Chương 10
10
“C… Chuẩn tướng. Anh làm ơn đợi đã…”
Tầm nhìn của Lee Sehwa lại quay cuồng như thể cơ thể cậu vừa hóa thành thạch. Cánh cửa bị đóng sầm ngay trước mắt. Cậu bị ném xuống giường và chỉ biết nín thở nằm im. Căn phòng nhỏ nối liền với văn phòng này thật khó để gọi là phòng ngủ vì nó lạnh lẽo đến mức khiến người ta rùng mình. Nó cũng chẳng đủ tiện nghi để xem như phòng nghỉ. Giữa phòng là một chiếc giường nước khổng lồ. Trên bức tường đối diện là chiếc tivi gắn tường to đến mức trông rất lạc lõng. Bên trái của chiếc sofa kỳ lạ là phòng tắm và cánh cửa trượt có gắn gương toàn thân. Căn phòng này rõ ràng chỉ được thiết kế để làm tình. Và nó ghê tởm đến mức khiến người ta muốn ói.
“A…”
Dường như chỉ một cái cựa mình của cậu cũng khiến hắn khó chịu. Ki Tae-jeong bất ngờ nắm lấy tóc cậu. Lee Sehwa thét lên rồi lập tức câm nín khi nhận ra mình vừa làm gì. Cậu nhìn hắn đầy lo lắng. Một người có thể tùy tiện hủy hoại khuôn mặt người khác như Ki Tae-jeong thì làm sao lại nương tay với cậu được.
“Khoan đã. Anh… anh định làm gì…”
Chỉ mới cách đây một giây trông hắn như muốn giết người. Vậy mà giờ hắn lại đang đưa tay xuống phần hạ thể của cậu.
“Lúc nãy cậu có lên đỉnh không”
“Tại sao… sao tự dưng lại làm vậy…”
Ánh mắt hắn vừa rồi còn như dao sắc. Thế mà giờ hắn lại mỉm cười hài lòng. Phản ứng run rẩy của cậu dường như khiến hắn càng thêm thích thú.
“Ừm. Tôi không chắc nữa. Nó ướt cả rồi. Đây là nước hay là tinh dịch”
“Đừng làm vậy… đừng…”
“Tôi đang hỏi nghiêm túc đấy. Cậu cứ đi lại với cái thứ ướt sũng như thế này. Trông nó giống nước vo gạo hay tinh dịch đây…”
Ki Tae-jeong liếm đầu ngón tay cái vừa chạm vào người cậu như thể đang kiểm tra thứ gì đó. Rồi hắn thêm vào bằng một câu đùa tục tĩu rằng nếu quan hệ thường xuyên thì tinh dịch sẽ lỏng hơn.
“Nếu thật sự như vậy thì chắc cả tôi lẫn cậu đều chán từ lâu rồi”
“Chuyện đó… tôi chưa từng làm kiểu đó…”
“Vậy à”
Ki Tae-jeong khẽ gật đầu như thể vừa nghe điều gì hợp lý.
“Nếu thật sự như vậy thì cậu đã phải ngồi xe lăn từ lâu rồi. Cậu chưa từng rời khỏi Nhà này kể từ khi sinh ra đúng không”
“…”
“Nếu suốt từng ấy năm mà cái lỗ phía sau của cậu bị dùng đến mức đó thì giờ này cậu đâu còn đi lại được bằng hai chân như thế này. Chắc tôi nói hơi thừa. Xin lỗi ha”
Trong giọng của hắn không hề có chút gì gọi là ăn năn. Lee Sehwa chỉ muốn bật khóc. Cảm giác nhục nhã lúc này còn tồi tệ hơn cả khoảnh khắc cậu bất lực mà xuất tinh dưới làn nước. Khi đó nước mắt đã trào ra trước mặt hắn nhưng không phải vì xúc động. Đó chỉ là phản xạ tự động đến chính cậu cũng không hiểu nổi.
Còn lúc này thì khác. Giờ thì cậu thực sự muốn khóc. Tại sao hắn lại phải dày vò cậu đến mức này. Hắn biết rõ cậu từng là con tin lâu dài trong tay Trung úy Kim. Hắn cũng biết cậu là người đã sống cả đời để phục vụ cho Nhà này. Hắn hiểu rất rõ điều đó. Chỉ cần người có quyền vung tiền ra thì cậu buộc phải làm tất cả mọi thứ. Cậu đã…
“Cưng à”
Nếu lúc này mở miệng ra thì cậu sợ mình sẽ khóc ngay lập tức. Thế nên cậu chỉ dám liếc trộm Ki Tae-jeong rồi cắn chặt môi.
“Á…”
Bàn tay to lớn túm lấy tóc cậu lần nữa, không chút do dự.
