỗ không nói được lời nào.
“Tôi chuẩn tướng tôi nghĩ đó là kết luận quá cực đoan.”
“Vậy thì có lẽ tôi không cần nhờ ai làm nữa tôi có thể tự xử lý. Chỉ cần để lại một đoạn video ghi cảnh Lee Sehwa khóc vì yêu tôi và muốn sinh con cho tôi là được.”
Ki Tae-jeong nói như thể mọi chuyện đã được quyết định sẵn trong đầu hắn. Thậm chí hắn còn bật cười như thể cảm thấy chuyện đó rất thú vị.
“Không cần quay video cũng được khoan đã.”
“Hôm nay cậu nói nhiều thật đấy.”
“Chuẩn tướng ý ngài là ngài định tự mình làm chuyện đó sao ngài muốn tạo ra đứa trẻ sao.”
“Cái quái gì vậy ai lại gọi chuyện đó là tạo ra đứa trẻ chứ thật là phiền phức.”
Ki Tae-jeong nhả ra một làn khói dày đặc. Tàn lửa sáng lên rồi tắt dần trong màn khói mờ ảo trước mặt hắn.
“Nghĩ lại nếu tôi ném Lee Sehwa người vừa làm được chuyện đó đến một nơi nào đó thì tin đồn chắc chắn sẽ lan ra.”
Dù hắn luôn chọn cấp dưới kín tiếng nhưng điều đó không có nghĩa là hắn thật sự tin tưởng họ. Thực tế ngoài Trung úy Park và một vài người từng bị giam giữ thì Ki Tae-jeong không tin bất kỳ ai. Hắn chưa từng dựa dẫm hay kỳ vọng gì vào người khác. Và dĩ nhiên hắn cũng không có lòng tin với bất kỳ ai ngoài bản thân mình.
Những con chó quân đội vốn dĩ sẽ hành xử như súc vật trong một chừng mực nhất định. Vì một khi nhiệm vụ được hoàn thành thì các sai lầm nhỏ sẽ bị bỏ qua và dục vọng của họ cũng được nuông chiều. Nếu hắn giao Lee Sehwa cho mấy kẻ lang thang ngoài pháp luật và để chúng cưỡng ép cậu cho đến khi mang thai thì hậu quả sẽ đến trước cả khi có bằng chứng rõ ràng.
“Hãy chuẩn bị cho cuộc chiến truyền thông.”
Khi trận hỗn loạn bắt đầu thì việc lột trần điểm yếu của đối phương là điều đương nhiên. Việc thuyết phục đám cấp dưới vô danh dễ hơn rất nhiều so với những nhân lực cốt cán có lòng trung thành cao như Trung úy Park. Ki Tae-jeong đã từng trải qua chuyện này không chỉ một lần. Khi có quá nhiều người dưới quyền thì dù cai trị bằng cách nào đi nữa cũng không thể ngăn lời đồn lan ra. Hắn đã từng thấy nhiều lần chỉ vì vài đồng tiền rẻ mạt mà những kẻ ngu ngốc tuôn ra thông tin sai lệch rồi làm mọi chuyện trở nên rối tung.
“Anh nói đúng. Càng ít người biết thì càng tốt.”
“Nhưng mà chuẩn tướng… đứa trẻ…”
Trung úy Park buột miệng. Giọng anh ta lộ rõ vẻ lưỡng lự. Anh ta biết chủ đề này luôn là thứ khiến Ki Tae-jeong căng thẳng nhất. Từ sau khi được thăng chức, Ki Tae-jeong luôn nhận những nhiệm vụ vô lý. Nhất là chiến dịch gần đây với quy mô quá mức tưởng tượng. Hắn đã gần như chạm đến ranh giới bất ổn tinh thần. Mà giờ lại thêm yếu tố phiền phức nhất – một đứa trẻ – vào nữa thì… Trung úy Park thật sự lo không biết Ki Tae-jeong có thể chịu được đến cuối nhiệm vụ không.
“Này. Điều khiến tôi phát bực là mấy lão cứ nhét con cái họ vào tay tôi chứ không phải vì tôi ghét cái gọi là tạo ra đứa trẻ.”
