Chương 13
13
Toàn thân Lee Sehwa run lên vì cảm giác ghê tởm không đáy từ yêu cầu thô tục kia. Nếu Ki Tae-jeong bảo cậu nới lỗ ra, thì có lẽ cậu cũng sẽ làm theo. Nhưng ngồi lên mặt hắn… rốt cuộc hắn muốn cậu phải làm gì?
“Nếu cậu không thích thì cứ từ chối”
Ki Tae-jeong đứng dậy sau khi ăn xong toàn bộ phần của mình. Từng cử động của hắn ung dung như một con thú săn mồi vừa no nê sau khi đã xé xác con mồi dưới vuốt.
“Nhưng nhớ lấy điều này. Cậu là người đưa ra ván cược. Nếu tôi thắng thì chuyện không chỉ dừng lại ở việc bị tôi đè ra chơi”
Lời đề nghị hôm qua là trao đổi tình dục để đổi lấy bất cứ thứ gì. Còn bây giờ, Ki Tae-jeong trông như thể đang thật sự mong chờ được nuốt trọn cậu. Trò cá cược vụng về đó dường như đã châm ngòi cho dục vọng của hắn.
“Cậu sẽ bị chơi đến khi có thai. Hiểu chưa?”
Lee Sehwa biết hết những kiểu tính cách của Ki Tae-jeong rồi. Nhưng tại sao hắn cứ phải nói ra những điều khiến người khác bối rối như vậy? Chỉ cần tuyên bố sẽ chơi cậu đến khi nào chán cũng đủ uy hiếp rồi. Với tính cách như hắn, chuyện đó hoàn toàn có thể xảy ra. Nhưng Ki Tae-jeong lại thích nói đến chuyện mang thai. Điều đó khiến Sehwa không thể biết được hắn thật sự có muốn quan hệ hay không. Hay chỉ đang dọa nạt. Hoặc tệ hơn là đang chơi trò mèo vờn chuột trước khi nuốt chửng cậu.
Cảm giác kiệt sức dâng trào. Những người trong Nhà nói đúng. Nếu cậu cứ nằm yên thì có lẽ mọi chuyện đã tạm ổn. Nhưng kiểu người như cậu luôn bước thẳng đến đích. Cậu là loại người tin rằng đó là quyết tâm và là nhân cách. Nhưng thực chất chỉ là một kẻ ngu ngốc.
“Vậy tại sao cậu lại liều đến thế? Trong khi đang run lẩy bẩy như vậy?”
Ki Tae-jeong vỗ nhẹ lên má Sehwa bằng mu bàn tay. Tại sao lại liều? Nếu không làm gì thì sẽ bị xé nát. Nhưng nếu vùng vẫy thì sẽ chìm sâu hơn. Vậy phải làm sao mới có thể sống bình yên? Ông chủ, Maejo, Moran… ai cũng có thể rời khỏi Lâu Đài và sống ổn định. Tại sao chỉ có cậu là bất hạnh? Tại sao?
“Trong Nhà có mấy cô gái vừa xinh vừa giỏi. Nếu anh thích đàn ông thì… cũng có mấy người sinh ra là nam từ đầu…”
Sehwa thốt ra bằng giọng buông xuôi.
Ừ. Làm gì cũng được. Dù sao thì Ki Tae-jeong cũng nói là sẽ không đút vào. Hắn nói là chỉ muốn liếm. Với một kẻ luôn thích giữ đúng lời mình đã nói như hắn thì có lẽ hắn sẽ không phá vỡ giới hạn đó. Quan trọng nhất là… chuyện này đâu phải lần đầu tiên.
Trước đây Sehwa đã từng trải qua chuyện đó rồi. Cậu quyết định thử tìm một điểm tích cực nào đó để bám víu. So với vị khách đầu tiên đã cưỡng ép mình, Ki Tae-jeong thật sự chẳng là gì. Nếu như ngày đó cậu không bị kéo vào hoàn cảnh như ở Nhà, thì biết đâu cậu đã từng đỏ mặt rồi thú nhận rằng mình thích hắn trước.
