Chương 79.2
Mặt Jang Seunghee đỏ bừng.
“Con điên à?!”
“Gì chứ?!”
“Con đưa tiền giúp một thằng nhóc phạm bạo lực học đường? Con có nghe mình nói gì không? Con mất trí rồi à? Mẹ phát điên lên được. Mẹ thực sự sẽ phát điên vì con đấy!”
“Được rồi. Con không đi nữa! Con không đi, nên mẹ dừng lại đi!”
Jang Seunghee vuốt tóc, thở dài.
“Đưa chìa khóa xe và điện thoại đây.”
“Không.”
“Mẹ sẽ trả lại ngày mai, đưa mẹ bây giờ rồi lên phòng ngủ đi. Không thì mẹ sẽ lập danh sách bạn bè con, hay đám rác rưởi gì đó, ngay bây giờ.”
Kwon Sehyuk siết chặt tay. Cậu thà ném điện thoại vào bồn cầu còn hơn đưa mẹ. Cậu trả lời kiên quyết:
“Con không đưa điện thoại được. Đó là quyền riêng tư của con.”
“Ồ, thật sao.”
“Quyền riêng tư của con! Mẹ cũng không thích con xem điện thoại mẹ. Cũng giống vậy thôi!”
Cuộc tranh cãi kết thúc với việc cậu chỉ đưa chìa khóa xe. Chỉ một đêm thôi, nhưng Kwon Sehyuk không thể xua tan cảm giác trống rỗng. Cậu bước đi như kẻ bại trận. Tiếng than vãn của Jang Seunghee theo cậu tới tận cầu thang.
“Luật sư Park là người thế đấy. Sao có thể giải quyết vấn đề chỉ bằng cách nghe một đứa trẻ? Ông ấy chẳng nói với mẹ lấy một lời.”
“Con bảo ông ấy là được mẹ cho phép rồi!”
“Im đi, Kwon Sehyuk!”
“Mẹ im đi!”
Kwon Sehyuk muốn khóc. Con làm gì sai lắm đâu? Con chỉ định ra ngoài thôi. Sao mẹ lôi chuyện cũ ra xé con tan nát thế này?
Cậu thấy em trai đứng ở hành lang. Kwon Sehyuk nghe nó gọi nhưng cậu phớt lờ. Cậu về phòng mình. Cậu trở về phòng. Đá mạnh vào cửa, bức tường rung chuyển. Jang Seunghee hét từ tầng một. hà sập bây giờ!
Cậu không quan tâm. Nếu là nhà tù thế này, sập càng tốt.
—
Shin Haebeom bước vào một quán ăn nhanh 24 giờ. Ryujin nhắm mắt, vùi mình vào ghế phụ của chiếc Range Rover. Cậu muốn nhanh chóng về Howolru để tắm rửa, nhưng Shin Haebeom cứ khăng khăng ăn gì đó, làm phiền cậu. Dù biết giờ này chỉ có cửa hàng thức ăn nhanh mở cửa.
Shin Haebeom trở lại ghế lái, đưa cho cậu một túi đồ. Vai bộ vest đen của anh ướt đẫm.
“Đây.”
“Tao không muốn.”
“Mày không đói à?”
“Mày nuốt nổi sao?”
“Ừ.”
Shin Haebeom mở gói burrito cắn một miếng. Mùi đồ ăn dầu mỡ lan tỏa khắp xe.
“Tao mệt vì thức trắng đêm nên phải ăn cái này. Có thế tao mới sống được.”
Như thể sự tồn tại của Ha Shinsung đã biến mất khỏi cuộc đời Shin Haebeom. Ryujin không thốt nên lời. Cậu tự hỏi liệu đó có phải con người. Ngay lúc này, Shin Haebeom dường như không cảm nhận bất kỳ cảm xúc tự nhiên nào của con người. Tội lỗi, đau buồn, những thứ như thế.
“Gì?”
“Tao không tin nổi…”
Shin Haebeom cười khẩy.
“Đừng có thảm hại nữa mà ăn đi. Phải ăn để sống. Ăn là thứ còn lại.”
“Tao không muốn. Buồn nôn lắm.”
“Tao sẽ đếm đến ba, mày chọn thứ gì đó. Nếu không nghe, tao sẽ ra ghế sau.”
Những lời đe dọa của Shin Haebeom có cả một danh mục. “Tao sẽ đếm đến ba, mày chọn thứ gì đó. Nếu không nghe, tao sẽ ra ghế sau.”
Ryujin vội vàng thò tay vào túi. Cậu nghĩ mình có thể ăn ít khoai tây chiên.
“Mày lúc nào cũng chọn giống tao.”
“……”
Ryujin lặng lẽ ăn khoai chiên. Cậu tưởng ăn vào sẽ nôn ngay, nhưng không. Cậu thật sự đói. Cậu ngớ người vì sự thật đó.
Sao có thể…
Ryujin ghét bản thân vì không khóc, lại còn thấy đói, dù Ha Shinsung đã chết.
“Hự!”