“Tôi gọi cậu mà không nghe thấy sao”
“Không phải… không phải tôi cố tình…”
“Vậy sao lại làm ngơ. Cậu chỉ chịu trả lời khi bị đánh à. Hay cậu muốn tôi treo cậu lên đâu đó rồi đánh đến khi nhớ ra”
“Tôi… tôi sai rồi…”
“Cậu biết mình sai ở đâu không”
“Biết… tôi biết rồi…”
“Tôi đã nói không thích điều gì”
“Không được nhìn lén… anh”
“Phải rồi”
Ki Tae-jeong cuối cùng cũng buông tay. Dù hắn chưa đánh cậu thật sự nhưng từng tiếng nấc mà Lee Sehwa cố kìm nén bắt đầu trào ra nơi cổ họng.
“Cậu có gương mặt khá xinh. Vì vậy lần này tôi sẽ tha cho cậu”
Giọng của Ki Tae-jeong không hề lạnh lùng như trước. Những ngón tay dài và trắng của hắn chạm nhẹ vào mi mắt của Lee Sehwa và gạt đi giọt nước mắt còn đọng lại. Chỉ cách đây ít phút thôi, cũng chính bàn tay này đã quệt thuốc ra khỏi mặt kính và lau thứ tinh dịch còn sót lại trên quần cậu. Bây giờ nó lại vuốt lên má cậu một cách chậm rãi như thể đang vuốt ve món đồ chơi yêu thích.
“Quay lại chuyện khi nãy đi”
Ki Tae-jeong phẩy nước trên tay rồi ngồi xuống bên cạnh Sehwa. Tấm đệm nước dưới cơ thể hắn dao động lên xuống. Cả căn giường khẽ rung theo từng chuyển động và phát ra âm thanh rên rỉ đầy phản cảm. Cảnh tượng này làm Lee Sehwa nhớ ngay đến những tư thế làm tình mà cậu từng bị bắt diễn theo ý khách.
“Bây giờ nếu cậu muốn sống thì cậu chỉ cần nghe lời tôi. Không cần nghe theo Trung úy Kim nữa”
Lee Sehwa muốn mở miệng trả lời nhưng cổ họng cậu nghẹn cứng. Cậu không thể thốt ra tiếng nào. Cậu chỉ biết gật đầu thật mạnh để thể hiện mình đã hiểu.
“Tôi sẽ ở lại Nhà này cho đến khi bắt được Trung úy Kim. Trong thời gian đó tôi cần một người giải khuây”
Ki Tae-jeong vẫn để tay trên mặt Sehwa. Hắn bóp nhẹ vào má cậu như thể đang kiểm tra thứ gì đó. Hành động của hắn không nhanh không mạnh nhưng lại khiến sống lưng của Sehwa lạnh toát.
“Vậy nên trong lúc tôi còn ở đây cậu hãy chơi với tôi. Làm tôi thấy vui một chút”
“Chơi… là sao ạ”
“Cứ hiểu đơn giản thôi. Nếu cậu chịu làm tôi vui thì tôi sẽ cho cậu bất cứ thứ gì cậu muốn”
Ki Tae-jeong nói trong khi ánh mắt của hắn sáng rực lên. Hắn cúi người và đặt môi lên gò má vẫn còn ướt nước của Sehwa. Đôi mắt hắn ánh lên vẻ thèm muốn rõ ràng đến mức khiến cậu sợ hãi. Dù vậy, cậu vẫn không thể hiểu hết ý hắn muốn gì.
“Cậu nghĩ Trung úy Kim có thể cho cậu cái gì. Là tiền hay là một căn nhà”
Lee Sehwa không thể nói gì. Cậu chỉ cảm thấy trong bụng có gì đó đang cuộn lên. Cảm giác buồn nôn trào ra nơi cổ họng. Nếu hắn thật sự điên loạn thì ít nhất cũng nên giữ cho mình chút khí chất. Nhưng không. Cách mà Ki Tae-jeong cư xử khiến người ta ghê tởm. Hắn còn trẻ nhưng lại hành xử như một gã đàn ông bệnh hoạn giữ đứa tình nhân non dại bên cạnh để tiêu khiển.
“Dù gì thì đây cũng là lời đề nghị thật lòng. Cậu cứ trả lời thoải mái đi. Tôi không có hứng ép buộc ai cả. Làm thế chỉ khiến tôi thấy dơ”
Sehwa nhìn quanh bằng ánh mắt run rẩy. Trong đầu cậu vẫn vang lên câu nói vừa rồi. Trả lời thoải mái sao. Cho bất cứ thứ gì sao. Nhưng nếu thật sự như vậy thì tại sao lại là cậu. Tại sao Ki Tae-jeong lại phải làm đến mức đó vì cậu. Mọi chuyện không thể chỉ đơn giản như vậy được.
