Chương 9
CHƯƠNG 9.
Ryujin tỉnh dậy. Thành viên đội lặng lẽ rời đi sau khi nghĩ rằng cậu đã uống thuốc, nhưng thực ra, cậu đã xả nó xuống bồn cầu.
“Được rồi, ra ngoài đi.”
Tiếng cửa đóng lại vang lên thật lạnh lẽo. Ha Shinsung đặt gói bánh sandwich xuống bàn.
“Hyunwoo chết rồi.”
Nếu đã là một trận đòn mà sớm muộn cũng phải chịu, thì thà giải quyết nó thật nhanh còn hơn.
“Tôi xin lỗi vì đã nói dối.”
Hắn mở gói sandwich ra. Nó vẫn còn ấm. Lớp phô mai vừa đủ tan chảy, hoàn hảo để ăn ngay lúc này. Nước ép cà chua với đá xay là thứ đồ uống yêu thích của Ryujin.
Ha Shinsung quay người lại, cầm ly nước trong tay. Nhưng ngay khoảnh khắc hắn xoay người, một quyển sách bay thẳng vào mặt. Đó là một cuốn sách giáo khoa bìa cứng, dày cộp. Dòng chữ viết bằng bút đánh dấu trên gáy sách đập vào mắt Ha Shinsung. Kwak Hyun Woo.
“Anh Hyunwoo chết thật rồi sao?”
“Ừ.”
“Chỉ vậy thôi à?”
“Tôi xin lỗi.”
Môi Ryujin run rẩy.
“Xin lỗi ai?”
“…”
“Ngay lúc này, anh xin lỗi ai?”
Đôi mắt mở to của cậu long lanh nước. Những mạch máu nổi lên trong phần tròng mắt đỏ ngầu. Cậu đang cố gắng không bật khóc trước mặt hắn, dù có chết cũng không để nước mắt rơi. Ha Shinsung nhắm mắt thật chặt, rồi mở ra. Nhưng chẳng có gì thay đổi cả.
“Xin lỗi cậu.”
Ha Shinsung trả lời.
“Tôi cảm thấy có lỗi với cậu.”
“…”
“Tôi còn phải thông báo với những người khác nữa. Khi nào bình tĩnh lại thì ra ngoài.”
Hắn chỉ vào phần đồ ăn trên bàn.
“Nếu ăn được thì ăn đi.”
Ryujin bật cười chua chát.
“Nếu tôi ăn được?”
“Ừ.”
“Ngay bây giờ, tôi chỉ muốn nhai nát anh ra thôi.”
Ha Shinsung buông tay khỏi tay nắm cửa. Trước khi kịp nhận ra, hắn đã đứng bật dậy khỏi giường và bước đến chỗ Ryujin.
“Tôi?”
“Phải, anh đấy.”
Hắn đấm thẳng vào má Ryujin. Cơ thể gầy gò của cậu đổ gục xuống giường một cách vô lực.
“Nói lại xem. Cái gì?”
“Anh! Đồ khốn!”
Hắn túm lấy mái tóc đỏ rực của cậu. Khi gương mặt cậu vừa nhấc khỏi chăn, máu đã nhỏ xuống từ mũi.
“Lặp lại đi. Cậu vừa nói gì?”
“Anh điếc à?!”
Một tiếng động khẽ vang lên từ trong cơ thể Ha Shinsung. Hắn kéo giật tóc Ryujin lên. Cái thái độ ngạo mạn đó, hắn không thể tha thứ được.
Hắn vung tay, giáng một cái tát lên khuôn mặt xinh đẹp của cậu nhóc yếu đuối và ngu ngốc này. Ryujin loạng choạng ngã vào bàn. Nước trái cây đổ tràn lên đầu cậu.
Nước ép cà chua thấm đẫm gương mặt tái nhợt, trông chẳng khác gì máu.
Ha Shinsung ngồi xổm xuống trước mặt Ryujin.
