Chương 8
CHƯƠNG 8.
Ha Shinsung cởi chiếc áo thun ướt sũng và ném nó xuống sàn.
“Chết tiệt.”
Hắn vừa trải qua một trận chiến trong phòng tắm. Ryujin, cậu đang quằn quại vì cơn đau bụng, đã bị lôi vào đó, được tắm rửa, thay quần áo, uống thuốc, và cuối cùng là đặt lên giường ngủ. Một thành viên trong đội, tỉnh giấc giữa lúc hỗn loạn, liếc nhìn Ha Shinsung đầy lo lắng rồi hỏi:
“Chúng ta có nên đưa cậu ấy đến bệnh viện không?”
“Giờ này thì đi đâu được chứ?”
“Cậu ấy bị đánh khá nặng. Nếu lên cơn sốt thì thì chuyện này sẽ trở nên phiền toái.”
“Phiền toái sao?”
Giọng Ha Shinsung trở nên sắc lạnh.
“Cậu vừa nói gì? Đồng đội bị bệnh mà gọi là phiền toái à?”
Thành viên kia vội vã xua tay.
“Ý tôi không phải vậy, tôi chỉ…”
“Đủ rồi. Xong việc rồi, đi đi.”
“Đội trưởng, tôi thật sự không có ý đó. Tôi chỉ lo cho cậu ấy thôi.”
“Tôi hiểu rồi. Giờ thì đi ngủ đi.”
“…Vâng.”
“Tôi phải đi làm bây giờ. Nếu Jeong Ryujin tỉnh dậy, cho cậu ấy uống thêm thuốc. Để cậu ấy ngủ buổi sáng.”
“Vâng, thưa anh.”
“Phải ngủ đến sáng. Hiểu chứ?”
Thành viên kia gật đầu lia lịa. Ha Shinsung khoác chiếc áo được đưa tới, nhét chìa khóa xe vào túi quần.. Khi nghĩ đến những việc sắp phải xử lý, một cảm giác bực bội dâng lên trong lòng.
Câu lạc bộ Thiên Nga Trắng.
Tiếng nhạc ầm ĩ vang vọng. Một nhịp điệu khó xác định, chẳng thuộc thể loại nào, dội thẳng vào màng nhĩ hắn. Câu lạc bộ ven đường này – không yêu cầu trang phục chỉnh tề và giá vé vào cổng rẻ tiền – rất được lòng đám trẻ thiếu tiền dùng làm trò tiêu khiển, mặc dù đồ uống kém chất lượng và DJ nghiệp dư, nơi đây vẫn luôn đông đúc mỗi đêm. Ha Shinsung liếc nhìn hàng người dài dằng dặc từ cửa vào và khẽ cười nhạt. Một cảnh đáng buồn tẻ.
Một bảo vệ đưa cho Ha Shinsung dây đeo nhân viên, kèm theo một thẻ cho phép vào tầng hai gắn bên sau. Hắn nhét nó vào túi rồi hỏi:
“Mọi chuyện đến đâu rồi?”
“Anh là người cuối cùng, đội trưởng.”
Quay lưng với tiếng nhạc đập thình thịch và ánh đèn sân khấu chớp nháy, Ha Shinsung tiến vào sâu trong câu lạc bộ. Tim hắn đập thình thịch theo từng bước chân lên cầu thang dẫn tới tầng hai. Ngay lúc này, hắn là người mang tin xấu – không phải vai trò hắn muốn, nhưng cũng chẳng thể trốn tránh.
“Xin lỗi, tôi đến muộn.”
Khoảnh khắc Ha Shinsung ngẩng đầu, hắn cảm nhận được ánh mắt sắc bén từ Cha Mo-eun.
Cả năm đội trưởng của tổ chức đều đã tề tựu. Gương mặt họ đều ảm đạm – như thể họ đã đoán được tình hình qua biểu cảm và giọng điệu của Ha Seung Rok. Những ánh mắt thất vọng ấy khiến hắn bực bội. Ha Shinsung siết chặt nắm đấm. Hắn muốn đập bàn và hét lên: “Sao các người nghiêm trọng thế? Chuyện này đâu phải lần đầu xảy ra!”
Nhưng ngay lúc ấy, hắn chẳng có tư cách để lên tiếng.
“Mọi người.”
