Chương 11
Sau một hồi vùng vẫy trong căng thẳng, cơ thể mỏi rã của Lee Sehwa bắt đầu đau nhức như bị nghiền từng khớp. Cuối cùng cậu cũng gắng gượng nâng người dậy và trườn lên chiếc ghế sofa gần đó. Lòng ghế rộng đến mức dư thừa, sâu đến mức lún hẳn người. Phần tay vịn lại mở rộng bất thường. Tất cả những điều đó cho thấy đây không phải là ghế tiếp khách bình thường mà là món đồ được thiết kế để phục vụ tình dục. Dù vậy, cậu vẫn cố gắng uốn mình nằm lọt vào đó. Gần đến lúc mặt trời nhô lên khỏi đường chân trời, cậu mới chợp mắt được một lúc.
“Cưng à”
Lee Sehwa cuộn người như một đứa trẻ trong bụng mẹ rồi thiếp đi. Nhưng chỉ vài phút sau cánh cửa bị đẩy mạnh khiến âm thanh vang lên như sét đánh.
“Vẫn còn ngủ à”
Lee Sehwa giật bắn người. Cậu lập tức rụt người lại, lăn xuống sàn như phản xạ. Nhìn thấy dáng vẻ đó của cậu, Ki Tae-jeong khẽ bật cười. Trong đầu hắn thoáng qua một ý nghĩ kỳ quặc nhưng lại không thể dứt mắt khỏi gương mặt ấy. Một người có vẻ ngoài dịu dàng và tao nhã như vậy, tại sao lại mang tính cách quái đản đến thế. Lee Sehwa thầm rủa trong lòng rồi đột nhiên nhận ra một điều. Cậu chưa từng thấy gương mặt của hắn xuất hiện trên bất kỳ bản tin nào. Một người trẻ tuổi có ngoại hình nổi bật, lại mang hàm Chuẩn tướng, tại sao không được quân đội đưa lên làm hình ảnh tuyên truyền?
“À. Tôi vẫn chưa mở cái này ra”
Ki Tae-jeong nhấp lưỡi nhẹ rồi nhìn xuống Lee Sehwa đang khom người trong góc một cách thừa thãi. Sehwa nhanh chóng vứt bỏ những dòng suy nghĩ vẩn vơ rồi vội vàng đưa hai tay ra.
“Sao lại để mông trần thế kia. Cậu muốn tôi đè ra luôn bây giờ không?”
“Không phải như vậy. Là vì hôm qua tôi chưa được tắm. Nếu anh lại gần thì… có thể sẽ có mùi…”
Ki Tae-jeong đưa chiếc đồng hồ trên tay lại gần còng số. Một tiếng tách vang lên khi thiết bị khóa được mở.
“Cậu thích kiểu đó sao. Tôi thì chỉ thích sạch sẽ một chút khi làm tình thôi”
Sehwa nhìn hắn như thể không tin nổi vào tai mình. Ki Tae-jeong nheo mắt rồi bảo rằng hắn chỉ đùa cho vui.
“Đi tắm rồi ra ngoài. Quần áo thì cứ vứt bừa trong phòng là được”
Hắn vừa nói vừa liếc về phía phòng tắm. Sehwa hơi nheo mắt lại như để xác nhận lại điều mình đang nghĩ. Quả nhiên Ki Tae-jeong gật đầu về phía đó.
“Sau cánh cửa chắc có treo sẵn một cái áo choàng. Cậu cứ mặc tạm cái đó trước đi”
Lee Sehwa hiểu vì sao hôm qua hắn lại cư xử như vậy. Nhưng hôm nay Ki Tae-jeong lại nhíu mày rồi nhấp lưỡi một cái, bảo rằng hắn không thể nhìn nổi vẻ luộm thuộm hôm qua lặp lại thêm một lần nào nữa.
“Vậy… quần áo của tôi thì sao”
“À, chờ chút”
Hắn cắt ngang rồi lục túi áo khoác. Một viên thuốc được bọc trong gói riêng lẻ hiện ra trên tay hắn. Vừa nhìn thấy viên thuốc đó, Lee Sehwa theo phản xạ liền lùi về sau. Hành động đó khiến Ki Tae-jeong khẽ nhướng mày. Sợ rằng nếu né nữa thì sẽ bị tát, cậu rón rén bước tới. Ki Tae-jeong vỗ nhẹ lên má cậu như thể khen rằng cậu đã biết điều.
