Chương 1
Chương 1.
“Ồ, Sakura đến à?”
Maejo búng tay về phía Sehwa, gương mặt hắn sưng lên sau trò gây rối gần nhất của cậu. Hắn không gọi cậu để hỏi han. Sehwa biết điều đó nhưng cậu cũng không thể nghĩ ra chỗ nào khác để tham gia ngoài nơi hắn đang ngồi. Cậu thấy thương hại chính mình vì đến một chỗ sưởi ấm trước thùng lửa cũng không có. Nhưng mà, cậu cũng chẳng nhớ có khi nào trong đời mình không như vậy.
“Tại sao mày di chuyển chậm chạp như thằng khốn đói khát cả tuần vậy?”
Sehwa cẩn thận bước sang một bên, lờ đi lời của Maejo. Không thể phân biệt được nước đọng dưới đất là nước mưa hay nước rỉ từ xác thối. Dù cẩn thận đến đâu, chắc chắn cậu vẫn sẽ bị ướt chân. Nền đất dưới nhà kho tồi tàn lồi lõm và lấm tấm những vũng nước không rõ nguồn gốc.
“Ugh…”
Quả nhiên, nước bẩn cuối cùng cũng bắn lên mắt cá chân cậu. Một vài người đang uống rượu và sưởi tay bên thùng lửa cười nhạo Sehwa. Như thể họ chẳng hiểu tại sao cậu vẫn cố tránh bẩn, trong khi sự khác biệt chỉ là chỗ nào bẩn hơn hay ít bẩn hơn một chút mà thôi.
Dù họ có cười hay không, Sehwa vẫn tiếp tục bước một cách cẩn trọng. Đó là bản chất của cậu. Dù biết chẳng thay đổi được gì, cậu cũng không bao giờ lao vào một cách vội vàng và dù hiểu rõ rằng điều đó sẽ chẳng thay đổi được gì, cậu vẫn luôn tìm một lối đi khác. Nói đơn giản hơn, cậu là kiểu người có ý chí nhưng chẳng bao giờ năm bắt được vấn đề.
Hầu hết những người ở đây nhìn Sehwa theo cách sau. Chẳng phải cuộc sống ngoài kia cũng như vậy sao? Dù sao đi nữa, nước dưới đất vẫn là nước thải. Có cố gắng đến mấy thì nó cũng chẳng thể biến thành nước thánh hay champagne được.
Dù vậy, Sehwa vẫn thẳng lưng. Thằng nhãi cầm giáo kia đúng là một đứa luôn gây rối nhưng trong lúc lắng nghe những lời đâm chọc sau lưng, cậu vẫn giữ dáng đi thẳng thắn và bước chân một cách nhẹ nhàng.
Tất nhiên, Sehwa cũng chẳng khác gì những kẻ đã cười nhạo cậu. Cậu không tin vào Chúa nhưng lại tin vào tiền. Cậu sống bằng cách nói những lời dối trá rẻ tiền, bằng nét mặt và cái lưỡi, bán tất cả những gì mình có thể bán. Thậm chí ngay cả ngày hôm qua khi đâm kim vào cánh tay khách hàng, cậu đã ăn chặn số tiền gấp nhiều lần số đã hứa. So với việc chơi trò lừa gạt hay phỉnh phờ trong cờ bạc, Sehwa còn thành thạo hơn nhiều trong kiểu công việc này.
Cậu không định tỏ ra cao sang hơn ai, nhất là khi bản thân cũng chẳng sạch sẽ gì. Nhưng người ta nói, không phải loại rác nào cũng như nhau. Cậu thấy điều đó rất đúng. Dù đều là nước thải nhưng giữa thức ăn thừa và xác chết đang phân hủy là cả một khoảng cách lớn. Ít nhất, cậu cũng muốn mình là loại rác có thể tái chế. Thế nên Sehwa luôn cố không để bản thân trở nên rẻ rúng. Cậu không đi khắp nơi giẫm nước bẩn hay khạc nhổ bừa bãi. Thỉnh thoảng cậu còn nộp tiền phạt thay cho những người thợ ốm yếu và sẵn sàng móc tiền túi khi thấy lũ trẻ đói ăn.