“Tôi còn có một ý khác”
Ki Tae-jeong đưa tay nắm lấy cổ tay của Lee Sehwa rồi kéo tay cậu đặt lên đùi mình. Hắn không chỉ để tay ở đó mà còn đè lên bằng bàn tay của chính mình. Những móng tay nhấn nhẹ vào da thịt như thể đang đóng chốt để giữ cậu lại. Tay của hai người chồng lên nhau. Bằng chính cánh tay ấy, hắn ép Sehwa vuốt dọc theo bắp đùi của mình nhiều lần. Thứ đang ẩn sau lớp vải không chỉ cứng lên mà còn bắt đầu căng phồng. Phần thân thể đó đang lớn dần lên một cách đáng sợ như thể sắp xé toạc cả chiếc quần tây ôm sát.
“Thấy sao. Người ta thường sẽ thấy thích sau khi quen dần. Dù lúc đầu có hơi không thoải mái một chút”
Lee Sehwa hoàn toàn nghẹn lời. Ánh mắt cậu dừng lại nơi quần hắn. Thứ đang lớn dần trong đó không hề giống thứ mà một người bình thường có thể tiếp nhận. Hắn gọi đó là không thoải mái sao. Chỉ một chút thôi sao. Cậu không thể ngừng liên tưởng đến những chiếc dùi cui mà bọn côn đồ từng dùng để đánh người. Bây giờ nếu Ki Tae-jeong thật sự muốn tra tấn thì chuyện hắn nhắc đến tình dục cũng chẳng có gì lạ. Nếu để thứ đang phình ra kia tiến vào miệng hoặc cơ thể, thì chắc chắn cậu sẽ chết.
“Anh từng nói… sẽ không cưỡng ép…”
“Tôi từng nói như vậy à”
Gã điên. Lee Sehwa nghiến răng để kiềm chế câu chửi sắp bật khỏi miệng rồi quay mặt đi. Cậu ghét cái cách mà Ki Tae-jeong đẩy cậu vào chân tường nhưng lại giả vờ như đang cho cậu một lựa chọn. Cậu càng ghét hơn giọng điệu nửa thật nửa đùa của hắn. Cái kiểu mềm mỏng đó khiến cậu không thể phản kháng mà chỉ có thể câm lặng chịu đựng. Cái ghê tởm nhất là việc chính trong lúc này cậu vẫn nhận ra khuôn mặt và cổ của hắn có nét rất đẹp. Thậm chí cả giọng nói trầm thấp kia cũng khiến cậu cảm thấy lạc lõng với chính bản thân mình.
“Nếu tôi thật sự đút vào thì có khi cậu cũng không thấy đau như tưởng tượng đâu”
Ki Tae-jeong dùng tay còn lại luồn xuống bụng dưới của Sehwa. Hắn lần từng chút từ phần xương chậu lên phía trên. Khi đầu ngón tay đến vùng ngay trên rốn thì hắn dừng lại và ấn nhẹ như đánh dấu một khoảng độ sâu nào đó.
“Nếu đi từ phía sau thì còn có thể vào sâu hơn một chút”
“Tôi… tôi không chịu nổi đâu. Hơn nữa tôi cũng không phải…”
Lee Sehwa ngập ngừng. Cậu không hề có khả năng mang thai. Cơ thể của cậu cũng không giống những người có thể tiếp nhận đàn ông. Cậu không tiết dịch một cách tự nhiên nên việc quan hệ sẽ vô cùng đau đớn. Cậu chỉ muốn giải thích như vậy. Nhưng càng nói thì sự xấu hổ trong lòng càng dâng lên khiến cậu không thể diễn đạt thành lời.
“Tôi biết. Dù cậu là loại đàn ông có thể mang thai hay là một tên bị thiến thì cũng không có gì thay đổi. Dù là loại nào thì cái đó của tôi cũng không thể vào hết. Tôi chỉ nói vậy để cậu chuẩn bị tinh thần là nó sẽ vào sâu đến đây”
Bàn tay rộng lớn của hắn di chuyển khắp phần da bụng của Lee Sehwa. Ngón tay hắn không mạnh nhưng lại trượt qua những điểm nhạy cảm một cách cố ý. Khi hắn chạm lại vào vùng da vừa mới sờ ban nãy thì toàn thân Lee Sehwa khẽ giật lên. Dù biểu cảm của Ki Tae-jeong vẫn bình thản nhưng không hiểu sao cậu cảm giác như hắn đang cười.
