Chương 21
21
Khi thấy đỡ hơn, Trung úy Kim bắt đầu lục ví. Hắn đang nghĩ đến chuyện sẽ boa cho Lee Sehwa một chút.
Lý do khiến Lee Sehwa nổi tiếng là vì sự trung thực. Những kẻ đi tìm thuốc từ chỗ khác thường nghiện cảm giác mạo hiểm, giống như đánh bạc. Họ thấy kích thích. Không cần biết đó là loại thuốc gì, chỉ cần được nhận là đã thấy sướng. Nên cho dù không rõ thứ được đưa cho là gì, họ vẫn trân trọng như bảo vật.
Lee Sehwa là một đối tác đáng tin trong kiểu giao dịch như vậy. Cậu luôn cho khách biết mình đang có thuốc gì, cách sử dụng ra sao. Nếu khách yêu cầu, cậu còn điều chế theo liều lượng riêng. Kỹ năng phối hợp thuốc để tạo ra hiệu quả mong muốn của Sehwa rất tốt. Sau khi tỉnh lại, chưa từng ai mất mát thứ gì. Ví tiền đôi lúc trống rỗng, nhưng vẫn có thể nói là do cậu tốt bụng, mang đi mua đồ ăn cho mấy đứa nhỏ làm việc trong Nhà. Khi Sehwa trình bày mọi chuyện với vẻ mặt nghiêm túc như thể mình vừa gây ra tội lớn, nhìn thật sự rất dễ thương.
Trung úy Kim nghĩ rằng có phần là cậu bốc phét, nhưng kỹ năng buôn bán lại không tồi. Có tin đồn rằng những khách hàng muốn nhiều hơn chỉ là thuốc thì sẽ được Sehwa hướng sang các kỹ nữ trong Nhà. Cậu không làm phần đó. Chỉ tập trung vào điều chế, để những người giỏi hơn lo việc kia. Sau đó nhận tiền hoa hồng từ mỗi cuộc giao dịch thành công.
Ông chủ hám tiền có lý do để xem Lee Sehwa là át chủ bài. Cậu đúng là một người có khả năng thoát khỏi tầng Hwan bốn.
“Nhắc mới nhớ. Người bạn anh từng giới thiệu trước đây. Mới chết cách đây không lâu rồi”
Trong lúc đang móc ví định đưa tiền, Trung úy Kim khựng lại khi nghe câu tiếp theo của Sehwa. Hắn cứng người không nói nên lời.
“Hắn gây náo loạn. Bắt tôi đưa công thức của loại thuốc mà tôi sắp đưa cho anh”
“… Là cậu? Cậu giết người sao?”
“Không hẳn là tôi. Mà là thuốc tôi làm, nhỉ?”
Tại sao lại nói như vậy? Có phải đang dọa rằng sẽ giết cả mình không? Trung úy Kim luống cuống, tay khẽ sờ vào chiếc đồng hồ do quân đội cấp. Nếu cần, hắn sẽ ấn nút khẩn cấp.
“<Chiếc giày hoa của khỉ> là câu chuyện về một con lửng thuần hóa con khỉ sống chân trần bằng cách tặng nó đôi giày hoa miễn phí. Sau đó biến nó thành nô lệ bằng cách bắt nó trả tiền cho đôi giày đó”
“Tại sao cậu lại kể cho tôi chuyện đó?”
“Anh có thể lấy thứ mình cần từ những tay buôn khác. Có thể sẽ thấy nhàm chán hơn những gì tôi đang đưa ra. Nhưng loại thuốc tôi chuẩn bị cho anh bây giờ thì khác. Chỉ có tôi mới làm được. Vậy anh có chấp nhận không?”
Lee Sehwa – người vừa tốt bụng vừa có phần ngây thơ – đang cảnh báo theo cách riêng. Nếu quá chìm trong thuốc, anh có thể phát điên và trở thành con khỉ ngu ngốc lệ thuộc vào cậu.
“Còn nói gì được nữa?”
Lồng ngực vừa phồng lên vì căng thẳng của Trung úy Kim dần xẹp xuống. Khi hắn xắn tay áo lên và hối thúc tiêm nhanh đi, Sehwa mỉm cười nhẹ.
“Khách trông có vẻ nhiều tiền nên tôi cũng không lo lắm”
Gương mặt trẻ ấy, mặc chiếc áo phông đơn giản cùng quần jean bạc màu, đang cười bẽn lẽn. Thật sự rất đẹp. Và thế là vài ngày trước Giáng sinh, Trung úy Kim đã đưa ra quyết định. Hắn sẽ không để Lee Sehwa rơi vào tay ai khác. Phải giữ cậu lại cho riêng mình.