Chính những hành động tưởng chừng vô nghĩa đó lại là thứ đã giữ cho Sehwa sống sót đến tận bây giờ.
Sự đạo đức nửa vời ấy giúp Sehwa vẫn sống như một con người, chứ không phải một mảnh rác rưởi ngoài lề xã hội.
“Nhưng mà, sao lần nào tao gặp mặt mày cũng trông như thế này vậy?”
Bàn tay thô ráp với dấu vân tay mờ nhòe nắm lấy mặt Sehwa một cách hờ hững.
“Một thằng ranh chẳng có gì ngoài cái bàn mà cứ chạy lăng xăng như thế này? Rồi sẽ chẳng còn khách nào đến với mày đâu.”
“Tao trả tiền cho mày đàng hoàng, nên đó không phải việc của mày.”
Sehwa gạt bàn tay thô bỉ đang bóp má mình ra với vẻ mặt bình thản.
“Mày có nhìn mình trong gương không? Thậm chí bọn ngốc tao bắt được cũng chạy mất khi thấy mày.”
Như Maejo nói, trông cậu thực sự chẳng ra gì. Sehwa xịt kem nhuộm da lên làn da mỏng của mình rồi chải mái tóc bù xù, không cắt tỉa sao cho trông từ xa giống như một cây kẹo mút khổng lồ đang đi bộ. Và đó mới chỉ là phần khởi đầu: một chiếc áo sơ mi caro màu be thô kệch in logo LV to tướng, kết hợp với cặp kính râm lỗi mốt có gắn thương hiệu Gucci trên gọng. Một combo hàng nhái rẻ tiền đến mức ngoài chợ cũng chẳng ai thèm mua.
Chính vẻ ngoài lôm côm ấy lại là lựa chọn hoàn hảo để lén lút quanh khu này. Sự lòe loẹt của bộ đồ giúp cậu che đi đặc điểm cơ thể. Tuyệt nhất là lọ kem nhuộm da rẻ tiền trên mặt cậu thực sự có ích. Sehwa không biết nó hoạt động thế nào. Cậu chỉ đoán một trong những thành phần của nó tạm thời khiến thiết bị nhận dạng không hoạt động.
“Tao nghe mày dạo này kiếm được khấm khá lắm mà. Làm gì với đống tiền đó vậy? Mua ít quần áo tử tế đi.”
Sehwa hất mạnh vai khỏi bàn tay vừa chạm vào mình, gương mặt đầy khó chịu, kèm theo một câu chửi thô tục bật ra. Nhưng dù phải sống thế này cả đời, Sehwa nghĩ mình vẫn có thể chịu được. Chính bộ dạng hề hước đó lại giúp cậu bán thuốc ra cả ngoài khu. Một sự may mắn trong cái rủi đã cứu cậu khỏi đống nợ nần chất chồng. Hơn nữa, vẻ ngoài nhếch nhác này còn khiến không ít kẻ từng muốn tán tỉnh cậu phải nản. Tiền thì vẫn là tiền nhưng loại bỏ mấy kẻ phiền phức kia mới là điều không dễ chút nào.
Chính Trung úy Kim là người đã chỉ cho Sehwa cách ăn mặc kỳ cục này. Ban đầu, cậu thậm chí còn chẳng biết Trung úy Kim làm nghề gì. Trông ông ta có vẻ khá giả, địa vị cũng không tệ, vậy mà lại đến đây dùng thuốc? Ấn tượng của Sehwa về ông ta chỉ có vậy. Mà vốn dĩ, phần lớn những vị khách ghé qua căn nhà bên ngoài thành kia cũng đều kiểu như thế, nên Sehwa cũng chẳng mấy quan tâm. Miễn là có thể kiếm được tiền thì thân phận hay nghề nghiệp của khách cũng chẳng có gì quan trọng.