“Tôi có chút vấn đề trong sở thích tình dục. Tôi không phải loại thích đánh người đến bật máu nhưng tôi khá cố chấp. Vì thế nên tôi mới cho cậu cơ hội để lựa chọn. Nếu cậu gật đầu thì tôi sẽ không dừng lại cho đến khi cậu chết”
“…”
“Cậu đã thấy tôi làm gì từ nãy đến giờ chưa. Tôi ghét nhất là những kẻ vừa nói sẽ phục tùng nhưng ngay sau đó lại ra vẻ chống đối. Nếu cậu cứ thích làm theo ý mình sau khi đã nhận thua thì tốt nhất tôi nên lôi cậu ra giữa sòng bạc mà dọn luôn”
Ki Tae-jeong thật sự có thể cược xem mình sẽ đè được Lee Sehwa từ phía sau bao nhiêu lần ngay trước mặt mọi người. Lời hắn nói khiến toàn thân Sehwa lạnh toát. Nhưng trái ngược với những gì đang xảy ra, trên môi hắn lại nở một nụ cười. Nụ cười đó dịu dàng đến mức nếu tắt tiếng và chỉ nhìn vào mặt thôi thì ai cũng sẽ lầm tưởng rằng hắn đang tỏ tình.
“Nếu tôi nói tôi không muốn…”
“Không sao cả. Dù sao thì giữa chúng ta vẫn còn những thứ quan trọng hơn tình dục”
Cách Ki Tae-jeong nói ra điều đó thật nhẹ nhàng như thể hắn chưa từng nghĩ đến chuyện cậu sẽ từ chối.
“Thay vào đó nếu cậu chịu chơi với tôi thì tôi sẽ cho cậu thêm một điều kiện. Ngoài những gì mà Trung úy Kim đã hứa”
Ki Tae-jeong nghiêng đầu sát lại như thể đang chuẩn bị hôn cậu.
“Vậy nên cậu hãy suy nghĩ tích cực một chút”
Lee Sehwa giật mình theo phản xạ. Cậu lùi người lại và vô tình khiến hai chiếc còng kim loại va vào nhau tạo ra tiếng động khô lạnh. Dưới tay cậu lúc này, dương vật của Ki Tae-jeong đã cứng hẳn lên. Thứ đó phồng lên đến mức sắp lộ ra khỏi lớp vải quần.
“Ngủ với tôi đi cưng. Tôi sẽ khiến cậu thật sự mang thai”
…Đúng là một kẻ điên.
Tất nhiên là cả đêm hôm đó cậu không ngủ nổi dù chỉ một chút. Sau khi thả ra một câu như bom nổ chậm, Ki Tae-jeong – người trông như sắp lột hết quần áo của cậu – lại đột ngột quay lưng bỏ đi. Trước khi rời khỏi phòng, hắn chỉ nói vỏn vẹn rằng hãy nghỉ ngơi. Trong tay Lee Sehwa lúc đó vẫn còn cảm giác của vật thể cứng đến kinh người. Chính sự im lặng và chờ đợi như vậy mới khiến đầu óc cậu rối loạn và hoảng sợ. Cái cảm giác khi đang ngồi trên tàu lượn và chuẩn bị rơi xuống luôn đáng sợ hơn khi chạm đất.
“Khụ…”
Lee Sehwa cố hất cổ tay nặng trĩu ra khỏi tấm ga. Cặp còng vẫn siết chặt nơi cổ tay cậu phát ra tiếng leng keng khó chịu mỗi khi cử động. Mảnh băng quấn quanh cổ cậu đến giờ vẫn chưa được tháo ra. Nếu thật sự muốn để cậu nghỉ ngơi thì đáng lẽ hắn nên tháo ít nhất thứ này.
Chính vì thế mà đến lúc này Lee Sehwa vẫn còn run rẩy trong bộ quần áo ướt sũng. Tấm ga trải giường làm từ chất liệu như thạch lại không thể thấm nước. Cậu không thể lau khô người bằng bất cứ thứ gì trong phòng. Có vẻ như người ta cố tình không để vải thấm trong đây để tiện lau sạch bất kỳ chất lỏng nào bị đổ ra. Dù là máu hay tinh dịch thì cũng chỉ cần lau một lượt là xong.
Nhưng điều tệ nhất không nằm ở đó. Cấu trúc của căn phòng này mới là thứ khiến cậu không thể thở nổi. Mỗi cử động nhỏ đều khiến giường nước rung nhẹ. Sự lay động liên tục đó khiến cậu tự hỏi liệu có ai từng làm tình ở đây thật không. Không chỉ vậy. Bên trái giường là gương toàn thân khiến cậu thấy rõ toàn bộ cơ thể mình khi nằm nghiêng. Còn nếu nằm thẳng thì hình ảnh phản chiếu của cậu sẽ hiện lên đầy đủ trên màn hình tivi treo tường dù nó đang tắt. Trong căn phòng này không hề có lấy một góc khuất để cậu được yên thân.