Chương 6
6
Thuốc kích dục ư? Sehwa ngẩng đầu lên đầy bất ngờ. Nếu mục đích là tra tấn, vẫn còn vô số loại thuốc hiệu quả hơn nhiều. Chỉ cần nghĩ qua thôi là đã có hơn mười loại. Nhưng nếu người đàn ông đó biết rõ mà vẫn chọn thuốc kích dục, thì lại là chuyện khác.
Dù sao đi nữa, mệnh lệnh đưa ra cũng không quá khó hiểu. Vấn đề là cơ thể cậu đã bị đánh bầm dập. Dù liếm bằng lưỡi hay hít bằng mũi, cậu cũng cần cầm tấm kính đó lên mới có thể sử dụng. Ngay cả việc ngồi dậy cũng khó khăn đến mức cậu run rẩy như một con thú non mới sinh đang cố đứng trên đôi chân yếu ớt.
Bàn chân của Ki Tae-jeong lọt vào tầm mắt cậu, hơi nghiêng sang một bên. Hắn đang gõ nhẹ mũi chân xuống sàn theo nhịp đều đều, đôi chân khẽ cong lại. Dáng vẻ đó như thể đang tính toán góc đá tiếp theo. Thế thì cậu phải làm gì đây? Ki Tae-jeong biết rõ Sehwa không thể nhúc nhích nổi lúc này. Cảm thấy bực bội, cậu ngẩng lên và bắt gặp nụ cười rạng rỡ của hắn.
Tầm nhìn cứ mờ dần đi, Sehwa chớp mắt liên tục để lấy lại sự tập trung nhưng nước mắt lại lăn dài trên má. Chỉ là phản ứng sinh lý mà thôi, cậu không khóc vì sợ hay vì đau buồn, tuyệt đối không. Thế nhưng, Ki Tae-jeong dường như lại hiểu theo một cách khác. Hắn nhếch môi, ra hiệu bằng một cử chỉ mơ hồ như thể sẽ cho qua lần này.
Sehwa cắn môi, cố nuốt tiếng thở dài. Không chỉ là lòng tự trọng bị tổn thương, mà chính sự mập mờ trong hành vi của hắn càng khiến mọi thứ trở nên rối rắm. Trong hoàn cảnh đó, cậu còn có thể làm gì, hay nói gì? Vừa lẩm bẩm trong đầu, Sehwa chợt tự hỏi ánh mắt kia có hàm ý gì sâu xa hơn không. Khi vô tình bắt gặp ánh nhìn ấy qua tầm nhìn mờ đục, cậu lập tức cúi gằm đầu xuống.
Gương mặt vốn thản nhiên của Sehwa trở nên lạnh lùng. Ki Tae-jeong muốn cậu quỳ xuống và liếm như một con chó. Sehwa chỉ muốn quay ngược thời gian, nắm lấy bản thân mình khi còn say mê Ki Tae-jeong mà lắc cho tỉnh. Ki Tae-jeong còn tệ hơn cả lũ biến thái từng hứa trả gấp đôi nếu cậu chịu làm theo ý họ.
“Tôi không biết cậu là kẻ ngốc thật hay giả vờ nữa.”
“…”
“Thế cậu có định làm không? Hình như tôi đã nói chuyện này đến lần thứ hai rồi thì phải.”
Cậu lại giật mình khi giọng nói nhẹ như gió ấy vang lên trong đầu. Được rồi, cậu sẽ làm. Sehwa thì thầm một cách yếu ớt rồi cúi thấp người xuống. Quỳ gối thì đỡ đau hơn là ngồi dậy, nhưng khi đầu gối ép vào bụng, cậu vẫn nhăn mặt vì đau và mồ hôi lạnh túa ra. Cơn đau nhói ấy khiến cậu lại nhớ đến cảm giác khó chịu khi nhìn thấy người đàn ông trước mặt.
Dù sao thì, cũng là do cậu tự chuốc lấy. Nếu Ki Tae-jeong có nghĩ đến hoàn cảnh của cậu thì đã chẳng ra lệnh như vậy. Sehwa cúi đầu xuống sát sàn, đưa mặt lại gần tấm kính như được yêu cầu. Ngón tay đã lấm máu và nước bọt, không thể nào dùng để ăn được nữa. Cậu áp mặt vào kính, lè lưỡi liếm nhẹ lớp bột trên đó. Trong lúc đó, cậu liếc nhìn Ki Tae-jeong một cái. Cái liếc ấy như muốn nói, anh muốn tôi ở tư thế này phải không, giống hệt như đang làm chuyện đó cho đàn ông vậy.