Giọng Ha Seung Rok trầm trọng.
“Kwak Hyun Woo thuộc Bộ phận Tình báo đã chết.”
Căn phòng rơi vào tĩnh lặng. Sau khi đảo mắt nhìn quanh một vòng, Ha Seung Rok tiếp tục:
“Cậu ấy chết trong lúc bị tra khảo tại một phòng thẩm vấn của Đoàn Huấn luyện Kỷ luật. Đội trưởng Shin Haebeom đã đích thân liên lạc với chúng ta. Họ yêu cầu chúng ta không phản đối để đổi lấy việc giao lại thi thể. Bà Lim đã chấp nhận thỏa thuận và quyết định không tiến hành khám nghiệm tử thi. Tôi tôn trọng quyết định đó.”
“Thật quá đáng!”
Cha Mo-eun lập tức đứng dậy.
“Hyunwoo đã bị tra tấn cho đến chết. Chúng ta cần phải biết nguyên nhân. Và phải cho mọi người biết từng chi tiết nhỏ nhặt mà lũ khốn đó đã làm với cậu ấy!”
“Bà Lim muốn nhận lại thi thể con trai một cách nguyên vẹn.”
“Gia đình không biết gì cả thì họ mới có thể nói như vậy. Chúng ta đang sống trong thời kỳ đói kém khủng khiếp do chế độ độc tài gây ra. Nếu muốn sống như con người trên thế giới này, chúng ta phải chiến đấu đến cùng. Chúng ta…”
“Cô nói đúng.”
Ha Shinsung chen ngang:
“Chúng ta phải chiến đấu, và chúng ta đang làm điều đó. Một số người hy sinh là điều không thể tránh khỏi trong quá trình đó.”
“Cái gì?”
“Tôi nói rằng chúng ta phải chấp nhận sự hy sinh của đồng đội.”
Gương mặt Cha Mo-eun méo mó. Ha Seung Rok lườm con trai bằng ánh mắt lạnh lẽo.
“Kwak Hyun Woo là đồng đội của anh.”
“Vậy chẳng phải tôi có quyền quyết định điều đó sao?”
“Lý do Shin Haebeom án binh bất động đã quá rõ ràng. Cuộc đấu đá quyền lực giữa Kwon Joo Hyuk – cố vấn của Văn phòng Tổng thống Shin Ryong – và Yoo Mihyun – Trưởng ban Chiến lược, đang ngày càng trở nên căng thẳng.”
“Vào tháng 2 năm nay, Yoo Mi Hyun đã phát động một cuộc tấn công trực tiếp, chỉ trích Kwon Joo Hyuk – kẻ không có kinh nghiệm ngoại giao quốc tế và chẳng nói được một ngôn ngữ toàn cầu nào – vì đã đến thăm quốc gia đăng cai Olympic với tư cách đại diện của Haedongmun-guk.”
“Cô ta là Nữ hoàng thanh trừng, người đã cắt đứt Choi Seokjun – Giám đốc Công tác Chính trị, đàn em của Kwon Joo Hyuk từ thời anh ta còn làm tổng biên tập. Shin Haebeom, lãnh đạo Đoàn Huấn luyện Kỷ luật, kẻ luôn đi trước Kwon Joo Hyuk một bước trong chuyện đó, thì chẳng thể nào không biết mũi kiếm của cô ấy đang hướng về đâu được.”
Ha Shinsung quay sang Ha Seung Rok.
“Giờ Yoo Mi Hyun đã chọn Đoàn Huấn luyện Kỷ luật làm mục tiêu, họ không thể để sơ hở xảy ra, dù là nhỏ nhất.”
Điều then chốt là Shin Haebeom biết bao nhiêu về Bạch Sư Tử. Dưới cơn tra tấn khắc nghiệt đến mức có thể cướp đi hơi thở, Kwak Hyun Woo đã khai ra những gì?
“Nếu chúng ta phá vỡ lời hứa và chọn không im lặng, cái giá phải trả sẽ cao đến mức nào?”
“Nếu Shin Haebeom không e ngại Yoo Mihyun, có lẽ hắn đã dùng thi thể Kwak Hyun Woo làm đòn bẩy để đưa ra yêu sách.”
