Chương 12
12
“Cá cược sao?”
Hàng chân mày thanh tú của Ki Tae-jeong khẽ giật như thể hắn đang không hài lòng. Sehwa bắt đầu thấy lo. Có phải cậu đã quá đà không? Cậu liếc nhìn biểu cảm của hắn trong khi ngón tay siết chặt mẩu bánh mì dưới gầm bàn.
“Cậu đang làm gì vậy?”
Ki Tae-jeong ngả người ra sau rồi nghiêng đầu hỏi. Ánh mắt hắn ra hiệu về phía tay Sehwa đang giấu dưới mặt bàn.
“Cậu thật sự là một con buôn à? Sao lại có vẻ lén lút như vậy?”
“Tôi không phải người chia bài… tôi chuyên bên thuốc hơn…”
“Vậy dưới đó là cậu đang giấu thuốc à?”
Sehwa im lặng.
“Cậu chỉ chịu mở miệng khi tôi đánh cậu thêm lần nữa sao?”
“Không phải. Không phải thuốc… chỉ là bánh thôi. Tôi giấu nó đi. Tôi sợ nếu mình nói gì sai thì anh sẽ không cho tôi ăn nữa…”
“Cậu đúng là…”
Ki Tae-jeong có vẻ muốn nổi giận thật sự nhưng lại ngừng lại. Bàn tay hắn đặt trên bàn hơi run nhẹ. Nhưng Sehwa có cảm giác sự run rẩy đó không phải vì hắn đang tức cậu. Cậu rụt cổ lại như một con rùa sợ hãi. Nhưng khi liếc lên cậu thấy trong mắt hắn thấp thoáng một nụ cười.
Có thể hắn sẽ không đánh thật.
“Tôi sẽ không lật bàn đâu. Cứ ăn hết đi”
Sehwa nhìn hắn như muốn xác nhận xem đó có phải lời thật lòng không. Ki Tae-jeong thở dài rồi gương mặt trở nên nghiêm túc.
“Tôi không chơi kiểu cá cược mơ hồ như thực hiện điều ước. Nếu cậu thắng tôi sẽ để cậu sống bình an. Tôi cũng sẽ không đụng vào số tiền cậu nhận từ Trung úy Kim. Nhưng nếu tôi thắng…”
Phần sau thì không cần nói cũng rõ. Hắn sẽ biến Sehwa thành món đồ chơi của riêng mình. Hôm qua chính hắn đã nói rằng cậu phải nghe lời tuyệt đối. Hắn còn nói sẽ đếm số lần cậu lên đỉnh trước mặt người khác. Hắn là kiểu người lệch lạc và tàn nhẫn. Rất có thể hắn sẽ bắt cậu nằm dạng chân ra để cho cấp dưới cùng chơi.
Nhưng…
“Tôi đồng ý”
Lee Sehwa luôn có nguyên tắc của riêng mình. Và cuộc trò chuyện vừa rồi càng khiến cậu nhận ra rõ hơn điều đó. Ki Tae-jeong sẽ không thể giết cậu một cách tùy tiện được. Miễn là hắn vẫn còn cần thứ gì đó từ Trung úy Kim thì mạng của Sehwa vẫn an toàn. Dù cho hắn có chiếm được thuốc thành phẩm thì người duy nhất có thể điều chế ra nó vẫn là Sehwa. Vì vậy cho dù Ki Tae-jeong có đe dọa thế nào đi nữa thì Sehwa vẫn đang ở thế chủ động.
Trong trò chơi cá cược, kẻ tuyệt vọng hơn sẽ là người thua trước.
“Vậy mình sẽ tính điểm bằng cách nào? Chẳng lẽ định đánh nhau thật sao?”
“Tùy cậu quyết định. Cứ coi như là kiếm điểm bằng cách hỗ trợ lẫn nhau. Lần này chỉ giới hạn trong chuyện liên quan đến Trung úy Kim và số thuốc đó”
“Hỗ trợ…”
Ki Tae-jeong lặp lại từ đó bằng giọng trầm, sau đó bóc đôi quả táo bằng tay không một cách chậm rãi. Sehwa không rõ hắn làm vậy vì đang bực hay chỉ là thói quen. Cậu lại cầm miếng bánh lên nhưng vẫn chưa ăn. Cậu bắt đầu suy nghĩ. Có lẽ nên giấu đi thì hơn. Ăn vào lúc này cũng chẳng thay đổi được gì. Nếu thua thì cuối cùng cậu cũng sẽ nôn hết ra ngoài thôi.