“Cậu làm tốt lắm.”
Một lời khen khiến người ta rùng mình. Sehwa không thể chịu nổi khi nghe hắn nói cậu “giỏi”. Cậu nuốt chỗ bột đã dính vào lưỡi và vòm miệng. Dù rất muốn biết đó là chất gì, nhưng trong miệng toàn là vị máu tanh và mùi hăng nồng khiến cậu chẳng cảm nhận được gì khác.
“Còn gì nữa không?”
Sehwa lại liếm mặt kính bằng đầu lưỡi. Như một thói quen, cậu cẩn thận đưa lưỡi qua mặt sau hàm răng, vòm miệng và cả trong má. Bỗng dưng, một cảm giác lạ chạy dọc sống lưng khiến cậu phải kiểm tra lại cơ thể mình. Không biết từ khi nào, Sehwa đã thẳng người lên. Máu mũi bắt đầu khô, cơn đau cũng dường như dịu đi đôi chút.
Trước khi kịp nói gì, một tấm kính khác đã được đặt trước mặt cậu. Lần này có bốn loại bột khác nhau, tất cả đều màu trắng. Không chờ Ki Tae-jeong lên tiếng, Sehwa đã đưa lưỡi liếm sạch, vì cậu không muốn nghe thêm lời nào từ hắn nữa.
Sau đó, tấm kính được đặt lại có thành phần tương tự với loại đầu tiên cậu đã nếm. Sehwa cau mày, cẩn thận đưa lưỡi lướt nhẹ. Khi máu ngừng chảy và cơn đau dịu đi, cậu bắt đầu phân biệt được vị từng chút một. Đây rõ ràng là loại thuốc cậu chưa từng thử qua và chắc chắn không phải thuốc kích dục.
“Ồ, không có phản ứng à?”
Hắn trêu chọc. Sehwa chậm rãi ngồi dậy.
“… Đây chắc là loại thuốc chỉ quân đội mới dùng.”
“Đúng thế. Rất hữu ích trong các chiến dịch.”
Ki Tae-jeong gật đầu như thể chuyện nội tạng bị tổn thương trong chiến đấu là điều hiển nhiên.
“Trong đơn vị vẫn có loại tốt hơn, nhưng hiện tại tôi chỉ có từng này. Cơ thể cậu ổn rồi chứ?”
Vừa đấm vừa xoa hả? Sehwa ngớ người nhưng cố giữ thái độ lễ phép nhất có thể. Đúng là như vậy thật. Cậu không hiểu vì sao hắn lại phải làm chuyện rắc rối đến thế, nhưng lúc này Ki Tae-jeong lại đang khoe khoang với cậu. Hắn có thể đẩy cậu đến bờ vực phát điên rồi mới cho cậu được nghỉ ngơi. Vậy nên, cậu cần phải ngoan ngoãn nghe lời hắn.
Sau khi cho thấy khả năng thao túng, Sehwa hiểu rằng điểm mấu chốt chắc chắn sắp đến. Cậu cũng nhận ra, từ giờ trở đi, không được khơi dậy cảm xúc của Ki Tae-jeong.
“Vậy cái này thì sao?”
Vai Sehwa căng cứng theo phản xạ. Nỗi sợ đã ăn sâu trong cơ thể trỗi dậy nhưng không kịp xâm chiếm cậu. Vì lần này chính Ki Tae-jeong là người đưa tấm kính cho cậu nếm thử. Dáng hắn quỳ một gối xuống đất, hai tay nâng kính như đang cầu hôn khiến cậu sững người.
Sehwa do dự rồi nghiêng người về phía tấm kính. Tư thế ấy thật lúng túng, không hẳn là nằm cũng chẳng phải ngồi. Bây giờ cậu hoàn toàn có thể dùng tay để lấy thuốc mà ăn, nhưng hành động trang trọng kia như ngầm bảo rằng cậu nên tiếp tục liếm. Sehwa không che giấu sự khó chịu, đưa lưỡi chạm vào bột như chim mổ thóc.
“… À, đúng là thuốc kích dục rồi. Từ trái sang là Gahara, Karona và Sering.”
“Sering?”
“Là tiếng lóng. Là phiên bản nhẹ hơn của Karona, đã được tinh chế. Trong nhiều biến thể thì đây là loại phổ biến nhất. Pha với rượu rất hợp và mức gây nghiện cũng thấp hơn…”
Cậu nuốt lại phần định nói về việc loại này bán chạy ra sao. Đôi mắt Ki Tae-jeong đang nhìn chằm chằm vào mặt khiến cậu thấy áp lực. Có phải hắn khó chịu vì cậu nói quá nhiều trong lĩnh vực mình hiểu biết không? Sehwa lại cúi mắt, lặng lẽ. Ki Tae-jeong dùng đầu ngón tay trỏ gõ nhẹ lên trán cậu. Cảm giác như hắn đang mỉm cười dịu dàng. Cái chạm bất ngờ ấy khiến Sehwa bối rối, cậu lúng túng xoa nhẹ nơi vừa bị chạm.