Ngay khi Cha Mo-eun vừa định nói thêm điều gì thì lại im lặng, cô ta dường như muộn màng nhận ra rằng việc lấy lại được thi thể đã là may mắn lắm rồi.
Nhìn cô ta im lặng quay đầu đi, Ha Shinsung tặc lưỡi trong lòng.
May mắn thay, quan hệ giữa họ không quá phức tạp. Hãy tưởng tượng nếu họ đã kết hôn. Có lẽ họ đã mất luôn đội trưởng đội xung kích chỉ vì một đồng đội cấp dưới kém cỏi.
Trưởng Ban Kế hoạch, Baek Sayul bước lên.
“Kẻ gây ra mớ hỗn độn này là Trung tá Jin Chiwoo từ Đoàn Huấn luyện Kỷ luật. Hắn là một gã vô dụng, leo lên nhờ quan hệ.”
“Câu ‘xe rỗng kêu to’ dường như sinh ra để dành cho hắn.”
Cha Mo-eun siết chặt nắm đấm.
“Giết thằng khốn đó. Hắn phải trả giá cho những gì đã làm.”
Giọng cô ta tràn đầy kiên quyết. Ha Shinsung vô tình quay đầu lại, chạm mắt với Ha Seung Rok đang quan sát.
“Bố.”
Hắn lẩm bẩm câu đó trong im lặng. “Con biết bố đang nghĩ gì ngay lúc này.”
Trước khi thành lập Bạch Sư Tử, Ha Seung Rok từng là một tay môi giới công nghệ ở Thâm Quyến. Ông đã kiếm được một khoản khổng lồ bằng cách bán công nghệ tiên tiến của đất nước cho Trung Quốc. Số tiền đó chảy vào đội quân cách mạng chống lại chế độ độc tài của Kwon Il-hyuk. Đội quân ấy trở thành nền tảng cho Bạch Sư Tử ngày nay.
Đến nay, Ha Shinsung vẫn nhớ những việc bố từng giao phó cho hắn.
Đối với một cậu thiếu niên, đó chẳng hề là nhiệm vụ khó khăn. Hắn chỉ cần lên tàu, giao một chiếc túi cho hành khách ngồi ở ghế nhất định vào giờ nhất định. Khi còn nhỏ, hắn đã thích thú với những chuyến tàu chạy nhanh và những món ăn vặt ngọt ngào mà hành khách tặng cho.
Mãi sau này hắn mới nhận ra bố mình là thành viên cấp cao của quân cách mạng và một cộng sự thân cận của Phó Tổng thống Jin Hyerim – người đã bị xử tử cùng với mẹ hắn. Jin Chiwoo là em trai của Phó Tổng thống Jin Hyerim.
…
Ha Shinsung hạ quyết tâm. Hắn sẽ không phán xét đạo đức của bố. Hắn sẽ không nghi ngờ quyết định hay hành động của ông. Nếu bố hắn không từ bỏ lương tâm ngày ấy, chính Ha Shinsung có lẽ đã lớn lên như một đứa trẻ lang thang, nhảy lên những chuyến tàu chở than để sống sót. Và hắn đã có một cái kết vô nghĩa, quên cả mình là ai.
Ha Seung Rok luôn nhắc nhở Ha Shinsung khi còn nhỏ:
“Tên mẹ con là Ha Jinju. Bà từng là người đứng đầu một trong những công ty hàng đầu của một quốc gia cởi mở với thế giới.”
Ngay cả khi khuôn mặt hắn đầy vết sẹo và cơ thể gầy guộc được quấn trong những mảnh vải rách, sự thật ấy là điều duy nhất hắn không bao giờ quên. Nó là động lực để hắn và cha tiếp tục, dù họ không có bất kỳ địa vị chính thức nào ở miền đất xa lạ.
“Mo-eun nói đúng.”
Ha Seung Rok lên tiếng.
“Nếu phạm tội, thì phải chịu phạt.”
Đó là lời nói hoàn toàn đúng đắn, nhưng một phần trong hắn vẫn cảm thấy bồn chồn.
Baek Sayul quyết đoán lên tiếng:
“Chúng ta sẽ nhắm vào Jin Chiwoo.”
Shin Haebeom có thể là tay sai đắc lực của Kwon Joo Hyuk, nhưng Jin Chiwoo – cấp dưới của hắn, là mục tiêu khả thi hơn. Hơn hết, việc hắn trực tiếp tra tấn Kwak Hyun Woo cho họ một lý do chính đáng.