“Ngon không?”
Đôi môi sưng tấy của cậu mím chặt. Một ánh nhìn khinh miệt lướt qua khuôn mặt cậu. Hắn cá là cậu chưa từng để lộ vẻ mặt này trước Kwak Hyunwoo.
Nghĩ vậy, một khối lửa nóng bừng bừng bốc lên trong lồng ngực hắn.
Ha Shinsung vỗ nhẹ vào má Ryujin bằng lòng bàn tay.
“Cậu biết vấn đề của mình là gì không? Cậu tiếp thu quá kém. Đến cả động vật không hiểu tiếng người, nếu đánh nó đủ nhiều, cuối cùng nó cũng sẽ học cách bắt chước một chút. Còn cậu thì sao? Bị đánh bao nhiêu lần rồi mà vẫn không thay đổi.”
“Đừng tỏ ra khốn nạn thế. Đồ sát nhân.”
“Không phải tôi. Là thằng khốn Jin Chiwoo ấy.”
Ha Shinsung túm lấy cằm Ryujin. Hắn ghì đầu gối lên chân cậu để giữ chặt lại, rồi ép môi mình xuống môi cậu. Hắn luồn lưỡi vào miệng cậu, cưỡng bức mở ra.
Nắm đấm của Ryujin đập thình thịch vào vai Ha Shinsung.
“Anh… đồ khốn nạn! Đừng chạm vào tôi!”
“Phiền phức thật đấy.”
Khuôn mặt Ryujin đỏ bừng vì thiếu oxy. Dù là bộ dạng đó, dù là hơi thở hổn hển như vậy, cậu vẫn không hề tỏ ra sợ hãi. Ha Shinsung nhìn chằm chằm vào khuôn mặt dính đầy máu và nước bọt của Ryujin.
“Tỉnh táo lại đi, Jeong Ryujin. Cậu còn chưa hiểu sao? Đây chính xác là điều bọn họ muốn. Chúng ta đánh nhau, rồi tự hủy hoại lẫn nhau.”
“…”
“Đừng để mấy thứ cảm xúc vụn vặt chi phối. Với cái suy nghĩ đó, cậu không thể tồn tại trong tổ chức này đâu. Cậu tưởng Kwak Hyun Woo là người duy nhất đã chết trong DTC sao?”
“Câm mồm! Biến đi! Tôi không muốn nhìn thấy anh nữa!”
Ha Shinsung cười thầm. Chó càng sợ thì càng sủa to.
“Ít nhất, vì chúng ta là một phần của tổ chức, nên còn tìm được xác cậu ấy. Cậu có muốn nghe một chuyện từ kinh nghiệm của tôi không? Ở nơi tôi sống, khi một thành viên trong gia đình bị lực lượng an ninh bắt đi, tra tấn và giết hại, xác họ sẽ bị bán lại cho chính phủ. Với giá một bao gạo.”
Ha Shinsung xoa đầu Ryujin.
“Rửa mặt đi rồi ra ngoài.”
Chiếc TV ngoài phòng khách vẫn đang bật. Xét theo âm lượng lớn thế này, chắc vừa có trận cãi vã lớn.
Ha Shinsung ngã người xuống sofa. Một thành viên trong đội vội vàng đặt cái gạt tàn trước mặt hắn.
Khói xám khiến tầm nhìn của hắn trở nên mơ hồ.
“Chăm sóc cậu ấy một thời gian.”
“Vâng.”
“Tôi rất tiếc về chuyện của Hyunwoo.”
Những lời an ủi, gần như là một sự động viên, nhẹ nhàng buông ra. Ha Shinsung hài lòng với phản ứng của các thành viên trong đội, hoàn toàn khác biệt so với Ryujin. Phải như vậy mới đúng. Đây mới là đồng đội cùng một con thuyền. Bị cuốn vào cảm xúc cá nhân và mất đi lí trí như Jeong Ryujin hay Cha Mo-eun mới là điều kỳ lạ.