“Có lẽ vì cậu còn trẻ nên suy nghĩ mọi chuyện tầm thường quá mức”
Ki Tae-jeong siết chặt quả táo. Lớp vỏ bị ép lùi lại. Thịt quả vỡ ra và nước bắt đầu chảy xuống tay hắn. Sehwa nhìn thứ nước ép đang rỉ ra từ kẽ tay hắn rồi thấy sống lưng lạnh buốt. Cậu không dám nghĩ xem hành động đó ẩn dụ cho điều gì.
“Nếu cậu đã nghĩ thế thì hôm qua nên chấp nhận lời đề nghị của tôi. Cứ như thế này thì cuối cùng cậu chẳng được gì mà còn phải nằm ra cho tôi. Có phải vậy không?”
Ki Tae-jeong vừa nhai miếng táo vừa với tay lấy thiết bị liên lạc đặt trên đầu giường. Hắn bật loa ngoài rồi bấm số.
Một giọng nói vang lên lập tức, mạnh mẽ và dứt khoát.
“Chào Giám đốc Ki”
Là ông chủ.
“Anh đi làm sớm vậy sao?”
“Không. Tôi thức nguyên đêm để lên kế hoạch thi công. Giờ chuẩn bị về nhà. Có chuyện gì à?”
“Về người mà anh giao cho tôi”
“Samwol à? Cậu ta sao rồi?”
“Tôi nghe nói cậu ta có nợ”
Lee Sehwa ngẩng đầu lên. Cậu vừa khéo léo xé đôi mẩu bánh và giấu một phần vào túi áo. Tại sao hắn lại nhắc đến chuyện nợ vào lúc này?
“À… cái thằng đó. Dạo gần đây nó tỏ ra phách lối vì mới trả được một phần khoản nợ”
“Phần nợ còn lại… tôi có thể trả thay được không?”
“Hả? Cậu muốn trả thay sao?”
“Tôi sẽ trả. Bao gồm cả lãi luôn”
“Tại sao cậu lại phải trả?”
“Anh vừa nói tên cậu ta là Samwol đúng không? Cậu ta phục vụ rất tốt…”
Ki Tae-jeong bóp chặt quả táo đang cầm như thể cảm thấy ghê tởm. Quả táo vừa bị hắn trêu chọc bằng miệng bây giờ đã bị nghiền nát trên mặt bàn.
“Tôi thấy hơi ấn tượng”
Ánh mắt đang nóng lên của hắn quét ngang bàn rồi dừng lại giữa thân người Sehwa. Chính xác là ở phần ngực sau lớp áo choàng đang hé mở. Sehwa rõ ràng nhớ mình đã cột chặt dây áo. Không biết từ khi nào nó lại tuột ra. Cậu giật mình kéo lại áo choàng. Ki Tae-jeong cũng quay mặt đi. Hắn vẫn giữ nụ cười mơ hồ khiến người ta không thể đoán nổi.
“Gì cơ? Cậu đã ngủ với nó thật à? Cậu… không thể nào… à thôi bỏ đi. Nhưng cho dù có là thật thì cậu ta vẫn đang dính tới mấy người trong quân đội cấp cao đúng không? Cậu định xử lý chuyện đó kiểu gì?”
“Anh còn nhớ người từng giới thiệu bất động sản với anh lần trước không? Căn nhà bên khu ba sao ấy”
“Tất nhiên là tôi nhớ. Nhưng người đó chỉ là một Chuẩn úy thôi. Còn Samwol thì đang bám lấy Trung úy…”
“Dù sao thì tôi cũng định nói chuyện này sớm muộn. Có một người đang muốn gặp anh. Trung úy Park Seong-hak”
“… Trung úy?”
Nếu mang họ Park và là Trung úy thì chắc hẳn đang nói đến cận vệ riêng của Ki Tae-jeong.