“Uống viên này đi. Nó sẽ giúp cậu hồi phục. Dù không bằng loại hôm qua nhưng cũng khá hiệu quả”
Lee Sehwa do dự một lúc. Sau cùng cậu vẫn há miệng ra. Khi thấy đầu lưỡi cậu thò ra, Ki Tae-jeong lập tức nhét viên thuốc vào miệng. So với việc để hắn kéo tóc, bẻ miệng và ép nuốt thì cách này dễ chịu hơn rất nhiều. May mắn thay, mùi vị của viên thuốc khá giống với loại thuốc chữa thương hôm qua. Có vẻ đây thật sự là thuốc điều trị.
“Đi tắm đi rồi ra ngoài”
Lee Sehwa cúi đầu nhẹ như để gửi lời cảm ơn đến người vừa khiến cậu khốn đốn cả đêm. Cậu xoay người mở cửa phòng tắm. Mãi đến lúc đó cậu mới nhận ra mình không yếu đến mức như tưởng. Còng tay đã được tháo. Hai tay cậu đã tự do. Cậu có thể tự nuốt thuốc giống như lúc bị dí đầu xuống và phải ăn thứ đó. Cậu không cần đợi hắn chạm vào thì mới có thể hành động.
“Khốn nạn…”
Lee Sehwa giật mạnh chiếc áo choàng trên móc xuống. Cảm giác nhục nhã trào lên khiến cậu nghiến răng. Vừa rồi cậu đã tự động há miệng ra chờ hắn cho thuốc như một con thú quen chủ. Cậu cắn môi đến bật máu. Trong lòng chỉ còn một tiếng gào thét âm thầm.
“Chết đi Lee Sehwa. Mày nên chết đi thì hơn…”
Mới chỉ một ngày. Vậy mà cậu đã bắt đầu quen với Ki Tae-jeong.
….
“Cái gì đây”
“Đồ ăn”
Sau khi lau khô người hết mức có thể rồi bước ra khỏi phòng tắm, Lee Sehwa nhìn thấy bàn trà trong phòng đã được dọn thành bàn ăn. Trên đó có trái cây, nhiều loại bánh mì và ngũ cốc. Với tiêu chuẩn của cậu thì như vậy là quá đủ. Nhưng nếu xét theo địa vị của Ki Tae-jeong thì trông có phần đạm bạc. Dù vậy vì trên bàn có hai phần ăn nên Sehwa khựng lại rồi từ từ bước tới.
“Đây là đồ ăn của Nhà đúng không”
“Ừ”
“Vậy thì tôi không ăn được…”
“Có quy định cấm sao”
“Không hẳn. Nhưng… mọi thứ ở đây đều là nợ”
Ki Tae-jeong bật cười như thể nghe chuyện vớ vẩn. Nhưng với Sehwa đó là sự thật.
“Quần áo tôi mặc, đồ ăn thức uống mà tôi dùng, tất cả đều là nợ. Nếu tích lũy lâu ngày thì tiền lãi cao hơn anh tưởng. Có khi vượt quá khả năng trả nợ ban đầu”
Bàn tay đang cầm nĩa của Ki Tae-jeong khựng lại khi vừa định gắp miếng táo.
“Thật sao. Cũng phải… bao nhiêu. Ít nhất chắc cũng…”
“Chỉ riêng phần trái cây thôi chắc đã hơn một trăm nghìn won rồi. Hơn nữa đây còn là trái cây tươi chứ không phải loại đông lạnh nên giá sẽ còn cao hơn nữa”
Ki Tae-jeong liếc nhìn phần ăn trên bàn bằng ánh mắt không mấy hài lòng.
“Ghi vào tài khoản của tôi. Ăn đi”
“Nhưng…”
“Tôi không muốn nghe cậu than đói trong khi còn bao nhiêu việc phải làm. Ăn đi”
Lee Sehwa ngồi xuống trước bàn ăn với vẻ mặt hoài nghi. Nhưng khi hương thơm của bánh mì nóng lan đến mũi thì bụng cậu lập tức sôi lên. Chỉ cần đồ ăn đặt trước mặt thì cậu không thể giả vờ thờ ơ được nữa. Dù không biết thân phận thật sự của Ki Tae-jeong là gì, nhưng hắn đang mặc áo giám đốc và nắm quyền trong Nhà. Một người như vậy chắc chắn sẽ không đi tính toán từng đồng chi phí ăn uống.
