Chương 82.2
“Không.”
Ryujin gom chăn, cầm trên tay. Đáp án như dự đoán, nhưng cậu không khỏi buồn. Cậu ghét bản thân vì kỳ vọng gì đó từ Shin Haebeom.
Anh vẫy tay cầm điếu thuốc, cười khẽ.
“Tao sẽ nuông chiều mày nhiều trên giường, nên giờ làm việc đi.”
“Tao không làm chuyện đó với mày.”
“Chưa biết được đâu. Nếu mày tỉnh táo rồi thì đi rửa mặt đi. Cuộc gặp vinh quang thế này, mày phải trông xinh đẹp chút.”
Ryujin không buông tia hy vọng cuối cùng, nói nhỏ.
“Chỉ đến khi Baekgu (*) sinh con thôi…”
(*) Tên chú chó trắng.
“Đừng có vô lý, đi đi. Đây không phải trò chơi gia đình.”
“Tao không nghĩ là chơi gia đình. Chỉ là… Baekgu… Chị Yena bận, không có thời gian chăm sóc nó.”
“Bọn tao cũng không có thời gian. Mày nghĩ Sung Jaekyung xoa dịu được MVP hay sao? Tốt hơn hết mày nên xuống chào hỏi trước khi hắn xông vào đây. Bạn mày đang khó khăn, mày không định giúp à? Ồ, Chicken của chúng ta hóa máu lạnh lúc nào không hay. Trung sĩ nhất Sung sẽ buồn đấy.”
“Không phải vậy…!”
“Đi. Đừng để tao nói lần thứ tư.”
Shin Haebeom lăn chiếc gạt tàn pha lê nặng trịch trên bàn. Vòng qua vòng lại.
Ryujin nuốt nước bọt, đứng dậy. Cậu gấp chăn gọn gàng đặt lên sofa, rồi vào phòng tắm theo hướng Shin Haebeom chỉ. Cậu cố lờ đi ánh mắt bám theo sau lưng.
Đóng cửa lại, cậu đứng trước gương. Người đàn ông trong gương mặt xanh như sắp ngất. Khuôn mặt gầy gò, cổ dài trông thật thảm hại. Ryujin nghĩ người trong gương sắp khóc.
Jin Chiwoo gãi lông mày, hỏi.
“Không phải định để tối nay tiệc chào mừng mới cho nó xuất hiện sao?”
“Độ kiên nhẫn của MVP không dài vậy. Dù Sung Jaekyung có câu giờ thế nào, được bao lâu?”
“Ugh, thằng đó vô dụng thật.”
“Tao biết. Giá như Trung sĩ Sung làm được một nửa năng lực của Chiwoo nhà ta. Nhờ mày mà Chicken của tao, gọi mãi không dậy, cũng tỉnh rồi.”
“Đấy là khen hay chê?”
Shin Haebeom không trả lời. Jin Chiwoo nghi ngờ, chuyển mục tiêu sang phòng tắm:
“Dù sao thì Jeong Ryujin đó, Yena nuông chiều nó hỏng luôn. Một ngày nào đó nó sẽ lãnh đủ.”
“Đừng như thế.”
“Mày lạ từ nãy giờ nhỉ? Sao đột nhiên bảo vệ nó?”
Sao đột nhiên bảo vệ nó?”
Jin Chiwoo cáu kỉnh:
“Đừng giả ngu, đồ khốn! Mày kỳ lạ từ nãy rồi. Nếu là mày ngày xưa, mày đã đánh nó nhừ tử không nói được câu nào… À.”
“Sao? Sao dừng giữa chừng?”
Jin Chiwoo nhíu mày, dùng ngón tay gãi thái dương.
“Mày, có phải, mày cảm thấy gì sau khi đọc mấy cuốn sách tâm lý không?”
Shin Haebeom trông như không hiểu anh ta nói gì. Anh dập thuốc vào gạt tàn.
“Nhà Kwon sẽ đến tiệc chào mừng.”
Mặt Jin Chiwoo cứng lại.
“Thế thì tao không đi.”
“Không được.”
“Á, Beom à.”
“Không thể tiếp tục được nữa. Đừng rên rỉ.”
Shin Haebeom biết mối quan hệ giữa Jin Chiwoo và Kwon Joohyuk phức tạp, nên anh luôn cẩn thận tránh để hai người gặp nhau càng nhiều càng tốt, nhưng lần này Shin Haebeom không nhượng bộ.
“Nghĩ lại thì mày còn nhõng nhẽo hơn cả Chicken.”
“Cái gì?!”