Thế rồi một ngày nọ, lão già thảm hại ấy đã đưa ra một cái giá khiến Sehwa không thể từ chối.
Hôm đó, sau khi kết thúc công việc buổi tối tệ hại hơn mọi khi, Sehwa vừa bước ra ngoài thì bị mấy gã đàn ông từ đâu xuất hiện túm tóc lôi đi. Một vài người thợ phía sau cậu sốc đến mức vội vàng kéo sập cửa hàng xuống rồi trốn biệt.
Chuyện diễn ra quá đột ngột khiến cậu không kịp phản ứng hay phản kháng gì. Bên trong chiếc xe jeep màu đen, mấy gã mặt mũi dữ tợn ngồi im như tượng. Chỉ cần liếc qua cũng biết đây không phải hạng côn đồ trông nhà thông thường. Bọn họ toát ra thứ mùi của những kẻ chuyên bắt và giết người.
Sau khi hiểu ra tình hình, Sehwa từ bỏ mọi kháng cự. Cậu chẳng thể làm gì, chỉ còn cách im lặng chịu đựng. Vẫn thường có những người chơi biến mất một cách đột ngột như thế này. Đôi khi, những vị khách đã trắng tay vì cá cược rồi quay đi như chẳng thấy gì sẽ làm vậy. Dĩ nhiên, Nhà cũng biết rõ nhưng vẫn làm ngơ. Dù là tiền bán nội tạng người chơi hay tiền bán thân xác họ, miễn là mấy con nghiện cờ bạc và ma túy đó vẫn tiếp tục dâng tiền lên Nhà, thì chẳng có gì là vấn đề.
Nếu như phải rơi xuống đáy tận cùng, Sehwa chỉ mong có thể chết càng ít đau đớn càng tốt. Khi nghĩ đến điều đó, cậu thấy lòng mình co rúm lại… Nhưng bất ngờ thay, chiếc jeep lại dừng lại trước chốt kiểm soát ở ranh giới ba tỉnh. Điều khiến cậu ngạc nhiên hơn nữa là—
‘Ngạc nhiên lắm đúng không? Tôi nghĩ nếu không đưa cậu đến tận đây thì cậu sẽ không tin.’
Một vị khách quen – tay buôn thuốc với cái bụng phệ – nở nụ cười rạng rỡ với Sehwa.
Nhìn ông ta có vẻ khá khẩm hơn so với những lần đến House (“Nhà”) và giờ thì ông ta thú nhận cấp bậc của mình. Một trung úy. Sehwa thậm chí còn không đoán nổi cấp bậc đó cao đến mức nào. Dù sao đi nữa, Trung úy Kim nói rằng ông ta làm vậy vì có một lời đề nghị muốn đưa ra cho cậu. Ngạc nhiên thay, ngay khi Sehwa nghe những lời đó, một luồng điện như chạy từ đầu ngón chân lên toàn thân. Cậu tỏ ra điềm tĩnh như thể đã chuẩn bị sẵn từ lâu nhưng thực chất trong lòng cực kỳ căng thẳng.
Cậu muốn sống nhưng lại sợ rằng đây sẽ là hồi kết thực sự.
Dù có phải lăn lộn như một mảnh giẻ rách, Sehwa vẫn muốn sống thêm chút nữa. Cậu không muốn chết theo cách này. Không muốn chết như một con chó bị moi nội tạng sống. Cậu cảm nhận điều đó một cách sâu sắc, tha thiết, đến nỗi chính cậu cũng khinh bỉ bản thân vì đã có những suy nghĩ thấp hèn như vậy.
Có lẽ do nhìn thấy vẻ mặt cứng đờ của Sehwa, Trung úy Kim bắt đầu nói vòng vo – điều hiếm thấy ở ông ta. “Tôi luôn ngưỡng mộ sự khéo léo của cậu. Tôi chưa từng thấy ai cuộn thuốc gọn gàng như cậu cả, mùi thuốc cậu pha cũng sạch sẽ, dễ chịu…”
Chỉ lúc đó Sehwa mới bắt đầu thả lỏng. Quá rõ ràng rồi. Hẳn là ông ta đang ám chỉ chuyện muốn cậu bán thân, không chỉ bán thuốc.