Ha Seung Rok đảo mắt nhìn quanh phòng. Đôi mắt của con sư tử dày dặn kinh nghiệm, người đã bò ra từ cơn địa ngục, lấp lánh ánh sáng.
“Chúng ta sẽ ký một bản tuyên bố chung.”
Cha Mo-eun là người đầu tiên ký. Các trưởng nhóm khác lần lượt ghi tên và đóng dấu. Ha Shinsung là người cuối cùng.
“Sung-ah.”
Ha Seung Rok thúc giục.
Ha Shinsung lặng lẽ nhìn xuống tay mình. Bút mực đỏ trên ngón cái sáng rực dù ánh sáng mờ ảo, như thể đó là máu.
Ngay khi Ha Shinsung đóng dấu, Cha Mo-eun giật lấy tờ giấy. Cách cô ta trịnh trọng đưa nó cho Thủ lĩnh bằng cả hai tay khiến Ha Shinsung cảm thấy bất an. Nguồn cơn của sự bất an này là…
“Bạch Sư Tử sẽ cài chất nổ vào xe cá nhân của Phó chỉ huy Đội Huấn luyện Kỷ luật, Jin Chiwoo.”
Ha Seung Rok đọc tuyên bố chung bằng giọng trang nghiêm.
“Nếu may mắn, anh sẽ không bị bắt. Nếu không may, anh sẽ chết. Và nếu có sai sót, anh phải tự sát tại hiện trường, bằng bất kỳ cách nào.”
Đây không phải nhiệm vụ nhiều người có thể làm, cũng không phải kiểu đánh nhanh rút gọn đảm bảo sống sót. Vì thế, họ cần một tình nguyện viên. Một người có thể trực tiếp cài chất nổ vào xe của Jin Chiwoo. Một người sẵn sàng đối mặt với cái chết.
Ha Shinsung nhìn Cha Mo-eun.
Không chỉ mình hắn. Mọi người dường như đều kỳ vọng Cha Mo-eun sẽ xung phong. Dù sao, với kinh nghiệm dẫn đầu những nhiệm vụ nguy hiểm nhất, việc sống sót không phải là bất khả thi với cô ta.
Như đáp lại sự mong đợi, Cha Mo-eun giơ tay. Nhưng lời cô ta nói lại ngoài dự đoán.
“Tôi có một đề xuất.”
Tim Ha Shinsung đập thình thịch.
“Đề xuất? Ai?”
“Jeong Ryujin.”
Ha Shinsung không thể tin vào tai mình.
“Jeong Ryujin từ Phòng Tình báo là lựa chọn phù hợp.”
“Cái gì?!”
“Một cấp trên phải chịu trách nhiệm cho cái chết của cấp dưới. Nhất là trong trường hợp này, chẳng phải chính vì một sĩ quan tình báo can thiệp vào nhiệm vụ của đơn vị khủng bố mà không chuẩn bị kỹ lưỡng sao? Jeong Ryujin chính là người đã bảo trợ cho Kwak Hyunwoo, và cậu ấy phải chịu trách nhiệm cho tình huống này. Chính cậu ấy nên thực hiện nhiệm vụ này.”
“Cô điên rồi à?!”
Cha Mo-eun trừng mắt nhìn hắn.
“Hãy gạt cảm xúc cá nhân sang một bên.”
“Này!”
Ha Seung Rok nhíu mày. Ông giơ tay, chặn lại lời phản đối của con trai.
Cha Mo-eun hơi ngẩng cằm, như thể thách thức hắn tranh luận.
“Vậy thì còn ai nữa? Ai phù hợp hơn Jeong Ryujin?”
“Cậu ấy còn quá trẻ!”
Lời vừa thốt ra, hắn nhận ra mình đã sai. Trong một nhiệm vụ sinh tử, nhắc đến tuổi tác là vô nghĩa. Cha Mo-eun cười khẩy.
“Trẻ?”
“…”
“Kwak Hyun Woo mới 23 tuổi.”
Jeong Ryujin chỉ 21. Hai người họ còn thân thiết hơn cả anh em ruột. Họ ngủ chung một giường trong ký túc xá, chẳng ngại dùng chung bát đĩa, thậm chí còn vào nhà vệ sinh cùng nhau mà không hề do dự.
