Chương 84.2
Anh dẫn Ryujin xuống tầng 11. Họ gặp vài nhân viên khi đi dọc hành lang. Tầng 11 do Ki Woohee quản lý có không khí ôn hòa hơn. Đó là lý do Ryujin thích tầng này, cũng như thích Ki Woohee và Sung Jaekyung. Việc được gặp lại họ là niềm an ủi duy nhất lúc này.
Nhưng người đầu tiên chào đón Ryujin lại là Kwon Sehyuk. Cậu ta ngồi ở ghế của Ki Woohee, bật dậy giang tay hét to:
“Anh Ryujin!”
Vai Ryujin run lên. Cậu không dám ngẩng đầu. Shin Haebeom nhắc nhở bằng giọng bình thản: “Chào Hoàng tử đi.”
Kwon Sehyuk bước qua bàn lặp lại:
“Anh Ryujin. Là em đây.”
Shin Haebeom thúc giục. Ryujin từ từ ngẩng mặt lên. Kwon Sehyuk đứng đó trong bộ quân phục Phong Kỷ Giáo Đội.
Khuôn mặt cậu ấy thật rạng rỡ. Kwon Sehyuk đang hạnh phúc.
Đôi môi nứt nẻ của Ryujin giật giật.
“À… chào cậu.”
Cậu nhận ra mình phạm sai lầm ngay khi thấy Shin Haebeom nhíu mày sau lưng Kwon Sehyuk. Nhưng cách xưng hô lịch sự không dễ thốt ra. Cậu đã quá quen nói chuyện thân mật với Kwon Sehyuk.
Ryujin cúi gằm đầu. Hai bàn tay Kwon Sehyuk đặt lên vai cậu:
“Anh, anh ổn chứ?”
Khi Ryujin gật đầu, khuôn mặt Kwon Sehyuk bừng sáng như được chiếu rọi. Đôi mắt cong nhẹ và nụ cười rạng rỡ. Ryujin vô thức lùi một bước. Cậu cảm thấy mình sẽ bị thiêu cháy bởi ánh sáng rực rỡ từ Kwon Sehyuk.
“Em đã rất lo lắng.”
Ryujin nhắm chặt mắt. Nhưng Kwon Sehyuk thì khác. Cậu không quan tâm ai nhìn, ôm Ryujin thật lâu. Vừa xoa đầu vỗ lưng, vừa nói mình đã lo đến mất ăn mất ngủ mấy ngày qua.
“Em xin lỗi vì không giúp được khi anh khó khăn. Nhưng giờ em ở đây rồi, anh đừng lo gì nữa.”
“……”
“Giờ ổn rồi. Em ở đây. Anh cứ yên tâm.”
Ryujin thả lỏng tay trong vòng ôm của Kwon Sehyuk. Cậu tựa cằm lên vai cậu ta, liếc nhìn xung quanh. Ki Woohee và Sung Jaekyung đều thờ ơ. Hẳn Shin Haebeom đã giải thích hết.
Vậy mình có thể yên tâm không?
Để Kwon Sehyuk ôm ấp dỗ dành là vai diễn được giao phó của mình?
Có vẻ đúng là vậy. Ryujin nhắm nghiền mắt, giấu mặt vào lòng Kwon Sehyuk hít hà hương thơm. Mùi nước hoa nồng nặc – thứ Kwon Sehyuk xịt đậm đặc để át mùi thuốc lá và ma túy – kỳ lạ thay lại không khiến cậu khó chịu. Có lẽ vì giọng nói chân thành của cậu ta.
“Em lo lắm. Cả đêm không ngủ được. Em định đến Howolru, nhưng cửa nhà anh khóa. Nhưng không gì là không thể. Giờ anh biết rồi, đúng không? Em là ai. Em khác những người anh từng gặp. Với em không gì là không thể. Anh Ryujin, kể em nghe hôm qua chuyện gì đã xảy ra. Nếu anh không kể hết, từng chi tiết…”
Ryujin vội giơ tay lên, ôm lấy lưng rộng của Kwon Sehyuk, nắm chặt áo cậu ta:
“Cảm ơn.”
“Hả?”
“Vì đã tìm anh.”
Giọng Kwon Sehyuk ngắt quãng. Tất cả lời nói khiến cậu khó thở khi nghe bỗng biến mất. Rồi cậu bị kéo vào một cái ôm chặt.
Ryujin thở gấp “Haa”, hít đầy không khí. Sức mạnh không thể so với trước đó. Cậu đột nhiên nhận ra chiều cao và vóc dáng của Kwon Sehyuk.
“Thật không? Anh thật sự nghĩ vậy? Cảm ơn?”
“Á, đau. Ngạt thở… Thả ra…!”
“Em sợ lắm. Rằng anh sẽ ghét em. Rằng em đã làm điều thừa thãi.”
Giọng Kwon Sehyuk tiếp tục vang lên.
“Cảm ơn anh nữa. Vì đã nói vậy. Anh Ryujin, anh không ghét em, đúng không? Anh thật sự ổn, phải không?”
Ryujin gật đầu lia lịa. Cậu cảm giác như cột sống sẽ gãy nếu nói không. Kwon Sehyuk thở dài sâu rồi úp mặt vào cổ Ryujin:
“Em mừng quá.”
“……”
“Thật sự mừng quá…”
Kwon Sehyuk nhắm mắt. Khi thị giác bị che lấp, các giác quan khác trở nên nhạy bén hơn. Lúc này, cậu muốn cảm nhận Ryujin thật rõ ràng. Nhiệt độ cơ thể, hơi thở, mùi hương, giọng nói, nhịp tim của Ryujin…
Giờ đây, trong thế giới của cậu chỉ có một người. Những thứ khác không quan trọng. Kwon Sehyuk không quan tâm người khác thấy, nghe, nghĩ gì ngoài Ryujin. Vì vậy cậu không biết. Cậu không thấy khuôn mặt Shin Haebeom với ánh mắt lạnh lùng và nụ cười chỉ nở trên môi.
Shin Haebeom bước đi dẫn đầu. Ryujin và Kwon Sehyuk nắm tay theo sau. Ryujin cố rút tay mấy lần, nhưng mỗi lần Kwon Sehyuk lại kéo cậu gần hơn, nói, “Có sao đâu?”
“Anh Haebeom không quan tâm chuyện này đâu.”
“Dù vậy…”
“Anh ấy là người rất tốt. Anh ấy không phân biệt người khác dựa trên xuất thân vì anh ấy tự lập. Phong Kỷ Giáo Đội không phải nơi để ý chuyện đó. Nên anh không phải lo về quá khứ. Nhưng anh với anh Haebeom nói gì vậy? Kể em nghe sau nhé. Dù sao em cũng có nhiều thứ muốn hỏi anh.”
Shin Haebeom dừng trước thang máy, quay lại.
“Chủ mới của Howolru đã đồng ý. Vì là yêu cầu đặc biệt từ Hoàng tử, mọi thứ được xử lý nhanh. Tôi cũng đã nói với Tướng quân và được phê duyệt. Nên Hoàng tử, cậu đừng lo mấy chuyện nhỏ. Binh nhì Jeong, mày làm gì đấy? Chưa cảm ơn Hoàng tử à?”
Kwon Sehyuk vẫy tay nói không sao nhưng mắt cậu lấp lánh kỳ vọng khi nhìn Ryujin. Ryujin chỉ đơn giản là kinh ngạc trước sự nhanh nhạy của Shin Haebeom.
“Cảm ơn… Hoàng tử.”
“Á, anh, đừng thế. Em không thích bị gọi là Hoàng tử lắm.”
Nhưng mặt cậu thì cười.