Thực ra cậu chỉ đang cố tự thuyết phục bản thân rằng mình được phép ăn. Cậu muốn ăn thật no trong lúc còn có cơ hội. Tuy nhiên cậu không muốn để lộ khao khát đó ra ngoài. Cậu không muốn bị nhìn thấy như một kẻ thèm khát trong bộ dạng yếu thế. Cuối cùng cậu lầm bầm vài câu rồi ngoan ngoãn nghe theo lời Ki Tae-jeong mà ngồi vào bàn.
“Khoản nợ còn lại của cậu là bao nhiêu?”
“Hai trăm triệu won”
“Chỉ là tiền gốc thôi sao?”
“Là toàn bộ. Tôi chỉ cần trả đúng hai trăm triệu đó thì có thể rời khỏi Nhà”
“Còn tiền ăn uống, tiền quần áo, mấy chi phí khác thì sao? Mấy khoản đó không tính vào à?”
“Không. Thường thì phí sử dụng Nhà, giá hàng hóa, tiền ăn, tiền vận chuyển… tất cả những thứ đó đều được tính riêng. Gọi là phí bảo trì”
“Vậy bây giờ cậu không thể làm việc nữa thì định trả hai trăm triệu kiểu gì?”
Lee Sehwa cắn một miếng bánh mì còn ấm rồi liếc nhìn Ki Tae-jeong. Dù biết rõ rằng hắn ghét bị soi mói, nhưng cậu không thể không đánh giá lại tình hình. Đó là bản năng của cậu. Cậu không thích do dự, không thích bị kéo theo quá chậm, cũng không chịu được cảm giác bị động. Cậu biết rõ, nếu mình không chủ động thì mọi thứ sẽ diễn ra đúng theo nhịp của Ki Tae-jeong.
Nếu muốn tồn tại ở đây, cậu phải tạm gác tự trọng lại. Giống như chuyện phải nuốt viên thuốc đắng hôm qua, có đôi khi, nhún nhường cũng là một cách giành lấy thế chủ động. Trong bất kỳ trò chơi nào, điều quan trọng nhất cũng là ai dẫn dắt ai.
“Dù vậy… anh vẫn sẽ để tôi gặp Trung úy Kim đúng không?”
Lee Sehwa không nghĩ tình hình ở đây có thể tệ hơn nữa. Thế nên cậu chọn nói thẳng. Ngay sau đó, Ki Tae-jeong ngẩng mắt lên nhìn cậu.
“Nếu anh cần loại thuốc do Trung úy Kim làm… thì tôi nghĩ sớm muộn anh cũng sẽ phải để tôi ra ngoài thôi. Theo lịch thì tôi còn phải gặp Trung úy Kim khoảng ba lần nữa…”
“Cậu nghĩ mình có thể kiếm được hai trăm triệu chỉ trong ba lần đó sao?”
“Phải”
“Nhìn cậu thì không giống như đang mang theo hàng gì đáng giá tới vậy… Mà dù sao đi nữa thì số tiền còn lại cậu cũng sẽ dùng để sống và ăn uống. Vậy sau khi rời khỏi Nhà thì cậu định làm gì?”
Câu hỏi lần này không mang ý chế giễu như “một kẻ như cậu thì làm được gì”. Vì vậy, Sehwa quyết định thành thật hơn một chút.
“Chỉ là… tôi muốn học. Rồi sống một cuộc đời bình thường”
“Chỉ vậy thôi sao?”
“Tôi lớn lên ở một nơi như thế này từ nhỏ. Tôi chỉ muốn biết người bình thường sống như thế nào thôi”
Lee Sehwa từng quyết định nhận thẻ cư dân một sao từ Trung úy Kim như một phần thỏa thuận. Liệu cậu có nên nói điều đó cho Ki Tae-jeong biết không? Bầu không khí lúc này khiến cậu có cảm giác như mình có thể thành thật hơn một chút. Nhưng sau một thoáng lưỡng lự, cậu quyết định giữ im lặng.
Cũng giống như lời đề nghị của Ki Tae-jeong hôm qua, Trung úy Kim từng hứa cho cậu nhiều tiền hơn, thậm chí cả một căn nhà. Nhưng Sehwa đã từ chối. Cậu chỉ chọn một khoản tiền tượng trưng và tấm thẻ cư dân. Việc trở thành cư dân một sao quan trọng với cậu hơn cả tiền bạc.