Luân phiên giữa roi và bánh thưởng là chiêu trò thường thấy để thuần hóa những kẻ ngu ngốc bán thân trả nợ. Dù có thể đoán trước, hiệu quả vẫn luôn chắc chắn. Tâm trạng Sehwa lúc này y như vậy. Cậu vừa bị Ki Tae-jeong làm nhục, thậm chí nôn ra máu. Mới vài phút trước, cậu vẫn còn run rẩy vì tin chắc mình sẽ bị hành hạ đến chết. Nên cái chạm nhẹ đó, như một dấu hiệu tha thứ, khiến cậu khát khao được xoa dịu. Chính vì vậy mới có câu, kẻ dốt thì không bao giờ nhìn thấy được.
“Tôi cứ tưởng hắn mang cậu về để chơi bời khi rảnh rỗi thôi, nhưng cậu còn hơn cả tôi nghĩ…”
Chân mày Sehwa khẽ giật lại khi bị cảm xúc mâu thuẫn giằng xé. Đó là kiểu khiêu khích chẳng khác gì lũ người trong Nhà, nhưng được thốt ra bằng giọng nói dịu dàng kia lại khiến cậu thấy xấu hổ và nhục nhã hơn. Hắn cố tình chọn cách nói dung tục… À, có phải vì vẻ ngoài của hắn không? Trông hắn quá đẹp để là lính. Có lẽ vì thế mà hắn mới cố tình tỏ ra thô thiển. Sehwa cũng không dám chắc.
“Tôi biết rõ cậu không đơn thuần chỉ là một thằng khuân vác đem thân đi vận chuyển thuốc.”
“…”
“Trung úy Kim từng bảo cậu cuộn thuốc theo nhiều công thức khác nhau chưa?”
“Chuyện đó…”
“Trả lời có hay không.”
Sehwa nghiến chặt hàm đến mức tưởng như quai hàm sắp rời ra. Hơi thở của Ki Tae-jeong phả thẳng vào cằm cậu, gần đến khó chịu.
“Cậu không học được gì ngoài trò đánh bạc à? Lúc nào cũng chỉ chờ thời và hàng sẵn trong tay?”
Ki Tae-jeong vung mu bàn tay tát nhẹ vào má Sehwa, như để kéo cậu tỉnh lại. Động tác chẳng mạnh, chỉ như một cái vỗ, nhưng cơ thể đã bị tra tấn từ trước khiến Sehwa giật bắn lên theo phản xạ.
“Giả ngơ cũng được thôi. Ăn vài cú rồi cũng sẽ hiểu chuyện.”
Ki Tae-jeong thọc tay vào ba lô, lôi ra một thứ dài và sạch sẽ như một đoạn dây điện. Hắn định siết cổ cậu sao?
“Nhưng đừng đứng giữa mà lưỡng lự. Cứ mãi nghĩ nên thế này hay thế kia thì không xong đâu.”
“Cái đó…”
“Cậu từng nói thuốc gây mê không ăn thua với mình phải không?”
Như thể trêu ngươi trí tưởng tượng hoảng loạn trong đầu cậu, Ki Tae-jeong xé toạc bao nilon. Đó là gì vậy? Băng dính? Hay loại băng cách điện chuyên dụng?
“Trong quân đội tập hợp đủ loại người. Có những kẻ thể trạng giống cậu cũng không hiếm.”
Hắn bóc lớp keo rồi quấn sợi dây đen không rõ công dụng quanh cổ Sehwa. Không dán kín đầu dây mà để phần dư buông lỏng khiến nó trông như một cái vòng cổ lủng lẳng.
“Khoan đã, cái này…”
Khi Sehwa đưa tay run rẩy định chạm vào đoạn dây, Ki Tae-jeong lập tức siết chặt cổ tay cậu. Dù chỉ dùng một tay nhưng hắn vẫn giữ chặt hai tay Sehwa mà không mảy may dao động.
“Giữa chiến trường, nếu cần phẫu thuật khẩn cấp mà gặp người không đáp ứng thuốc mê thì rắc rối lắm.”
Không thể nào. Mắt Sehwa mở to. Ki Tae-jeong khẽ nháy mắt, như thể xác nhận rằng suy đoán của cậu hoàn toàn đúng.