“Nếu viện cớ có liên quan đến Trung úy Park thì có thể xoay chuyển tình thế. Bên mình không có thế lực nên chỉ cần hỏi rằng nên xử lý ra sao là họ sẽ tự tìm cách xoay tiền. Nếu tình huống bị đẩy qua phía Trung úy Park thì bên Trung úy Kim sẽ bị thiệt”
“Nhỡ cả Trung úy Kim và Trung úy Park cùng phản ứng thì sao?”
“Hai người đó đều có điểm yếu. Bên mình đang nắm lợi thế”
“Vậy sao?”
“Phải. Cậu cứ yên tâm”
Sau câu đó, Ki Tae-jeong kết thúc cuộc gọi. Hắn xác nhận rằng sẽ tự mình thanh toán khoản nợ. Màn hình máy liên lạc tối dần. Lee Sehwa vẫn nhìn vào nó một lúc lâu như đang suy nghĩ.
Chuyện này không giống với kế hoạch ban đầu mà cậu đã chuẩn bị. Cậu vốn định từ từ gợi mở từng chi tiết nhỏ. Cậu muốn cho hắn thấy quy trình sản xuất thuốc mà hắn chưa từng được chứng kiến. Cậu định dạy hắn cả những thuật ngữ mà giới phân phối thường dùng.
Thế nhưng chỉ với một cuộc gọi, Ki Tae-jeong đã xé bỏ toàn bộ xiềng xích mà Sehwa mang theo suốt cả cuộc đời.
“Trung úy Park”
Ki Tae-jeong chưa dừng lại. Hắn lập tức nhấn nút trên đồng hồ như thể không cho Sehwa bất kỳ cơ hội nào để xen vào.
“Có mặt Chuẩn tướng”
“Nhân lúc đang ở ngoài thì kiểm tra giúp tôi vài trường học”
“Trường học sao?”
“Cậu ta bảo muốn đi học. Muốn đi làm thêm. Muốn sống một cuộc đời bình thường”
“À… nếu ý ngài là trường ngoài Lâu Đài thì ngài muốn tìm loại hình nào? Đại học hay trung cấp nghề?”
“Trường ngoài Lâu Đài sao? Không được. Đây là mệnh lệnh của Chuẩn tướng. Làm cho tử tế vào”
“Ngài định cấp thẻ cư dân mới cho Lee Sehwa à?”
“Phải. Tôi nghĩ cấp thẳng thẻ năm sao thì dễ gây chú ý. Vậy thẻ hai sao hoặc ba sao thì sao?”
“Tôi sẽ chuẩn bị. À còn về hợp đồng ngài nhắc hôm qua…”
“Cái đó tôi lo. Tôi sẽ báo lại với ông chủ sau. Bây giờ chuyện này bắt đầu thú vị rồi”
Cuộc gọi kết thúc đột ngột. Ki Tae-jeong cắn thêm một miếng táo tươi rồi nghiêng đầu như đang suy nghĩ điều gì đó. Lee Sehwa lén lau lòng bàn tay vào vạt áo choàng. Mồ hôi cứ chảy ra liên tục khiến cậu không thể kiểm soát được. Âm thanh của quả táo bị nghiền nát trong miệng Ki Tae-jeong khiến cậu không hiểu sao lại liên tưởng đến tương lai của chính mình.
Cậu thậm chí còn chưa nói gì về chuyện xin thẻ cư dân. Vậy mà cảm giác như hắn đã biết hết tất cả mọi điều. Hắn biết cả ý định và kế hoạch của cậu.
“Sao anh… biết chuyện đó?”
“Biết chuyện gì? Việc cậu định nhận thẻ cư dân từ Trung úy Kim à?”
“…”
“Cậu đang hỏi tôi biết bằng cách nào sao?”
“…”
“Cưng à”
Ki Tae-jeong đưa tay chạm nhẹ lên môi cậu như đang khen thưởng. Nước táo còn dính trên đầu ngón tay hắn thấm qua kẽ môi khiến Sehwa vô thức nuốt vào.