Không lâu trước đây, Ki Tae-jeong đã nhận ra rằng Sehwa nhận ít tiền hơn mình tưởng. Nếu giờ cậu còn nói thêm rằng mình đã đổi công sức để lấy thẻ cư dân thì chắc chắn hắn sẽ hiểu ngay cậu thật sự muốn gì.
Một người như hắn hoàn toàn có khả năng đẩy cậu lên làm cư dân năm sao hoặc dìm cậu xuống thành người Hwan nhất, còn thấp hơn cả Hwan nhị hiện tại. Sehwa không muốn để hắn thao túng mình trong chuyện này. Dù có bị treo lên như con thú bị làm thịt, bị lăng mạ như thể đang bị mổ xẻ hoặc bị xé xác cũng được. Nhưng nếu để mất quyền tự quyết về tương lai thì cậu không thể chịu nổi.
Ngay cả khi gần chết dưới tay Ki Tae-jeong hôm qua, cậu vẫn không để lộ ra ước mơ đó. Cậu đã sống như một kẻ hèn nhát, một kẻ nhỏ bé và đáng thương. Nhưng dù giấc mơ có tơi tả đến đâu thì chẳng phải vẫn có quyền ôm lấy nó sao?
“Giám đốc…”
Chiếc cằm của Ki Tae-jeong đang đều đặn nhai thức ăn như một cỗ máy bỗng dừng lại.
“… Giám đốc?”
“Dù sao thì anh cũng đến đây với thân phận là Giám đốc đúng không?”
Sehwa lựa lời rất cẩn thận. Gọi một người như hắn là Chuẩn tướng nghe vừa sai vừa nguy hiểm. Hắn đâu đến đây với tư cách chính thức. Hơn nữa Sehwa cũng không phải lính. Nếu lỡ gọi sai và bị ăn tát thì thật không đáng.
“Giám đốc…”
Ki Tae-jeong đưa tay gõ nhẹ lên phần tay vịn trông kỳ quái của chiếc ghế. Hắn như đang chìm trong suy nghĩ riêng. Một lúc sau, hắn bật ra một tràng cười khe khẽ. Sehwa giả vờ như không nghe thấy tiếng lẩm bẩm của hắn.
“Được rồi. Cậu cứ gọi tôi là Giám đốc cũng được. Nhưng tại sao lại gọi vậy?”
Trong đầu Lee Sehwa bất chợt hiện lên hình ảnh lúc cậu há miệng ra để nhận viên thuốc từ tay Ki Tae-jeong. Nếu giờ cậu nói sai và bị ăn tát thì sẽ thế nào? Cậu hít vào một hơi thật sâu để lấy lại bình tĩnh.
“Trong Nhà đang có một trò cá cược. Ai đạt được ba điểm trước thì thắng”
Cậu đưa ra đề nghị bằng giọng dè dặt. Trước đây khi cậu nói muốn gặp Trung úy Kim, Ki Tae-jeong chỉ nhìn cậu bằng ánh mắt tò mò rồi cười khẽ. Hắn không đánh cậu, không đá, cũng không lật bàn. Khi cậu ngoan ngoãn trả lời về món nợ và bữa sáng, hắn cũng chỉ gật đầu chứ không phản ứng tiêu cực. Có lẽ hắn sẽ thấy chuyện này thú vị thật.
Sau đó cậu tự hỏi mình liệu có đang leo quá cao không. Tốt nhất là đừng cố tỏ ra như đang ngang hàng với hắn. Cậu không cần được đối xử như một kẻ có quyền mặc cả. Chỉ cần Ki Tae-jeong cảm thấy cậu có chút gì đó đáng quan tâm là đủ. Cậu chỉ muốn hắn nhìn thấy cậu như một người có thể làm được việc. Không phải một món đồ bị đánh đập hay bị đem ra làm trò giải trí tình dục.
“Chỉ là một trò cá cược đơn giản thôi. Ai thua sẽ phải trả tiền ăn trong tháng đó. Trong Nhà mọi người hay dùng cách này để phân chia mấy khoản thanh toán”
“Rồi sao nữa?”
Lee Sehwa lén đưa tay xuống dưới bàn. Cậu chỉ mong Ki Tae-jeong không nhận ra lòng bàn tay cậu đang ướt đẫm mồ hôi.
“Anh có muốn… cược với tôi không? Ai đạt ba điểm trước sẽ được người còn lại thực hiện một điều ước”