Thế nên hôm nay, cậu quyết định ngoan ngoãn nghe theo. Ít nhất là trong hôm nay. Rồi sau đó sẽ tìm một cách khác. Nhưng…
“Vậy sao? Cậu định mua cho tôi một thằng trai bao khác rồi để tôi chơi nó thay vì cậu à?”
Sehwa thật sự không thể hiểu được phần này. Tại sao Ki Tae-jeong lại ám ảnh với cơ thể của cậu đến vậy? Nghĩ lại những điều hắn từng nói, dường như hắn quan tâm đến chuyện ngủ với cậu còn nhiều hơn là tìm manh mối về thuốc. Hắn thậm chí còn đột nhập cả vào Nhà để điều tra chuyện của Trung úy Kim. Lẽ ra hắn phải đặt trọng tâm vào mục tiêu đó mới đúng.
“Không phải… chỉ là… tôi không thể làm tốt hơn những người sinh ra đã giỏi chuyện đó. Tôi chỉ là người bình thường. Rồi thì…”
“Rồi thì sao?”
Hơn nữa, nơi này có rất nhiều người đàn ông có thể mang thai. Nghĩa là họ sinh ra đã có khả năng mang thai dù vẫn là nam giới. Chắc chắn hắn biết điều đó. Vậy thì tại sao…
“Có… có lý do nào khiến anh cứ khăng khăng là phải làm với tôi không?”
“Ồ… cậu chỉ tò mò mỗi chuyện đó thôi à? Không còn gì khác nữa sao?”
Ki Tae-jeong nhướng mày hỏi lại, giọng hắn nhẹ và dài như đang dụ dỗ. Hắn kiên nhẫn chờ Sehwa nói hết.
“Gì cơ? Tôi… a, khụ…!”
Mọi chuyện xảy ra trong chớp mắt. Cơ thể của Sehwa gập lại khi miếng băng quanh cổ bị kéo giật mạnh như dây xích. Miếng băng vốn không bị ảnh hưởng bởi cả dòng nước áp lực cao lúc trước, giờ đây lại rách toạc chỉ với một cú kéo từ tay Ki Tae-jeong.
“Cưng à”
Cơ thể cậu bay lên như tờ giấy mỏng trước tiếng gọi nhẹ nhàng đó. Cậu bị ném xuống giường và ho lên từng tiếng. Chưa kịp thở thì thân thể đã bị lật lại. Bàn tay to lớn tách gối cậu ra rồi nâng phần mông lên một cách dễ dàng. Chiếc áo choàng trượt dần xuống sống lưng. Sehwa ho sặc lên mấy tiếng nhưng không thể phản kháng. Tầm nhìn chỉ còn là đám vải rẻ tiền bị dồn xuống, còn giường nước dưới lưng thì chao đảo như mặt hồ. Đầu óc cậu hoàn toàn trống rỗng.
“Cậu biết vì sao người ta gọi kẻ bán thân là đồ dơ bẩn không?”
Sehwa không mặc đồ lót. Cơ thể cậu bị lật lại hoàn toàn lộ ra dưới ánh đèn. Cậu bắt đầu xoay người trong vô thức. Giờ đây cậu mới chợt nhận ra ánh mắt của Ki Tae-jeong đang dừng lại ở đâu.
“Cậu biết không. Khi nhìn từ phía sau, nó lộ rõ lắm”
Như để ngăn Sehwa cử động, Ki Tae-jeong dùng tay tách hẳn hai bên mông cậu ra. Tư thế đó khiến mọi thứ lộ ra hoàn toàn. Ngay cả đường nếp cũng không có. Hắn thật sự định làm như vậy sao? Lật người cậu lại rồi xử lý như thể chỉ là một bộ phận cần được thao tác. Nếu chỉ như vậy thì đâu cần là cậu? Suy nghĩ rối bời khiến Sehwa cảm thấy vừa xấu hổ vừa mất phương hướng. Cậu cố gắng co người lại. Nhưng chưa kịp làm gì thì Ki Tae-jeong đã vỗ mạnh vào mông khiến cậu buộc phải giữ nguyên tư thế khó xử.
“Tôi từng gặp không ít gián điệp giả dạng làm trai bao rồi lẻn vào quân đội”
“A… a…!”
