Chương 26
26
“Thỏa thuận? Thỏa thuận gì chứ?”
“T-tôi…”
Lee Sehwa dường như luôn cảm thấy Ki Tae-jeong thật tàn nhẫn khi vừa gây đau lại lập tức đưa thuốc chữa. Làm đau, chữa lành, rồi lại làm đau tiếp. Dù đúng là quy trình tiêu chuẩn của thẩm vấn, nhưng Sehwa chưa từng bị dùng đến biện pháp yếu nhất. Thế nhưng, cậu lại sợ đến mức chỉ cần thấy mặt Ki Tae-jeong là đã run rẩy.
“Áaaa! Chuẩn tướng!”
Son Byeong-gyu rú lên khi Ki Tae-jeong ấn mạnh đầu gối đang quỳ của hắn xuống sàn.
Đúng là… Ki Tae-jeong vẫn rất nhẹ tay với Lee Sehwa. Hắn thích gương mặt cậu, thích cơ thể cậu, và hơn hết là thấy thú vị khi khiến cậu bật khóc bằng những cách khác ngoài đánh đập. Đó mới là thứ thực sự khiến người ta chảy máu. Ra tay đủ mạnh để trật khớp gãy xương, nhưng vẫn kiểm soát sao cho vết thương tự phục hồi liên tục.
Cảm giác đau vẫn còn đó, nhưng nếu nhìn vào chỗ đau thì lại thấy lành lặn. Tay có máu, nhưng vết thương thì chẳng thấy đâu khi sờ vào. Sự mâu thuẫn kỳ quặc đó không chỉ lan ra khắp thân thể mà còn bắt đầu ảnh hưởng đến tâm trí.
“Tôi đã dặn ông phải làm tốt điều gì?”
“Phải giữ không khí… như thể thật sự bị lừa bởi một tên lừa đảo trẻ tuổi, áaa!”
“Đúng. Tôi chỉ yêu cầu ông chủ Son làm có vậy thôi”
Vừa nghe xong câu đó, Ki Tae-jeong liền bỏ chân ra, để mặc Son Byeong-gyu đổ gục xuống, nước mắt nước mũi lèm nhèm. Dĩ nhiên, mọi chuyện chưa dừng lại ở đó. Hắn nhận lấy cây ống sắt từ tay cấp dưới và tiếp tục.
“Tôi nói rằng nếu ông diễn trọn vai đến cùng thì sẽ giao cho ông mảnh đất trong thành mà ông thèm khát bấy lâu”
Cứ mỗi cú đánh vào mu bàn tay đầy mỡ của Son Byeong-gyu, lời hắn nói lại bị cắt ngang. Lần này hắn không còn kêu la được nữa mà chỉ cắn chặt miệng đầy bọt. Ki Tae-jeong chưa từng trông chờ lòng trung thành từ một kẻ được mua bằng tiền. Nhưng nếu đã vào hợp đồng mà còn tự tiện hành động, thì sẽ rất phiền phức. Và lần này, hắn muốn làm rõ chuyện đó.
“Đút thuốc cho hắn đi”
Một trong số lính phía sau tiến lên, bóp mũi miệng Son Byeong-gyu rồi nhét thuốc vào. Thấy hắn nôn ra, người lính liền tát liên tục vào mặt. Son Byeong-gyu giãy giụa như lên cơn co giật rồi đổ sụp xuống nền nhà, thổn thức như trẻ con.
“Khi tôi nhắn là sẽ trả hết nợ cho Lee Sehwa, ông đã đồng ý rất vui vẻ. Sao giờ lại tự ý làm những việc không ai bảo? Ai cho phép đánh Lee Sehwa hả?”
Ngay từ đầu, Ki Tae-jeong đã hành động thận trọng. Hắn không mất nhiều thời gian để bắt được mấy tên ở ngoài thành có quan hệ với Trung úy Kim, đánh cho chúng một trận rồi điều tra đường dây mà hắn ta sử dụng. Mọi thứ rõ ràng và đơn giản. Vấn đề chỉ còn là tính chính xác và hợp pháp của bằng chứng, đúng như Trung úy Park đã nói.
Sau khi quyết định tiếp cận Lee Sehwa – người giữ vai trò then chốt – Ki Tae-jeong đã giả dạng làm một tay giang hồ trẻ từ dưới đáy xã hội. Hắn lôi kéo Son Byeong-gyu bằng cách tung tin về nhóm người giàu có nhưng có lai lịch mờ ám. Gã chỉ thật sự lung lay khi nghe nói có thể được giới thiệu với sĩ quan quân đội.
Họ đưa Son Byeong-gyu đến gần trạm kiểm tra để tiện xác minh thân phận, rồi mời hắn lên xe. Son Byeong-gyu run lên vì phấn khích. Gã luôn ôm giấc mộng leo lên tầng lớp trên, đặc biệt là được kết nối với quân đội. Dường như gã vẫn ấm ức vì suốt thời gian qua phải thông qua Lee Sehwa mới gặp được Trung úy Kim. Trong lúc đó, một người thuộc giới quân đội, lại là một vị Chuẩn tướng, đã chủ động ngỏ lời hợp tác bí mật. Gã như đội gánh trách nhiệm lớn lên vai, rồi thề trung thành dù bản thân chẳng bao giờ nghĩ mình sẽ làm thế.