Lúc đó, TV đang chiếu cảnh một cửa hàng sandwich trông rất quen mắt. Chính là nơi Ha Shinsung đã ghé qua sáng nay.
Một phóng viên đang cầm micro, phỏng vấn nhân viên cửa hàng, người đang vui vẻ kể về bữa sáng mà Shin Haebeom và Jin Chiwoo đã mua. Thật nực cười.
Thiếu tướng Shin Haebeom gọi một chiếc sandwich cá ngừ và nước cam, còn trung tá Jin Chiwoo gọi sữa chua Hy Lạp.
Những tiếng phàn nàn vang lên từ các thành viên trong đội.
“Đùa à. Ai cần biết bọn họ ăn sáng cái gì chứ?”
“Đúng đấy.”
“Bảo họ đừng thần thánh hóa mấy người đó nữa. Chẳng lẽ họ không biết mấy gã đó cũng ăn uống và ị như ai?”
Nhưng khi gương mặt tươi cười của Shin Haebeom xuất hiện cận cảnh trên màn hình, những thành viên đang càu nhàu đều im bặt.
“Ờ thì… Shin Haebeom trông cũng được. Còn cao nữa.”
Bộ đồng phục cổ cao trông rất hợp với anh ta. Khi không để lộ biểu cảm, anh ta trông lạnh lùng, nhưng khi cười khuôn mặt ấy lại thay đổi hoàn toàn.
“Jin Chiwoo cũng không xấu, nhưng đứng cạnh Shin Haebeom thì quả là một trời một vực.”
“Dĩ nhiên rồi, đồ ngốc. Không thể bỏ qua sự khác biệt về cấp bậc được.”
Ha Shinsung nhìn chằm chằm vào màn hình.
Đúng là anh ta rất đẹp trai. Tỷ lệ khuôn mặt hoàn hảo từ chiếc mũi cao nổi bật, nhân trung rõ ràng, đến đôi môi hình cung sắc nét, tất cả đều tuyệt mỹ. Anh ta có thể bắt đầu sự nghiệp làm người nổi tiếng mà không gặp bất kỳ trở ngại nào. Nhưng nếu nhìn kỹ, không phải là không thể tìm ra khuyết điểm. Ha Shinsung chỉ vào màn hình bằng bàn tay cầm điếu thuốc.
“Nếu nhìn từ bên hông, mũi anh ta hơi khoằm. Cằm thì quá nhọn. Cười thì trông tử tế, nhưng không cười thì chẳng giống chút nào. Phân tích kỹ thì chẳng có gì tốt đẹp cả. Mắt, mũi, miệng – tất cả đều giống mặt của một kẻ phản bội xảo trá hay một thương nhân.”
“Thôi nào, thời buổi này ai còn tin vào nhân tướng học nữa…”
Thành viên buột miệng đáp bị đàn anh đập một cú vào đầu. Ha Shinsung nhận ra mình vừa làm xấu mặt bản thân. Nhưng lời đã nói ra thì không thể rút lại.
“Im mồm. Tắt TV đi.”
Ngay khi TV tắt, chuông cửa reo lên, như thể đã chờ sẵn giây phút này.
“Gì vậy? Có ai sắp đến sao?”
“Không, không có chuyện đó…”
Các thành viên chỉ nhìn nhau. Ha Shinsung dập điếu thuốc và đứng dậy. Hắn có linh cảm chẳng lành.
“Đội trưởng.”
“Mấy người vào vị trí đi.”
Ha Shinsung đứng sát giá để giày. Hắn rút khẩu súng từ túi trong áo blazer. Nòng súng mượt mà của khẩu Desert Eagle vừa khít trong tay hắn, phản chiếu ánh sáng từ cửa chính.
“Có thật sự phải làm đến mức này không?!”