Dĩ nhiên, Sehwa muốn từ chối. Những kẻ không biết đầu đuôi thì gọi cậu là trai bao hay đồ lăng loàn nhưng thực ra, Sehwa không dám làm chuyện đó. Không phải là cậu thiếu kinh nghiệm. Đã có những lúc cậu cố tình tạo ra bầu không khí gợi dục khi giao thuốc. Cậu thậm chí còn khá giỏi trong việc tính toán giới hạn của bản thân. Nhưng điều đó không đồng nghĩa với việc cậu lên giường với khách như một món hàng rẻ tiền.
Có thể việc “dọn bàn” bằng thân xác sẽ giúp buôn bán dễ dàng hơn nhưng hiệu quả đó chỉ tồn tại trong thời gian ngắn. Một khi khách đã quen với việc được “cho không”, họ sẽ chẳng bao giờ muốn trả giá đầy đủ nữa. Trái lại, họ sẽ đòi hỏi nhiều hơn. Không phải vì Sehwa giữ gìn cái gì gọi là “thuần khiết” cao cả, mà là vì cậu biết nếu làm ăn kiểu đó thì mình không thể tồn tại lâu trong nghề.
Nhưng mà… làm sao cậu có thể từ chối một khách hàng mang hàm trung úy? Cậu thực sự có lựa chọn sao?
Sehwa cắn môi, đầy lo lắng. Con người đúng là mâu thuẫn. Vừa mới lúc trước còn nghĩ có thể làm bất cứ điều gì để sống, vậy mà giờ đây lại muốn chống cự.
Chính vì thế, cậu tin rằng điều này là không thể tránh khỏi. Sống ngoài khu như một tầng lớp hạ đẳng, trả món nợ mà bản thân thậm chí còn không rõ từ đâu mà có. Cậu ghê tởm chính mình khi lớn tiếng nói về nhân phẩm và tự trọng, để rồi lại ném hết tất cả chỉ vì một lời đe dọa mơ hồ. Đó là một bản năng vừa ghê tởm, vừa thảm hại.
‘À không, không phải kiểu đề nghị kỳ cục gì đâu.’
Trung úy Kim vội vã xua tay khi thấy vai Sehwa khẽ run lên. Ông ta vỗ vỗ vai cậu, trấn an rằng mình không mang đến những vụ giao dịch bẩn thỉu và nếu Sehwa bắt tay với ông ta, thì có thể tránh xa những khách hàng hay đòi hỏi mấy chuyện đó.
‘Cậu có muốn bán thuốc cùng tôi không? Không chỉ trong khu mà còn ra cả ngoài tường thành nữa. Có khá nhiều người đang chờ đấy.’
Và điều kiện duy nhất ông ta đưa ra là…
“Hử? Sakura, lâu rồi không gặp nhỉ?”
Odong – người đột ngột xuất hiện bên cạnh – mỉm cười rồi vỗ vai Sehwa.
Haa… Sehwa nuốt giận vào trong, đảo mắt lên trần. Ngay lúc đó, Maejo lại bước đến, thúc cùi chỏ vào người cậu.
“Thằng khốn, đừng có mà mất dạy. Mày sao lại đối xử như thế với người nhà chứ?”
“Tao nói bao nhiêu lần rồi là đừng gọi tao như thế?”
“Hả? Tao gọi mày là Sakura vì đó là tên mày, thế tao phải gọi mày là gì?”
“Ý tao là, nếu mày không thích cái tên Tháng Ba, sao không giết thằng khác đi rồi lấy tháng đó luôn? Giết nó rồi giành tháng đó đi.”
Ở Nhà này, từ quản lý đến nhân viên đều có biệt danh lấy theo các lá bài Hwatu. Songhak là tháng giêng, Maejo là tháng hai, Odong là tháng mười một… đại loại như thế. Biểu tượng của Sehwa là Sakura – đại diện cho tháng ba (Samwol). Ban đầu cậu suýt nữa đã là mẫu đơn – Moran của tháng sáu nhưng một nhân viên đang dùng biệt danh Samwol đột ngột chết, thế là Sehwa bị gán cho cái tên đó.