Không hiểu vì sao, Son Byeong-gyu lại tin chắc rằng Ki Tae-jeong sẽ xử lý cả Trung úy Kim lẫn Lee Sehwa. Gã ôm sẵn mối oán với Sehwa, mà khi được hỏi lý do, chỉ trả lời rằng vì cậu ta khiến gã thấy bực. Trong mắt Ki Tae-jeong, đó chỉ là biểu hiện của mặc cảm thua kém. Một loại ganh ghét ngấm ngầm từ kẻ yếu hơn dành cho người mà hắn nghĩ còn yếu hơn nữa.
Nếu Lee Sehwa sống nhún nhường hơn, lúc nào cũng ôm đầu than khổ thì có lẽ đã tránh được ánh mắt cay độc đó? Không, Ki Tae-jeong không nghĩ vậy. Khi đó có lẽ gã ta sẽ càng khinh miệt hơn, nói rằng cậu ngu ngốc và đáng thương. Với hắn, Son Byeong-gyu chỉ là một kẻ từ đầu đã như vậy. Thảm hại. Từ đó rất đúng với gã.
Dù sao đi nữa, Ki Tae-jeong đã từng coi Son Byeong-gyu là một con tốt có thể sử dụng rồi bỏ. Hắn từng ra điều kiện. Chỉ cần đi theo đúng kịch bản tôi sắp đặt là được. Dù chỉ là một vai diễn, nhưng nó đã khiến cho những tay chơi giống như tổ chức trẻ vị thành niên ấy bắt đầu nghe theo. Vậy mà tên này lại không làm nổi. Còn chưa có lệnh, đã đánh Lee Sehwa. Lại còn dám lôi khoản nợ mà hắn đã đích thân thanh toán ra để gây chuyện.
“Chuẩn tướng, tôi xin, làm ơn nghe tôi nói đã…”
“Nói đi”
Ki Tae-jeong ngẩng đầu ra hiệu như một kẻ bề trên. Son Byeong-gyu lúng túng quỳ xuống, vừa phát ra tiếng như heo bị chọc tiết vừa cố gắng trình bày trong lúc cơ thể đã được chữa lành.
“Chuyện là… không lâu trước đây, Trung úy Park có gọi cho tôi. Cậu ta nói tôi thử kiểm lại hợp đồng của Lee Sehwa, nghĩ xem có cách nào can thiệp được không… Thực ra hôm đó Trung úy Park cũng đến tận văn phòng tôi để giúp nữa”
“Rồi sao?”
“Rồi… hôm qua, Trung úy Kim… À không, Kim Seok-cheol, cũng đã liên lạc với tôi… Anh ta cũng đưa ra chỉ thị tương tự như của ngài!”
“Chỉ thị tương tự?”
“Vâng. Tối qua anh ta gọi gấp, nói rằng sẽ tự thanh toán hết nợ cho Lee Sehwa và cho cậu ta nghỉ. Nhưng, tôi không thể thả người dễ như vậy được. Phải tìm lỗ hổng trong hợp đồng mà giữ lại đã… Ừm, tôi nghĩ có thể có chuyện gì đó nên…”
“Là Trung úy Kim nói với ông không được thả Lee Sehwa sao?”
“Vâng, đúng thế. Thực ra số lần anh ta trực tiếp liên lạc với tôi cũng không nhiều. Nhưng lần này anh ta nói khá nhiều, tôi nghĩ nếu tôi làm trước một bước thì có khi lại giúp được ngài…”
Ki Tae-jeong đưa tay lên xoa cằm. Việc Kim Seok-cheol lo lắng về tương lai của Sehwa là điều dễ hiểu. Dù gì thì cậu ta cũng là mắt xích quan trọng nhất, và sau cùng sẽ là kẻ bị đổ hết tội. Nhưng việc hắn đưa ra chỉ thị cụ thể, lại còn lo liệu cả khoản nợ một cách rộng rãi như thế… điều đó có chút bất thường.
“Cụ thể thì Trung úy Kim nói gì?”
“Bình thường, khách sẽ trả tiền qua Nhà, rồi chúng tôi trích phần trăm, đưa cho người phục vụ. Nếu lời thì chúng tôi sẽ giữ phần đó. Nhưng Kim Seok-cheol không muốn qua nhiều tay như vậy, nên đưa thẳng cho Lee Sehwa. Tôi nghĩ là anh ta không muốn để lại dấu vết”
“À, vậy nên ông mới nhắc đến phí hoa hồng khi nãy?”
“Phải rồi… Nhưng tôi cũng có một vài giấy tờ không chính thức do Kim Seok-cheol để lại. Tuy không có chữ ký, nhưng cũng cho thấy là anh ta đã đưa số tiền đó cho Lee Sehwa. Vì vậy, khoản hoa hồng thật ra không phải vấn đề”
“Nhưng ông lại cố moi ra chỗ sơ hở để lấy đó làm cái cớ đúng không?”