Shin Haebeom gác chân lên bàn. Ngả đầu ra sau, anh thổi làn khói xám lên trần nhà:
“Dạo này trong ngoài ồn ào quá. Chăm sóc MVP, Yoo Mihyun đào bới vụ Choi Geumho, rồi thằng Kang Inwoo sắp nhập ngũ. Thiếu tá Ki đang xử lý Yoo Mihyun, nên Chiwoo, mày lo Kang Inwoo.”
“Có gì mà quản lý? Nếu là người mới, nó sẽ tự yên thôi.”
“Mày nghĩ nó thật sự đến vì bất tuân lệnh à?”
Nụ cười biến mất khỏi mặt Jin Chiwoo. Anh ta đứng dậy khỏi sofa, đến trước bàn Shin Haebeom. Hai tay chắp sau lưng, đứng dạng chân rộng bằng vai. Môi mím chặt, cằm thu lại. Đôi vai căng cứng.
Shin Haebeom lấy một bản fax từ ngăn kéo, ném lên bàn. Mặt Jin Chiwoo đanh lại khi nhìn xuống tờ giấy.
Đó là lời tuyên chiến của Ha Seungrok. Dòng chữ đen in trên giấy trắng hiện rõ:
“Hổ đẩy con xuống vực, sư tử ăn những con tụt lại sau đàn.
“Liên quan đến Kang Inwoo à?”
“Còn nhớ cái chết của Lee Rohan và Woo Seunghwan?”
“Mấy lãnh đạo <Bạch Sư Tử>?”
“Thiếu tá Ki chắc chắn đó là người quen của họ. Và là tay chuyên nghiệp. Nhưng phía <Bạch Sư Tử> không có động tĩnh gì.”
Giai đoạn đầu điều tra, nghi phạm khả dĩ là Baek Sayul và Cha Mo-eun – hai lãnh đạo chủ chốt của Bạch Sư Tử, thân cận Ha Shinsung. Nhưng hai người đã rời khỏi nước cùng Ha Seungrok, và từ đó không rõ tung tích.
Shin Haebeom tin rằng kẻ ám sát từ đầu đã ở trong nước. Hắn không thể thoát lưới điều tra chặt chẽ của Phong Kỷ Giáo Đội với tư cách công dân thường, nên chắc chắn được bảo vệ bởi quyền lực của một tổ chức. Trong nước này, chỉ có hai tổ chức mà Phong Kỷ Giáo Đội không thể thực thi quyền điều tra: Tòa nhà điều hành Văn phòng Shinryong – Sư đoàn Rừng Đỏ, và Cảnh Sát Quân Sự Trung Ương.
Kang Inwoo là thành viên Cảnh Sát Quân Sự Trung Ương, cấp bậc Đại úy. Shin Haebeom ngạc nhiên vì anh ta xuất thân từ gia đình giàu có, lý lịch khá tốt. Cha là chủ tịch ngân hàng, mẹ là giáo viên, có em gái học đại học danh tiếng.
“Quá hoàn hảo.”
Shin Haebeom mỉm cười. Con cừu đen của gia đình ưu tú. Nghĩ đến trường hợp một đứa trẻ trung lưu da trắng từ gia đình khá giả gia nhập nhóm khủng bố IS, chuyện này không quá khó tin.
“Thế còn vụ bất tuân lệnh?”
“Nạn nhân là Trung tá nổi tiếng hà khắc. Nhưng kỳ lạ là nếu là người chính trực, sao không lật đổ hắn sớm hơn? Tại sao lại đúng thời điểm Ha Seungrok tái tổ chức?”
“Chắc chắn có mối liên hệ.”
“Liên hệ?”
“Tao nghĩ là Yoo Mihyun.”
Jin Chiwoo tròn mắt:
“Yoo Mihyun? Chiến lược gia trưởng Yoo Mihyun của Sư đoàn Rừng Đỏ?”
“Còn Yoo Mihyun nào khác ngồi trong tòa nhà điều hành Văn phòng Shinryong nữa?”
“Shin Haebeom, ý mày là… Ha Seungrok và Yoo Mihyun hợp tác?”
Giọng Shin Haebeom bình tĩnh đến đáng sợ.
“Ừ. Hai người họ đang nắm tay nhau tìm cách giết tao.”
“Hả…”
“Có thể Kang Inwoo từ đầu đã do Yoo Mihyun nuôi dưỡng. Nghĩ mà xem, một thằng có tư tưởng chống chính phủ lại bám rễ chắc chắn trong cảnh sát quân sự. À, đây chỉ là tưởng tượng của tao thôi.”
Shin Haebeom nháy mắt và cười.