“Một đứa chẳng moi được bao nhiêu tiền từ Trung úy Kim lại nói rằng khi nào trả hết nợ thì sẽ thoát khỏi mấy nơi dơ bẩn như thế này để sống như người bình thường. Vậy cậu nghĩ điều đầu tiên mà cậu ta cần là gì?”
Ki Tae-jeong bật cười. Hắn nói rằng xung quanh hắn có rất nhiều kẻ ngây thơ giống như Sehwa. Gương mặt hắn lúc đó mang nét dịu dàng như bước ra từ truyện cổ tích. Nhưng từng câu nói thì lại kéo Sehwa lún dần vào vũng bùn.
“Nếu là tôi thì tôi sẽ đòi tiền. Một số tiền thật lớn. Có tiền thì chuyện trở thành cư dân một sao cũng không khó. Làm như vậy thì sẽ ít bị người như tôi để ý hơn nhiều”
“…”
“Sao cậu lại trông buồn như vậy? Tôi không chê cậu ngốc. Chỉ là cậu còn quá trẻ. Chính vì vậy mà tôi chỉ cần nhìn vào cậu là thấy hết. Cậu giống như một cuốn sách đang mở vậy”
Tôi là một kẻ bất tử quái dị đã từng đi qua địa ngục. Đã từng nếm mùi cái chết và vẫn sống lại được mỗi lần. Còn cậu chỉ là một đứa trẻ đáng thương. Một đứa lớn lên trong Nhà suốt cả cuộc đời rồi tưởng rằng thế giới này chỉ có chừng đó.
“Nhưng dù sao thì chuyện tôi vừa làm chắc chắn sẽ giúp ích cho cậu đúng không? Tôi đã trả hết nợ cho cậu rồi. Từ giờ cậu có thể ôm trọn số tiền mà Trung úy Kim đưa. Cậu có thể bắt đầu sống như người bình thường mà cậu vẫn mơ. Và có thể bắt đầu với thân phận mới mà tôi đã cho cậu”
Đồng tử của Lee Sehwa khẽ rung lên đầy bất an. Cậu không hiểu nổi cảm giác đang trào lên trong lòng mình là gì. Rõ ràng Ki Tae-jeong vừa gọi cậu là một kẻ ngốc, là người mà suy nghĩ luôn lộ rõ ra ngoài mặt. Nhưng nếu tổng hợp tất cả những gì hắn đã làm từ lúc sáng đến giờ, thì chẳng khác nào hắn vừa cho cậu cơ hội để được sống như một con người.
“Vậy… giờ tôi đã được hai điểm rồi đúng không?”
“Giám đốc…”
“Có lẽ vậy là hơi bất công. Vì tôi đang có quá nhiều lợi thế so với cậu”
Ki Tae-jeong nhún vai rồi nhai nốt miếng táo cuối cùng.
“Vậy thế này đi. Mỗi lần người bên kia chấp nhận một yêu cầu thì sẽ bị trừ một điểm. Ví dụ như bây giờ nếu tôi đưa ra một yêu cầu và cậu đồng ý thì điểm của tôi sẽ không là hai mà sẽ trở về một. Nếu đồng ý thêm một lần nữa thì thành không”
“Anh nói anh không thích kiểu cá cược với phần thưởng mơ hồ mà…”
“Đúng. Nhưng lần này cậu có quyền lựa chọn. Nó không ảnh hưởng gì đến ván cược chính. Nếu cậu không muốn thì có thể từ chối”
Tiếng nhai vang lên lạo xạo. Ki Tae-jeong nuốt miếng trái cây trong cổ họng một cách chậm rãi.
“Vậy… anh muốn gì?”
“Tôi sẽ không đút vào. Vậy nên cậu cho tôi liếm chỗ đó được không?”
Ác quỷ đẹp đẽ nhất thế gian vừa nói ra điều đó với một quả táo đỏ rực trong tay. Giọng hắn dịu dàng và ấm áp đến mức khiến người ta lầm tưởng rằng hắn đang tỏ tình.
“Ngồi lên mặt tôi. Vừa mút dương vật tôi vừa để tôi liếm hậu môn cậu. Nếu cậu đồng ý thì tôi sẽ tặng cậu một điểm”