Tất nhiên, không đời nào trưởng bối trong nhà hắn chấp nhận một kẻ bước ra từ Nhà Hwan bốn. Chính Trung úy Kim cũng thấy Sehwa có quá nhiều khuyết điểm để trở thành bạn đời (vợ). Nhưng nếu là thiếp thì lại rất hợp. Chỉ tiếc là… không có lý do chính đáng nào để làm vậy cả. Nếu Lee Sehwa có khả năng mang thai, hắn đã khiến cậu mang thai rồi sống chung với cậu từ lâu.
Khi suy nghĩ thêm về chuyện đó, một đề xuất từng được bàn đến rồi bỏ qua lại hiện lên trong đầu hắn. Dù tài liệu thuộc diện mật, nhưng đã bị bỏ bê quá lâu nên việc tiếp cận không quá khó. Trung úy Kim đã âm thầm kiểm tra nội dung cùng các nhà nghiên cứu bên gia đình và nhận được xác nhận.
Còn việc thao túng Lee Sehwa thì lại càng dễ. Hắn nghi ngờ rằng Sehwa có chút tình cảm với mình, vì cậu đã tự nguyện đi theo đến tận trạm kiểm soát. Cậu muốn có thẻ cư dân một sao hơn là tiền. Nếu cậu đòi tiền thì hắn sẵn sàng cho bất cứ bao nhiêu cũng được, nhưng việc Sehwa cứ nói mấy lời ngây thơ kia rõ ràng là vì có tình cảm. Quá dễ. Dù không phải thẻ cư dân năm sao, nếu chứng minh được rằng hắn là cha ruột của đứa bé thì việc nâng cấp Sehwa lên một sao trong gia tộc là chuyện nhỏ.
Cứ như vậy mà hai năm gần trôi qua. Dự án “Harvest” do Đại úy Oh khởi xướng đã nhận được phản ứng tích cực hơn mong đợi. Dĩ nhiên chi phí chi cho Đại úy Oh Seon-ran là không nhỏ, nhưng bù lại gia tộc đã thành công chiêu mộ được nhân sự cấp đại úy và nhiều công ty liên kết. Giờ chỉ còn chuẩn bị cơ thể của Lee Sehwa. Trung úy Kim hy vọng rằng vì Sehwa đang dùng thuốc đều đặn nên cơ thể cậu sẽ dần trở nên có khả năng mang thai. Tuy nhiên…
“Dù sao thì tên Ki Tae-jeong đó lại chẳng giúp được gì cả”
Ki Tae-jeong lại có hành vi khả nghi. Trung úy Kim lẩm bẩm, quên mất rằng chính mình mới là người chủ động tiếp cận hắn trước, mong hắn thực hiện vai trò như một thứ vũ khí và giống đực mới của quân đội.
“Đây là lần đầu Trung úy Park Yeon-joong đích thân đề cập đến chuyện này. Chúng ta cũng nên cẩn trọng hơn. Thực tế nếu để truyền thông nước ngoài nhúng tay vào thì rất phiền phức…”
“Thì cắt đuôi là xong chứ gì. Tôi đổ tiền vào Nhà bên Hwan bốn cũng là vì chuyện đó. Hơn nữa, hôm qua tôi vừa chơi golf với Bộ trưởng Bộ Giao thông Xây dựng. Anh biết ông ta nói gì không?”
Trung úy Kim bật cười rồi dụi điếu thuốc vừa hút xong.
“Nếu thật sự có thể gả con cho Ki Tae-jeong, ông ta nói sẽ lập tức nhận hắn làm con rể. Bên ngoài thì nói mạnh mồm vậy thôi, chứ sau lưng sẽ vung cả đống tiền để tìm đến mua thuốc như thường”
Không khó để chọn trước những người có thể chất tốt. Chỉ cần đem về một đứa trẻ mồ côi tiềm năng, cho uống thuốc để biến cơ thể thành người có thể mang thai, rồi lấy tinh trùng từ những giống đực như Ki Tae-jeong. Đó là cách quân đội nhân giống đàn chó của mình.
“Phương pháp này rất hợp với những ai muốn chen người của mình vào quân đội. Quân đội cũng có thêm nguồn thu từ đó”
Ngay cả gia đình luôn chê bai hắn cũng sẽ phải công nhận. Lee Sehwa cũng sẽ đi theo hắn như phần thưởng thêm. Tránh xa chuyện này chỉ có thể gọi là ngu ngốc. Lợi nhuận đã chắc chắn, còn rủi ro thì gần như bằng không.