Sẽ là dối lòng nếu hắn nói rằng mình chưa từng ghen tị. Nhưng Ha Shinsung có thể thề với trời, hắn chưa từng mong Kwak Hyun Woo biến mất khỏi thế giới này.
“Cha Mo-eun.”
Môi Ha Shinsung vặn vẹo.
“Cô đang trút giận lên ai vậy?”
“…”
“Không nghe thấy à? Cô đang nổi giận với sai người rồi đấy. Cô lúc nào cũng nhỏ nhen như vậy à? Hay đây chỉ là phút giây bồng bột? Tôi mong là vế sau. Tỉnh táo lại đi, nếu không tôi sẽ thật sự thất vọng về cô đấy!”
“Thì cứ thất vọng đi.”
“Cái gì?”
Giọng Cha Mo-eun lạnh băng.
“Tôi không rút lại lời đâu. Tôi thực sự tin rằng Jeong Ryujin nên là người thực hiện nhiệm vụ này.”
“Cô đang trút giận lên sai người. Tôi phải nói thẳng ra mới chịu hiểu sao? Người mà cô nên căm hận là Jin Chiwoo, chứ không phải Jeong Ryujin!”
Baek Sayul giữ chặt lấy Ha Shinsung khi hắn lao về phía Cha Mo-eun, ép hắn ngồi trở lại ghế. Chỉ một ánh mắt của Baek Sayul cũng đủ để hắn hiểu ra mọi chuyện. Đây không chỉ là hành động bốc đồng của Cha Mo-eun.
Mà là sự phối hợp của cả hai người bọn họ.
“Lý do thực chất cũng chẳng quan trọng.”
Lúc này, Đội trưởng Phòng Phản đối – Lee Rohan lên tiếng.
“Lý do có thể tìm sau cũng được.”
“Vậy là các người sẵn sàng đẩy một người vào chỗ chết chỉ vì cảm xúc cá nhân sao? Điên rồi. Hai người hoàn toàn mất trí rồi.”
“Không hẳn là vì cảm xúc cá nhân…”
Lee Rohan ngập ngừng.
“Sayul đã lên kế hoạch này từ lâu. So với Shin Haebeom, Jin Chiwoo là mục tiêu dễ dàng hơn.”
“Đây là lần đầu tiên tôi nghe thấy chuyện này.”
“Chỉ là một kế hoạch thôi. Chưa có gì cụ thể cả. Tôi cũng chỉ vừa biết vào hôm qua, ngay trước cuộc họp.”
“…”
“Lẽ ra anh nên đến sớm hơn. Màn kịch vừa rồi trước mặt ông chủ là thế nào vậy?”
Cả hai đứng trong bếp của câu lạc bộ, lơ đễnh nhấm nháp những miếng trái cây sấy và đồ ăn vặt thừa lại. Lee Rohan cắn một miếng xoài sấy đã sậm màu, lẩm bẩm:
“Dù vậy, tôi cũng không ngờ họ lại đưa Ryujin ra một cách công khai như vậy.”
“Cha Mo-eun và Baek Sayul hẳn đã bàn bạc trước. Họ muốn chơi tôi một vố.”
Không ai phản đối trong cuộc họp. Trừ Ha Shinsung. Ngay cả Ha Seung Rok, ông trùm đã đưa Ryujin vào Bạch Sư Tử, cũng im lặng. Mà im lặng, chính là ngầm đồng ý.
Nước trái cây chảy xuống từ khóe môi Lee Rohan.
“Anh định nói gì với Ryujin?”
“Còn gì để nói nữa? Tôi sẽ không để cậu ấy làm chuyện đó!”
“Nhiệm vụ diễn ra sau hai ngày nữa. Gần như đã được quyết định rồi.”
“Anh nghĩ tôi sẽ để yên sao?”
“Anh định phản bội chúng tôi à? Phản bội cả ông chủ và mọi người sao?”
“…”
“Đừng tự dối mình nữa. Cũng đừng trốn tránh. Hãy nói thẳng với Ryujin và những người khác. Các đơn vị đều sẽ không hài lòng, nhưng với tư cách là Trưởng Ban Tình báo, anh phải xử lý chuyện này thật gọn gàng.”