“Sao mấy người cứ dùng mấy từ mà đến cả con nít cũng ghét thế? Còn có mấy cái tên nghe hay như Samwol với Hongdan mà, sao không dùng tiếng đẹp đẽ của mình mà lại xài mấy thứ từ ngữ thấp hèn thế?”
Moran xen vào. Hắn chính là người đã giành lấy tháng sáu – cái tháng lẽ ra đã thuộc về Sehwa. Và người ngăn Sehwa lại còn tàn nhẫn hơn cả kẻ vừa đánh cậu. Khi Sehwa nhìn hắn, hắn liền kéo cây sắt đang cháy trong đống lửa xuống sát bụng dưới và lắc lư một cách đe dọa.
Sehwa quay mặt đi như thể không muốn dính dáng gì đến đám người đó. Đó là một kiểu khiêu khích quen thuộc, chuyện xảy ra hằng ngày nhưng dù đã quá quen thì không có nghĩa cậu không để tâm đến cách họ đối xử với mình. Cậu biết rõ bọn họ cố tình làm vậy chỉ để chọc giận cậu và cậu không muốn bị cuốn vào nên cứ mặc kệ.
Sakura, Hongdan-i, rồi đôi khi là Samwol-i…
Cậu đã nói cả trăm lần rằng đừng gọi cậu bằng những cái tên đó nhưng chẳng ai thèm nghe lời một kẻ chỉ là con nợ, tay lừa đảo vặt, hay kẻ bán thuốc. Vậy mà, Sehwa vẫn cứ nói đi nói lại không biết mệt.
Cậu không phải là Sakura, cũng chẳng phải Hongdan hay Samwol.
Sehwa,
Tên của cậu là Lee Sehwa.
Nó giống như việc cậu luôn bước cẩn trọng trên nền đất nhà kho, dù biết chẳng thay đổi được gì. Cậu sợ rằng nếu mình nổi giận vì chuyện đó, thì rồi chính cậu sẽ trở thành một kẻ bẩn thỉu, tụt lùi.
Ngạc nhiên thay, trong số các lá bài Hwatu, chỉ có tháng ba là không có biệt danh đúng nghĩa. Như Moran đã nói, tiếng Hàn có một từ rất đẹp để gọi hoa anh đào. Nhưng chẳng ai ở đây chịu nói ra từ đó, bọn đáy xã hội này tin rằng dùng một từ quá đẹp đẽ sẽ làm giảm đi sự nam tính của họ. Một lũ khốn. Nơi này đầy rẫy những tên khốn bẩn thỉu và đáng thương. Tất nhiên, Sehwa cũng không phải là ngoại lệ.
Tháng ba.
Với Lee Sehwa, tháng ba là một mùa vô dụng. Tháng Ba chỉ là phần đuôi của mùa đông. Nhìn vào nhiệt độ thì nó còn giống mùa đông hơn cả mùa xuân. Nhưng dường như chỉ có cậu là nghĩ vậy.
Người bình thường thì lại bận rộn chào đón những khởi đầu mới trong tháng ba. Trẻ con đi học, người lớn cưới xin… Vì đủ lý do, tiền cược của khách và cả tiền mua thuốc đều bị dồn vào những chỗ khác. Hệ quả là có những kẻ lợi dụng tình hình để trục lợi nhưng mối quan tâm đến lợi nhuận đó thì chẳng bao giờ chạm đến những người như Sehwa.
Tin tức có ca ngợi tháng ba đến đâu thì có ích gì khi ai cũng nghèo đi trong cái tháng thối nát này. Tất cả những gì họ làm chỉ là hát mấy bài ca đồng tiền như thể không còn cách nào khác ngoài việc sống kiểu cào cấu như một bầy châu chấu rồi chết đi cho xong.