Chương 80.1
Sắc mặt Shin Yena không tốt. Cô đứng khoanh tay hút thuốc, mắt nhìn Shin Haebeom lấy ra một chiếc ba lô leo núi bị chôn sâu trong tủ quần áo và xếp vài món đồ ít ỏi của Ryujin.
Vài bộ quần áo, một đôi giày Converse, một chiếc cốc tím. Họ quyết định vứt bỏ sách học bằng lái xe và các giấy tờ luyện tập. Shin Haebeom thu luôn bút viết và đồ vệ sinh cá nhân Ryujin vừa lấy ra, bảo “Bên đó có đủ rồi”. Sau đó, anh nhét một hộp đồng hồ Vacheron Constantin vào chỗ trống.
Shin Yena thở dài thườn thượt.
“Anh không mang theo cái gốm to đùng kia à?”
“Đừng nói kiểu đó. Nghe như em chẳng có gì trong đầu vậy.”
“Còn anh thì sao. Anh hiểu biết đến đâu mà kéo một thằng nhóc ốm yếu đi khắp nơi thế?”
“Em vẫn giận anh à?”
“Không giận mới lạ! Trong tình cảnh này?”
Shin Yena tiến lại gần Ryujin, người đang im lặng. Cô đặt tay lên bờ vai gầy guộc, đôi mắt run rẩy của Ryujin ngước nhìn lại.
“Lần sau gọi chị nhé.”
“Em ổn mà. Chị bận lắm…”
“Chị chán. Giờ không có em chị biết làm gì đây, đêm sẽ cô đơn lắm? Nhờ Ryujin của chúng ta mà bên chị ấm áp hẳn.”
Shin Haebeom chu môi, bắt chước Shin Yena.
“Chị chán, em biết không ~”
“Á, đồ khốn!”
“Em cũng dừng lại đi. Anh chẳng biết ai là anh em với ai nữa.”
“Nếu đổi được, em đã đổi lâu rồi. Đúng không?”
Shin Yena quàng tay qua vai Ryujin hỏi để tìm sự đồng tình. Ryujin định gật đầu lia lịa nhưng đành câm nín khi thấy ánh mắt sắc như dao của Shin Haebeom đang giữ chặt ba lô. Shin Yena càu nhàu.
“Bớt hà khắc đi. Vì anh mà em ấy chẳng dám hé răng nữa kìa.”
Anh không phủ nhận. Thay vào đó, anh thậm chí còn mỉm cười như thể hài lòng với lời của Yena.
Shin Haebeom nắm lấy cánh tay Ryujin đang bị Shin Yena giữ, kéo phắt về phía mình. Cơ thể gầy gộc lảo đảo. Shin Yena hét theo bóng lưng đang rời đi:
“Ryujin! Chị sẽ gửi em ít tiền tiêu vặt!”
Shin Haebeom kéo Ryujin, người đang ngoảnh lại, và nói.
“Đừng để bị lừa. Em ấy chỉ thanh toán tiền công mày làm ở đây thôi. Tiền tiêu vặt gì chứ?”
“Tao đâu làm nhiều…”
“Dù ít cũng phải nhận đủ. Lao động là cao quý.”
Shin Haebeom quăng ba lô lên ghế sau chiếc Range Rover, hỏi:
“Nhưng mày có tài khoản ngân hàng không?”
“Không.”
“Thế thì sao, tao lấy tiền mặt cho mày à?”
Ryujin lắc đầu, đáp.
“Cho cô tao được không?”
“Park Jinah?”
“Ừ. Hoặc chú tao cũng được.”
Shin Haebeom đóng sầm cửa xe. Ryujin giật bắn người.
“Gì vậy?”
“Trong đầu mày không phải là não, mà là một cục dồi tiết đúng không?”
“Sao mày cứ khó tính thế? Không được thì nói không được…”
Ryujin quay đầu đi. Cậu không hiểu mình lại làm gì khiến Shin Haebeom khó chịu. Cậu cũng chẳng còn sức tranh cãi với anh ta nữa.
Ryujin lên ghế phụ của Range Rover. Shin Haebeom đóng sầm cửa bên tài xế, hậm hực. Anh phun ra.
“Khó tính còn hơn ngu ngốc.”
“……”
“Mày nghĩ hành động thế thì về được với gia đình à?”
Ryujin không đáp, thu người vào ghế, cúi gằm mặt. Cậu không hiểu tại sao Haebeom giận, cũng chẳng muốn hiểu. Cứ coi anh vốn dĩ là người như vậy thì dễ chịu hơn.
Chiếc Range Rover lao vào đường cao tốc. Ryujin nhìn ra cửa sổ. Mặt trời đang mọc. Thế giới ướt đẫm sau trận mưa đêm bắt đầu lấp lánh. Như khúc dạo đầu của một thế giới mới.
“Ngủ chút đi.”
“Mày không buồn ngủ à?”
“Thức trắng đêm có là gì.”
“Mày sẽ chết sớm nếu cứ thế.”
Ngón tay Shin Haebeom gõ nhịp lên vô lăng:
“Đừng lo. Tao không chết cho đến khi Chicken của chúng ta lớn lên thành gà chọi đâu.”
“……”
“Sao không nói gì? Cảm động à?”
Khi Shin Haebeom quay đầu, Ryujin đã vùi mặt vào lưng ghế phụ. Ngực gầy của cậu nhấp nhô khó nhọc.
Shin Haebeom im bặt, mắt nhìn thẳng về phía trước. Nhưng mọi giác quan đều dồn về phía ghế phụ.
—
Cậu đổ hết chỗ thuốc lắc còn lại vào miệng. Cậu nghĩ cần từng này để không hồi hộp. Cần ít nhất chừng này mới đỡ run. Vẫn còn một liều heroin mua từ Ryujin, nhưng cậu quyết định để dành phòng bất trắc. Ai biết được môi trường mới sẽ có biến số gì.
Cảm giác dễ chịu khi thuốc ngấm. Kwon Sehyuk mỉm cười với bóng mình trong gương. Khuôn mặt hơi tái nhợt, nhưng vẫn ổn.
Im Chanyoung gõ cửa.
“Thưa ngài. Ngài đã sẵn sàng chưa?”
“Ừ, tôi ra ngay.”
“Chúng ta phải đi bây giờ.”
“Hành lý đưa ra hết chưa?”
“Vâng. Ngài có quên gì không?”
“Không. Tôi chỉ hỏi thôi.”
Hóng nha
Ôi cuốn quá đi mất thôi truyện hay quá trời em iu sốp quá sốp dịch mượt thật á 😍
wao ko ngờ tình tiết truyện gay cấn dữ
Cảm ơn nhà dịch ạ