“Dĩ nhiên điều đó đúng. Nhưng mà… việc giải tỏa và việc thực hiện nhiệm vụ là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.”
“Đúng là khác. Nhưng mà… Lee Sehwa theo một cách nào đó thì lại rất hợp với tôi. Nếu khiến cậu ta mang thai… thì cũng chẳng phải ý tưởng tệ.”
“Gì cơ.”
“Thử nghĩ xem. Không cần bận tâm chuyện tránh thai. Có thể làm bất cứ điều gì mình muốn mà không phải lo gì cả. Điều quan trọng là chuyện Lee Sehwa mang thai chứ không phải đứa trẻ mà cậu ấy sinh ra.”
Hơn thế nữa Lee Sehwa là người sống bên ngoài lâu đài. Một khi không còn giá trị thì cho dù là cậu hay đứa trẻ cũng chẳng ai quan tâm nếu bị xử lý.
“Chưa kể tôi có thể kiểm soát cậu ta từ đầu đến cuối. Như vậy cậu ta sẽ không thể sinh con lén rồi quay lại làm gì tôi được.”
Dù phải hoàn thành những nhiệm vụ phi lý hắn vẫn thường tự mình thẩm vấn gián điệp. Hoặc đôi khi hắn giao cho người khác làm thay. Sau vài ngày nổi điên như vậy thì cơn thèm muốn phá hủy mọi thứ sẽ giảm xuống đôi chút. Tất nhiên là chỉ giảm chứ không biến mất hoàn toàn. Nhưng với Lee Sehwa thì cả hai thứ đều có thể. Vừa tra khảo vừa làm tình. Ít nhất trong vài tháng tới cậu ấy có thể bị giữ lại để uốn nắn theo ý hắn.
Ki Tae-jeong nhớ đến gương mặt đẫm nước mắt của Lee Sehwa. Hình ảnh cậu cúi xuống liếm thuốc bằng lưỡi vẫn còn rõ ràng. Dù hắn không biết cậu làm vậy vì cố ý hay vô thức thì cái dáng vẻ đó còn tệ hơn cả một thằng lưu manh hạng bét. Nhưng dù sao thì một khi bị lột sạch và bị chi phối hoàn toàn thì cũng chẳng còn gì phải bận tâm. Nếu xóa bỏ được thứ mùi hóa chất khó chịu kia thì cậu sẽ trở thành loại vũ khí thế nào. Thực tế thì hiện giờ cậu cũng không tệ đến mức đó.
“Dù sao thì Lee Sehwa cuối cùng cũng sẽ tự nguyện lên giường với tôi. Rồi chính miệng cậu ta sẽ nói rằng muốn có con với tôi.”
“Nhưng…”
“Chính vì chuyện vừa rồi. Cậu ta bị đánh mà vẫn giữ bình tĩnh. Như thế là không bình thường.”
“Chỉ cần nhìn cách cậu ấy phản ứng lúc bị đánh cũng biết rõ đó không phải là điều bình thường với cậu.”
Cậu ta là người đã bị chuyển từ khu Hwan nhị sang tận Hwan tứ. Bỏ qua thể chất đặc biệt thì nếu không mạnh mẽ thì không thể sống sót được. Cậu ta thậm chí còn hợp tác với Trung úy Kim. Dù chắc chắn đã được hứa hẹn phần thưởng gì đó nhưng ngay khi đối mặt với nguy hiểm liên quan đến chuyện đó cậu ta lập tức đầu hàng và khai ra mọi thứ.
“Cậu ta có ham muốn. Cũng có tham vọng. Trong tất cả những thứ đó vẫn tồn tại một ý chí sống vô cùng mạnh mẽ. Thật sự rất hoàn hảo.”
“Chuẩn tướng…”
“Thử moi từ ông chủ xem. Nếu kiểm tra kỹ hợp đồng với Lee Sehwa chắc chắn sẽ có điều khoản khiến cậu ấy không thể xóa nợ hay trốn thoát giống như lần này.”
Ngay lúc đó nơi đầu điếu thuốc vừa chạm vào khay giữ lửa phát ra tiếng lách tách nhỏ. Tiếng lách tách vang lên như báo hiệu điều gì đó. Ki Tae-jeong vươn vai rồi đứng dậy khỏi ghế.