Ha Shinsung hét lên. Cha Mo-eun và Baek Sayul giả vờ không nghe thấy. Họ xông vào mà không thèm cởi giày, chạy qua phòng khách ký túc xá của người khác rồi mở tung cửa. Họ không trả lời câu hỏi của các sĩ quan tình báo về chuyện gì đang xảy ra.
Ha Shinsung đứng chặn trước cửa phòng Ryujin.
“Mấy người nghĩ mình đang làm gì vậy?”
Cha Mo-eun cười khẩy.
“Tránh ra. Tôi đang bận.”
“Giải thích xem bây giờ mấy người đang làm gì ?!”
“Không thấy sao? Trưởng phòng tình báo của chúng ta có mắt sau gáy à?”
Ha Shinsung trừng mắt nhìn Cha Mo-eun. Hắn không hiểu điều gì ở Kwak Hyun Woo khiến cô ta hành động như vậy.
“Dừng lại đi, Cha Mo-eun.”
“Anh đã ký vào đơn kiến nghị. Tôi tưởng anh hiểu chúng tôi đang nói gì chứ.”
“Chưa quyết định được là ai đâu.”
“Chưa à?”
Hắn im lặng trước sự chế nhạo trắng trợn từ hai người họ. Hắn cứng họng trước sự chế giễu trắng trợn. Ha Shinsung ngẩng đầu lên và thấy Baek Sayul đang tiễn các đặc vụ tình báo ra cửa.
“Đừng đụng vào người của tôi!”
“Tôi chỉ sai họ đi làm chút việc vặt thôi mà.”
Baek Sayul nói rồi đút ví vào túi sau.
“Ngay phía trước có tiệm bánh trông khá ngon. Mới mở à? Cửa thì mở, mà mùi thơm quá khiến tôi chảy cả nước miếng. Anh cũng biết mà, tôi phát cuồng vì croquettes. Thế nên tôi bảo họ đi mua hộ. Đừng có căng thẳng thế.”
“Muốn ăn croquette thì bảo người của anh đi mà mua!”
“Từ bao giờ mà chúng ta phân biệt ‘người của anh’ với ‘người của tôi’ vậy? Đừng thế chứ, anh giận thật à?”
Ha Shinsung cười nhạt.
“Giờ mà anh còn nói thế với tôi được sao, tiền bối?”
Cha Mo-eun hất cằm.
“Đừng có gây sự với tiền bối Sayul. Anh muốn bị bẽ mặt trước người của mình à?”
Ha Shinsung siết chặt nắm đấm. Hắn không thể nhịn thêm được nữa. Đúng là họ đã soạn một bản kiến nghị, nhưng mới chỉ chốt ngày và nội dung, còn ai sẽ thực hiện thì vẫn chưa quyết định.
Chọn thành viên cho nhiệm vụ không chỉ cần sự đồng ý của cấp trên, mà còn phải có sự chấp thuận của cả năm đội trưởng. Vậy mà hai kẻ trước mặt hắn lại ngang nhiên phớt lờ quy tắc hiển nhiên đó. Môi Ha Shinsung giật giật.
“Nếu có người đang cố giải quyết mọi thứ trong êm đẹp, thì tốt nhất anh cũng nên hợp tác đi. Chẳng lẽ tôi im lặng thì anh nghĩ tôi là thằng ngốc chắc?”
“Tôi thật sự không hiểu nổi.”
Cha Mo-eun lùi lại một bước, khoanh tay trước ngực. Ha Shinsung nắm chặt tay nắm cửa.
“Đừng giả ngu nữa. Anh đang đẩy đội của tôi vào chỗ chết đấy!”
“Vậy sao, đàn anh?”
“Cô không tin kế hoạch của tôi, đúng không?”
“Ý tôi không phải thế!”
Baek Sayul đứng bắt chước y hệt tư thế của Cha Mo-eun.