Ha Shinsung siết chặt nắm đấm. Gói thuốc lá bị bóp nát rơi xuống sàn.
Ánh nắng trắng xuyên qua cửa sổ hé mở. Một buổi sáng chết tiệt.
Ha Shinsung mua một chiếc sandwich đầy ắp phô mai cùng một chai nước ép cà chua tại cửa hàng trước ga tàu. Khi bước ra với túi đồ trong tay, bãi đỗ xe đã chật kín người. Hắn lấy một chiếc khẩu trang từ túi áo ra và đeo lên.
Ở trung tâm đám đông, hai chiếc xe đắt tiền đỗ song song: một chiếc Range Rover đen và một chiếc Chrysler đỏ. Vừa nhìn, hắn đã lập tức nhận ra chủ nhân của chúng.
Đó là Shin Haebeom và Jin Chiwoo trên đường đi làm. Cả hai mặc bộ quân phục trang trọng của Đội Huấn luyện Kỷ luật, trông vô cùng bảnh bao. Bộ đồng phục lễ nghi ấy, chỉ dành cho sĩ quan trở lên, dù nhìn theo cách nào cũng là một món đồ xa xỉ không thực dụng.
Kwon Joo Hyuk không tiếc tiền cho Đoàn Huấn luyện Kỷ luật. Từ xưa đến nay, những thứ hào nhoáng luôn thu hút sự chú ý. Các quan chức DTC, vừa thực hiện nhiệm vụ như những người lính, vừa xuất hiện trên truyền thông đại chúng, thu hút công chúng và kiếm tiền. Báo chí đặt cho họ những danh hiệu mô phỏng phim siêu anh hùng Mỹ “Chiến Binh Đầu Tiên”.
Ngay cả từ xa, họ vẫn nổi bật. Shin Haebeom, cao hơn người thường đến hai cái đầu, đang cười tươi khi ký vào sổ tay của một nữ sinh.
Hắn hoàn toàn khác với lúc ở tầng hầm Đoàn Huấn luyện Kỷ luật. Gã gác cổng với khuôn mặt ma quái, phì phèo điếu thuốc đã biến mất.
“Đồ khốn.”
Ha Shinsung đóng sầm cửa xe. Ngăn chứa đồ trên ghế phụ đột ngột bật mở, để lộ một khẩu súng lấp lánh giữa khăn ướt và tạp chí.
“…”
Bàn tay hắn siết chặt vô lăng, hắn tưởng tượng viễn cảnh một viên đạn găm ngay giữa trán Jin Chiwoo. Một lỗ khoan vào hộp sọ dưới lớp da mmỏn, máu và óc bắn tung trên mặt đường. Người ta sẽ hét lên trong khi Shin Haebeom sẽ gào khóc, lay động thi thể người bạn đã chết của hắn.
Nếu hắn giết Jin Chiwoo bây giờ, Jeong Ryujin sẽ không phải thực hiện vụ đánh bom.
Hắn nhét khẩu súng vào túi trong áo khoác, nhưng hắn không bước ra khỏi xe. Đám phóng viên nhanh nhẹn đã bắt đầu tụ tập.
Ngoài cửa sổ xe, các ‘Chiến binh’ đang cười rạng rỡ. Ha Shinsung không rời mắt khỏi bóng dáng bọn họ cho đến khi họ rẽ vào góc và khung cảnh hoàn toàn đổi khác.
Nước bắn tung tóe từ vũng mưa, tiếng hét và phàn nàn vang lên từ rìa đám đông. Khi Shin Haebeom quay đầu, hắn thấy một chiếc Cadillac đen rời bãi đỗ xe.
“Gì vậy? Có chuyện gì sao?”
Một phóng viên gọi và đưa micro kề sát môi Shin Haebeom, khoảng cách chỉ bằng một sợi tóc. Không chỉ micro mà một ống kính to bằng đầu người lóe sáng trước mũi hắn, sẵn sàng chụp lại từng lỗ chân lông trên mặt.
Né chiếc camera suýt quệt vào thái dương, Shin Haebeom nghĩ thầm: Làm hề đúng là không phải việc ai cũng làm được.
“Thưa ngài?”
Shin Haebeom cười tươi đáp: “Không có gì. Câu hỏi vừa nãy là gì nhỉ?”