“Tôi phát hiện ra rằng người hành nghề thật sự thường có vết trầy xung quanh. Có người thì bầm không tan. Có người thì còn nguyên dấu tay. Có người thì lúc co thắt hay giãn ra đều cố tình làm vẻ dễ thương. Vì họ nghĩ đến cách khiến người khác hứng thú nhiều hơn là cảm xúc của bản thân nên cách họ cử động cũng rất khác”
Lee Sehwa siết chặt vạt áo trong tay. Cả người cậu căng ra như dây đàn. Phần hông run lên như một con thỏ non vừa bị dồn đến bước đường cùng.
“Kể cả loại cao cấp được quyền chọn khách thì cũng không ngoại lệ. Vì vậy nên người ta mới gọi họ là đồ dơ bẩn. Dù có tắm rửa sạch đến đâu thì vẫn lộ ra”
Sehwa chưa bao giờ quan tâm đến những chuyện như thế. Cậu chưa từng nghĩ bản thân là một kẻ sống bằng thân xác. Nhưng khi nghe Ki Tae-jeong nói ra những điều đó, tim cậu bỗng chùng xuống. Cho đến giờ cậu đã từng nằm cùng hơn mười người. Cậu từng chịu đủ mọi loại hành hạ, đau rát, vết cào, dấu tím. Một cơ thể chưa từng được yêu thương thật sự… phải chăng thật sự có thể bị người ta nhìn thấu chỉ bằng ánh mắt?
“Tôi không thích loại như thế. Nhưng làm bộ thanh cao thì cũng chẳng hấp dẫn gì hơn”
“A… a…!”
Bàn tay đang xoa mông cậu nhẹ đến mức khó tin. Người vừa đánh cậu đến tím người hôm qua, người có thể bóp nát quả táo chỉ bằng một tay, lúc này lại chạm vào cậu một cách điềm tĩnh và kiên nhẫn đến kỳ lạ.
“Ưm… a…”
Một bàn tay vững chãi trượt dọc xuống giữa hai đùi. Khi lòng bàn tay có hơi ấm áp bao lấy phần da nhạy cảm đang co lại, đôi chân Sehwa như nhũn ra không còn chút sức. Từng tiếng rên mềm như nước mật trào khỏi miệng. Sehwa cắn mép áo choàng rồi nhét vào miệng. Cậu cần một điểm tựa để giữ mình lại.
Sehwa cố gắng không bật ra tiếng. Cậu không muốn để lộ ra bất kỳ biểu hiện nào cho thấy mình đang hưởng thụ. Cậu không muốn bị gán đúng vào những gì mà Ki Tae-jeong đã nói về cậu. Một người dơ bẩn, một kẻ thích được như vậy.
“Cậu đang làm việc vô ích đấy”
Không giống như những tiếng gầm gào của hôm qua, lần này giọng của Ki Tae-jeong bình thản nhưng chắc chắn. Hắn lột bỏ áo choàng trên người Sehwa mà không hề chần chừ. Không cần lời giải thích. Động tác của hắn như đang bóc vỏ một món đồ, không thương tiếc.
“Dù sao thì đây mới là điều tôi thích…”
Đùi của Ki Tae-jeong ấn xuống phần mông mềm của Sehwa. Phần thịt non ấy nhô lên như lớp kem tươi bị chèn ép. Ki Tae-jeong khẽ rên như đang thưởng thức cảm giác đó.
“Nếu tôi muốn nghe điều gì đó dễ chịu… thì nhất định phải là từ cậu”
Cơ thể hai người bắt đầu áp sát. Ki Tae-jeong luồn tay xuống dưới phần ngực bị ép chặt. Bàn tay vừa mới thăm dò nơi nhạy cảm khi nãy giờ nắm lấy ngực cậu một cách dứt khoát.
“A… chuyện đó… không…!”
“Có lý do khiến tôi phải xuất vào trong cậu”
Ngón tay chai sạn của hắn ấn vào núm ngực thông qua khoảng hở. Nơi vốn luôn bị người ta bỏ qua giờ đây bất ngờ trở nên căng cứng rõ rệt.
“Vậy nên đừng nhắc lại chuyện muốn tìm ai khác thay cậu nữa. Tôi đang rất bực đấy cưng à”