“Tất nhiên, kế hoạch của tôi không hoàn hảo. Nhưng từ trước đến giờ, chúng ta vẫn luôn chấp nhận rủi ro. Đây không phải lúc do dự. Hay là… anh có lý do để do dự? Shinsung?”
Giọng Cha Mo-eun đầy vẻ đắc thắng.
“Nếu hiểu rồi thì tránh ra. Tôi bận lắm. Nếu muốn nhiệm vụ đơn độc này khả thi trong hai ngày, tôi phải làm việc đến bở hơi tai đây.”
“Cô đúng là đồ khốn.”
“Vậy thì cứ thử đánh tôi xem nào.”
Ha Shinsung yêu cầu thêm thời gian. Đó là lời hắn nói ra sau khi đã gạt bỏ lòng kiêu hãnh. Cha Mo-eun, với vẻ mặt đầy thương hại, nhẹ nhàng phủi đi lớp bụi vô hình trên vai hắn rồi thì thầm.
“Năm phút.”
Căn phòng vẫn còn bừa bộn. Ryujin đang nhét vội đồ đạc của mình vào chiếc túi Boston cũ mà Kwak Hyun Woo đã mang đến khi anh ấy tới.
Ha Shinsung hỏi.
“Anh đang làm gì vậy?”
“…”
“Cậu đang làm cái quái gì vậy!”
“…”
Ha Shinsung sải bước tới, nắm chặt lấy tay Ryujin. Chiếc túi, vốn chỉ đang chênh vênh bên mép giường, rơi xuống, đồ đạc bên trong văng ra tứ phía.
“Buông ra! Đừng cản tôi!”
“Giải thích đi, Jeong Ryujin. Cậu đang làm cái quái gì vậy?”
“Đừng ép người khác làm những điều mà chính anh cũng không làm được.”
“Cậu vừa nói gì?”
“Tại sao anh lại bắt tôi phải giải thích, trong khi chính anh cũng không thể giải thích cho rõ ràng?”
Bờ vai gầy của Ryujin khẽ run lên theo từng hơi thở sâu. Sau khi trấn tĩnh lại, cậu chậm rãi thở ra.
“Các đội trưởng bên ngoài đến để đưa tôi đi.”
Một mũi tên mang tên phẫn nộ xuyên thẳng vào tâm trí Ha Shinsung.
“Chính cậu gọi họ đến à?”
“Phải.”
Môi hắn run lên. Tại sao hắn không nhận ra sớm hơn? Dù có gấp đến đâu, Cha Mo-eun và Baek Sayul không thể liều lĩnh đến mức xông vào ký túc xá của nhóm khác như thế. Lẽ ra hắn phải nghĩ đến chuyện này. Ryujin, người đã mất phương hướng sau cái chết của Kwak Hyun Woo, có thể đã làm gì đó nông nổi. Tại sao hắn lại để mặc một quả bom nổ chậm như cậu ta, người thậm chí còn có cả máy nhắn tin, ở lại một mình?
“Cậu!”
Ha Shinsung nghiến răng ken két. Phản bội là điều không thể tha thứ. Hắn không bao giờ dung thứ cho kẻ dám biến hắn thành trò cười như thế này.
Khi hắn giơ nắm đấm lên, Ryujin trợn mắt nhìn hắn.
“Sao? Anh định đánh tôi nữa à?”
“Cậu…”
“Cứ đánh đi. Đánh cho đến khi tôi tàn tạ luôn cũng được. Đó chẳng phải là sở trường của anh sao? Lừa gạt người khác, lợi dụng họ vì lợi ích của bản thân. Đó không phải là điều mà thủ lĩnh giỏi nhất à?”
Ryujin cúi xuống, nhặt lại những món đồ rơi vãi. Ha Shinsung lẩm bẩm như đang biện hộ.
“Chính cậu đã đồng ý rồi.”
“Với điều kiện là Hyunwoo sẽ được tha.”
Ryujin tự chế giễu bản thân.