Cậu nghẹn. Shin Haebeom chậc lưỡi, lấy một ly nước ra. Là cola với những giọt nước đọng trên bề mặt cốc. Cơn sốc dữ dội của ga đánh vào cổ họng sưng tấy.
“Phụt!”
“Mày! Đúng là không ra gì, thật luôn!”
“Nước, nước…!”
Shin Haebeom trông như muốn đá Ryujin ra khỏi xe ngay. Nhưng thay vì mở cửa xe và đạp mông cậu, anh mở chai nước 500ml đưa qua. Anh còn đưa thêm khăn ướt.
“Lau sạch chỗ mày làm đổ đi.”
“À, tao biết rồi.”
“Tao muốn bắt mày liếm sạch bằng lưỡi, nhưng tao sẽ nhịn.”
Đúng lúc Ryujin bĩu môi. Điện thoại Shin Haebeom rung lên.
Ryujin rút khăn ướt cúi xuống. Nhặt những mảnh khoai tây vương vãi dưới sàn. Shin Haebeom nói chuyện qua lưng cậu đang khom:
“Hoàng tử à?”
Ryujin bật thẳng người. Cậu đập đầu vào ngăn kéo ghế phụ, nhưng không đau. Cậu quá bất ngờ.
“Gì vậy? Không ngờ cậu gọi tôi thế này.”
Khóe miệng Shin Haebeom nhếch lên. Đôi mắt cong mềm mại. Ryujin nhìn thấy răng nanh Shin Haebeom lộ ra giữa đôi môi. Hôm nay chúng trông đặc biệt sắc nhọn.
“Không sao. Mời cậu nói. Tôi lúc nào cũng sẵn sàng, cậu biết mà. Không, không. Cậu không cần thấy áp lực.”
Anh như người hai mặt. Jekyll và Hyde. Biểu cảm, giọng điệu, ngữ khí thay đổi 180 độ tùy nhu cầu.
Shin Haebeom liên tục mỉm cười, gật đầu, xuýt xoa ngưỡng mộ. Ryujin vểnh tai nhưng không nghe được cuộc trò chuyện. Nó bị át bởi tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ.
“Vâng. Tôi hiểu. Tôi sẽ điều tra ngay. Không, sẽ không lâu đâu. Tôi sẽ gọi ngay cho Chủ tịch Shin. Vâng, hãy yên tâm.”
“……”
“Dĩ nhiên. Không có gì rò rỉ đâu. Đừng lo, hãy nghỉ ngơi đi. Ngày mai gặp lại.”
Shin Haebeom còn nói thêm:
“Tôi sẽ không làm cậu thất vọng. Không bao giờ.”
Cuộc gọi kết thúc. Shin Haebeom tặc lưỡi nhét điện thoại vào túi.
“Gì vậy? Kwon Sehyuk à? Sao cậu ta lại gọi cho mày?”
Shin Haebeom lắc điện thoại cười:
“MVP đang tìm mày đấy.”
Ryujin trợn mắt nhìn Shin Haebeom. Chiếc khăn ướt rơi xuống sàn với tiếng “bộp”.
——————————————————————–
Quả nhiên là anh Haebeom. Đúng là người có thể tin cậy.
Kwon Sehyuk nằm vật ra giường, cầm điện thoại. Hình ảnh góc cạnh điêu khắc của Shin Haebeom hiện lên. Cậu nghĩ có thể bị từ chối vì gọi đột ngột lúc sáng sớm, nhưng Shin Haebeom lắng nghe mà không chút phiền hà. Anh hoàn hảo, thậm chí còn trấn an cậu đừng lo và hứa không làm cậu thất vọng. Thật sự, càng biết anh, cậu càng thích. Xứng đáng là hình mẫu lý tưởng.
Việc Ryujin làm ở Howolru là manh mối quan trọng. Không nhiều người biết, nhưng Shin Yena – chủ Howolru, là em họ của Shin Haebeom. Shin Haebeom có thể tìm ra Ryujin đang ở đâu. Chính miệng anh nói sẽ không làm cậu thất vọng. Kwon Sehyuk cảm thấy yên tâm hơn nhiều.
Cậu tiếc vì không thể tự đi, nhưng nghĩ đây là cơ hội cho Ryujin thấy địa vị của mình. Người có chức vị cao thường làm thế. Hoàng tử điên cuồng tìm kiếm Lọ Lem sẽ cử người hầu đi trước. Hoàng tử tự cầm giày thủy tinh chạy khắp nước thì chẳng ra thể thống gì.
Kwon Sehyuk vừa hút thuốc điện tử vừa nghĩ. Thực ra cách này tốt hơn. Ryujin không thể từ chối Shin Haebeom – Đội trưởng Phong Kỷ Giáo Đội. Anh sẽ kể hết chuyện đã xảy ra, giải quyết những gì cần giải quyết, và sau đó…
“À!”
Cậu như bừng tỉnh. Kwon Sehyuk ngồi bật dậy. Đôi môi kẹp điếu thuốc nở nụ cười.
Mình có thể tạo một vị trí cho anh Ryujin ở Phong Kỷ Giáo Đội.