Những kẻ phản đối dự án chẳng qua là không hiểu sức mạnh của di truyền. Trước mặt họ là minh chứng rõ ràng – Ki Tae-jeong – một kẻ mang dòng máu vượt trội. Chính vì vậy, Trung úy Kim đã cố tình rò rỉ thông tin về dự án “Harvest” khắp nơi. Những người muốn kết nối với quân đội giờ đang đợi hắn với những thùng tiền sẵn sàng.
“Loại như Ki Tae-jeong thì cứ phải sống cả đời như vậy mới đúng”
Khi biết Đại tá Yoo – người trước giờ luôn im lặng – bắt đầu bày tỏ ý muốn đứng về phía Ki Tae-jeong, Trung úy Kim thấy ruột gan mình cuộn lên. Dù Ki Tae-jeong không hề thua kém về dòng máu hay tài sản, nhưng cái chuyện gả cho một đứa mồ côi như hắn thì thật không thể tin nổi. Một kẻ từng bị nhốt như bệnh nhân tâm thần suốt thời thơ ấu mà giờ lại được kết nạp vào gia đình. Ngoại trừ gương mặt hơi lẫn chút tạp chủng, thì rốt cuộc Ki Tae-jeong có gì đáng để so sánh…?
“Lấy vài thứ trong kho bên Hwan hai ra. Bọn đó gần như đã thành phẩm rồi. Cũng tìm vài tân binh có tố chất đi. Chọn mấy đứa có thể trạng tốt”
“Ngài định…”
“Phải tống Ki Tae-jeong đi trước khi quá muộn. À mà, động vật có gọi là ‘kết hôn’ khi giao phối không nhỉ?”
Trung úy Kim cười khẩy rồi châm thuốc. Đúng như dự đoán, chỉ có cần sa thôi là không đủ. Cần phải có Lee Sehwa. Dù đã cố nhịn không đến Nhà Hwan bốn để tránh ảnh hưởng đến dự án “Harvest”, nhưng giờ hắn không thể đợi thêm được nữa.
“À mà, gọi cho ông chủ Nhà đó đi. Hỏi xem hắn nhận hoa hồng từ Lee Sehwa như thế nào. Chỉ cần nói đúng ý tôi là được. Hắn sẽ tự hiểu và biết cách xử lý Lee Sehwa”
Cho đến gần đây, Trung úy Kim là đối tác giao dịch lớn nhất của Lee Sehwa. Nghĩa là chỉ có hắn mới có thể cung cấp cho Sehwa khoản tiền cậu cần. Nếu ông chủ Nhà gây áp lực đòi hoa hồng cao hơn, Sehwa sẽ buộc phải dựa vào hắn. Hắn đã định sẽ giả vờ nhún nhường rồi mang chuyện đó ra bàn sau. Không thể đăng ký cư dân và lấy Sehwa làm vợ, nhưng nếu cậu sinh con và giữ vai trò thiếp, thì hắn vẫn có thể chăm sóc cậu và con như người nhà chính thức. Một cuộc sống ổn định, không phải lo nghĩ tiền bạc. Chẳng phải đó chính là điều Lee Sehwa từng khao khát sao?
Trung úy Kim phồng mũi, mường tượng về tương lai tươi đẹp sắp đến. Hắn hình dung mình ngồi bên cạnh một tiểu thiếp xinh đẹp, cười nhạo Ki Tae-jeong thảm hại – kẻ đã kiệt quệ vì bị ép giống quá nhiều lần. Đó đúng là một giấc mơ khiến hắn hài lòng.
Tính đến nay, Ki Tae-jeong đã rời đi hơn một tuần. Không, cảm giác như đã gần hai tuần. Sehwa vẫn chưa được bước ra khỏi văn phòng dù chỉ một bước. Cả chuyện mặc đồ cũng bị hạn chế. Cậu luôn phải ở trần, chỉ khoác một chiếc áo choàng.
Ngay cả khi Sehwa luyện tập rút thuốc vào ống tiêm theo yêu cầu của Ki Tae-jeong, trong lòng vẫn dâng lên cảm giác bất an. Cậu chưa từng được nghỉ việc lâu như vậy. Cứ có cảm giác mấy quản lý cấp cao hay mấy tay chơi khác sẽ ập vào bất cứ lúc nào, hỏi tại sao cậu lại ăn không ngồi rồi sau khi đã lãng phí tài nguyên. Thế nhưng kỳ lạ là mỗi lần Sehwa chìm vào u uất, Ki Tae-jeong lại gửi cho cậu một thứ gì đó kỳ quặc. Đến mức cậu không hiểu tại sao hắn luôn biết chính xác khi nào tâm trạng cậu chạm đáy.
Đang theo dõi manhwa nhưng vẫn hóng novel, Hóng sốp làm novel này lắmm!