“Chỉ cần dán miếng này, cơ thể cậu sẽ tiếp nhận thuốc như bình thường. Tất nhiên, liều lượng có thể cần cao hơn chút.”
Ngón tay Ki Tae-jeong đột ngột luồn vào giữa đôi môi hé mở. Lớp bột dính trên đầu ngón tay hắn tán đều lên vòm miệng cậu.
“Ư… ugh…”
Sehwa cố vùng vẫy khi nhớ ra đó là loại thuốc gì. Nhưng cơ thể cậu quá kiệt sức để đẩy hắn ra.
“Người ta bảo nếu muốn biết y học hiện đại thật sự là gì thì cứ vào quân đội. Hiệu quả mấy chỗ y tế công cộng chẳng sánh được đâu.”
Hmph, thay vì khóc hay xin tha, chỉ có tiếng rên rỉ bật ra.
“Có vẻ da cậu khá nhạy cảm đấy.”
Ki Tae-jeong búng lưỡi rồi chạm nhẹ vào vết thương quanh mắt Sehwa. Có vẻ là vết do gọng kính văng ra sau trận đòn lúc nãy. Cái chạm ấy nhẹ đến mức không rõ là để an ủi hay chỉ đơn giản là kiểm tra.
“Tôi nghĩ đây là thứ cậu vẫn luôn mong có được. Ít ra thì cậu sẽ không cần phải đi nhổ răng mà không có thuốc gây mê.”
Điều đó… đúng là sự thật. Đó cũng là một trong những lý do khiến Sehwa muốn có thẻ cư dân trong thành. Người ta nói ở trung tâm y tế công cộng trong thành, ngay cả với những thể trạng đặc biệt, cũng có thể tìm được thuốc phù hợp. Với những người như cậu, không còn cách nào khác ngoài dùng thuốc lậu, và ngay cả những món tầm thường nhất cũng đắt bằng cả giá thuê một căn phòng nhỏ.
Từ khi tóc bắt đầu mọc dày, một trong những mong muốn cố định của Sehwa là răng khôn đừng bị sâu. Cậu từng nghĩ mình sẽ làm bất cứ điều gì chỉ để kiếm được thuốc trị đau răng. Nếu vì răng khôn mà cậu lại gánh thêm nợ thì chẳng phải quá khốn cùng sao? Nên là…
“Tôi cho cậu miếng dán đắt tiền miễn phí. Vậy mà thay vì cảm ơn, cậu lại muốn đánh tôi.”
Vừa nói, Ki Tae-jeong vừa quan sát gương mặt Sehwa bằng ánh nhìn của một kẻ phê bình nghệ thuật, rồi đứng dậy như thể đã xem đủ.
“Rửa sạch người cho cậu ta rồi chỉnh tề lại. Đặc biệt là mặt, lau cho kỹ vào.”
“Rõ.”
“Khoan… làm ơn đợi một chút…”
“Tôi đã cho cậu thuốc tốt rồi, chắc bụng cậu cũng đỡ hơn một chút đúng không…”
Chưa kịp nói thêm lời nào, Sehwa đã bị mấy người lính tiến tới giữ chặt lấy. Cổ tay bị còng lại, thân thể bị lôi đi một cách thô bạo. Ngay khi da chạm vào hơi ấm của người khác, phần bụng dưới của cậu bắt đầu nóng ran.
“Gahara, Karona, Sering… cậu vừa nói thế, đúng chứ?”
Hơi thở Sehwa trở nên gấp gáp. Một thứ gì đó như bùng nổ trong ổ bụng. Cơn đau ấy hoàn toàn khác với những cú đòn khi nãy. Đó là cảm giác cậu chưa từng trải qua.
“Hmph…, ugh, cái này… cái này… lạ quá…”
“Phải, lạ đấy. Nhưng cậu vẫn bán nó, dù biết rõ đó là loại thuốc khiến người ta mất lý trí.”
Cảm giác trở nên nhạy bén đến mức chỉ một tấm vải chạm vào da cũng như bị kim châm. Cơn đau ấy dữ dội đến mức Sehwa không hiểu nổi tại sao lại có người tìm thấy khoái cảm trong thứ này.
“Hmph… ugh…”
Ki Tae-jeong mỉm cười, nhẹ nhàng lau nước mắt trên khóe mắt Sehwa bằng ánh nhìn vừa thương hại vừa giễu cợt. Lớp nước ẩm khiến vết thương bị đè nén trở nên rát buốt.
“Nếu làm điều xấu thì phải bị trừng phạt. Cậu không nghĩ thế sao?”