“Vâng, vâng. Kim Seok-cheol đã nói đúng như vậy.”
“Còn Trung úy Park thì sao? Cậu ta giúp gì cho ông? Có nói điều tương tự không?”
“À không… Trung úy Park chỉ nói đến vấn đề bảo mật. Vì trong hợp đồng không đề cập gì đến điều khoản tuân thủ an ninh… nên tôi nghĩ không thể để Lee Sehwa ra khỏi Nhà cho đến khi vấn đề được giải quyết…”
“Ừm.”
Ki Tae-jeong vẫn cầm cây ống sắt, cúi người xuống theo một dáng vẻ trông rất kỳ quặc. Nếu chỉ nhìn qua, ai cũng nghĩ hắn là côn đồ trong khu phố.
“Bỗng nhiên tôi thấy tò mò. Vậy ông chủ Son định ép Lee Sehwa nộp hết chỗ tiền đó sao?”
“Hả? Không đâu. Nếu tin đồn lan ra thì tinh thần của mấy đứa khác cũng xuống theo… Tôi chỉ định răn đe một chút thôi. Thật đấy.”
“Là bao nhiêu?”
“Dạ?”
“Phí mà ông tính cho Lee Sehwa là bao nhiêu?”
Khuôn mặt Son Byeong-gyu, vốn đang cố cãi chối, thoáng sáng lên. Có vẻ gã tưởng Ki Tae-jeong sẽ trả thay số tiền đó.
“Sau khi loại hết mấy khoản lặt vặt, còn lại là ba mươi bảy triệu tám.”
Con số ba mươi bảy triệu tám là số tiền được tính đến tuần này, và gã đã giấu nhẹm chuyện lãi mẹ đẻ lãi con mỗi ngày. Son Byeong-gyu là loại người rất lanh lẹ trong những chuyện liên quan đến tiền bạc. Gã biết lúc nào thì nên moi được bao nhiêu thì phải moi ngay.
“Ba mươi bảy triệu tám.”
“Vâng. Tôi chỉ định lấy đúng chừng đó thôi.”
Lần trước khi được hỏi còn bao nhiêu nợ, Lee Sehwa nói hai trăm triệu là đủ. Cậu bảo chỉ cần bán xe, cầm đồng hồ, gom đủ tiền lời và lãi là có thể rời khỏi Nhà trong vài tháng tới. Đó là con số cậu đã tính sẵn để rời đi. Nhưng làm sao chỉ với vài lần giao dịch cùng Kim Seok-cheol, anh lại có thể kiếm được chừng đó tiền?
“Ba mươi bảy triệu tám…”
Có lẽ Lee Sehwa đang rất bối rối. Có vẻ như cậu không biết gì cả, nhưng trong mắt Ki Tae-jeong, mọi thứ đã rõ ràng.
Lee Sehwa đặc biệt nhạy cảm với chuyện tình dục, chính xác hơn là vấn đề mại dâm. Khi bị hỏi về chuyện bán thân, cậu luôn phản ứng phòng thủ và đầy cảm xúc. Dù biết mình muốn nói gì, và đã vượt qua biết bao chuyện, nhưng mỗi lần như vậy, cậu vẫn lấy lý do rằng mình không phải là loại người đó. Cứ như thể đã học thuộc lòng câu trả lời. Có vẻ đây là vấn đề mà Lee Sehwa đã bị ám ảnh từ rất lâu.
Những gì Ki Tae-jeong nghe được từ mấy người ở Nhà trước khi gặp Lee Sehwa cũng tương tự. Những lời hỏi kiểu “Nó không phải dân bán thân à?” hoặc cười nhạo rằng cậu vừa bán thuốc vừa bán thân, hoặc dè bỉu xem anh có thể giữ mình bao lâu nữa… đều cho thấy cách mà người ta nhìn Lee Sehwa. Họ muốn cậu gục ngã.
Lee Sehwa đã dốc hết can đảm để nói rằng mình không sống theo lời nguyền của người khác, vậy mà cuối cùng vẫn trả nợ bằng cách ngủ với Ki Tae-jeong. Lại còn thông qua một ván cược ngu ngốc, rồi vô thức đồng ý.
Trong thời gian rời khỏi văn phòng để điều tra xem Kim Seok-cheol đã giấu sản phẩm hoàn chỉnh ở đâu, Ki Tae-jeong đã tranh thủ theo dõi Sehwa qua camera. Có lẽ do thiết bị quân đội nên âm thanh ghi lại cũng rất rõ ràng. Lee Sehwa đã rất vui, rất phấn khích khi nhận được đồ ăn và đồ chơi mà Ki Tae-jeong gửi đến. Thế nhưng thỉnh thoảng, cậu lại có biểu cảm như thể đang tự hỏi bản thân đang làm cái quái gì ở đây. Như thể không hiểu nổi vì sao mình lại thấy dễ chịu trong nơi này. Như thể đang trách bản thân vì đã thấy thoải mái.