“Tôi đã tin vào thủ lĩnh của mình.”
“Tôi không giết Kwak Hyun Woo.”
“Tôi biết. Vì thế nên tôi mới rời đi.”
Lông mày Ha Shinsung nhíu lại. Giọng hắn khẽ run.
Mày Ha Shinsung cau chặt lại. Giọng hắn hơi run.
“Cậu… thực sự biết mình đang nói gì chứ?”
Ryujin ngẩng đầu lên.
“Phải. Tôi biết.”
Gương mặt cậu không hề toát lên vẻ kiên quyết. Ngược lại, nó tái nhợt, chẳng còn chút sức sống. Ha Shinsung quá quen với biểu cảm này. Đó là vẻ mặt của những người có trái tim đã vụn vỡ. Trái tim Ryujin đã vỡ nát, và cùng với nó, cậu đã mất đi ý chí và sức mạnh để bảo vệ bản thân.
Ryujin vác chiếc túi Boston lên vai và nói.
“Tránh ra.”
“Nghĩ lại đi. Vẫn chưa muộn.”
Ha Shinsung siết chặt cổ tay Ryujin.
“Tôi có thể nói chuyện với Cha Mo-eun.”
Sự im lặng bao trùm.
“Jeong Ryujin, tôi hiểu cậu đang giận tôi, nhưng họ không hề ở đây để giúp cậu. Cậu không biết Cha Mo-eun căm phẫn cậu đến mức nào à? Còn Baek Sayul, lão ta chỉ muốn lập công để giữ thể diện thôi! Chẳng qua là muốn bù đắp cho cái chết của Kwak Hyun Woo! Nếu cậu chịu động não một chút, cậu sẽ thấy điều đó, vậy tại sao lại hành động ngu ngốc thế này?”
“Tôi ghét nơi này.”
Câu nói ấy như một cú đấm giáng thẳng vào bụng hắn.
“Gì cơ?”
“Như anh đã nói đấy, tôi quá ngu ngốc để hiểu những chuyện phức tạp. Và tôi cũng không muốn hiểu nữa. Tôi chỉ ghét nơi này. Chỉ cần không phải ở đây, ở đâu cũng tốt hơn.”
“Cậu nghiêm túc đấy à?”
“Tôi không thể thở nổi ở đây!”
Ryujin hét lên.
“Hãy để tôi yên.”
“Jeong Ryujin, cậu mất trí rồi sao?”
“Tôi đã mất trí suốt thời gian qua vì tin anh! Nhưng giờ thì không. Tôi sẽ không để bị đẩy qua đẩy lại và đánh đập như một con chó nữa. Tôi sẽ không ngồi im và hy vọng ai đó sửa chữa mọi thứ!”
Ha Shinsung vò đầu. Lần đầu tiên, hắn thấy Ryujin xa lạ đến thế.
Cha Mo-eun bất ngờ đẩy cửa bước vào, giọng đầy mỉa mai.
“Diễn kịch đủ chưa?”
“Chẳng phải cô nói sẽ cho tôi thời gian sao?”
“Tôi đã cho. Năm phút.”
Chiếc đồng hồ trên cổ tay Cha Mo-eun ánh lên sắc lạnh. Sau lưng cô, Baek Sayul thản nhiên vác lấy túi của Ryujin.
“Đừng làm cái mặt đó. Ryujin sẽ ổn thôi.”
“Cô nghiêm túc sao?”
“Tất nhiên.”
Ha Shinsung siết chặt nắm đấm, cố kìm cơn thịnh nộ.
Đừng đi.
Đừng đi, Ryujin à.
Nhưng những lời thốt ra lại hoàn toàn khác với những gì trong lòng hắn.
“Nếu… nếu tôi thừa nhận mình sai, nếu tôi xin lỗi vì tất cả… cậu vẫn sẽ đi chứ?”
Ryujin bật cười.
“Cút mẹ đi.”