Chương 78.1
Tiếng chuông điện thoại đánh thức cậu dậy. Ban đầu, cậu tưởng đó là chuông báo thức. Kwon Sehyuk với lấy điện thoại, thầm nghĩ chẳng bao giờ hiểu nổi sao thời gian ngủ trôi qua nhanh thế.
Mắt cậu mở to khi nhìn màn hình. Không phải báo thức. Đó là cuộc gọi từ Ryujin.
Kwon Sehyuk đá tung chăn, ngồi bật dậy.
“Anh?”
……
“Anh Ryujin? Có chuyện gì vậy?”
Sehyuk này.
Người gọi đúng là Ryujin thật. Giọng anh khàn đặc.
Xin lỗi vì đánh thức cậu.
“Không sao, em nói chuyện được mà.”
Kwon Sehyuk vuốt mớ tóc mái rối bù ra sau. Cậu chộp lấy chiếc cốc nước để cạnh giường. Ngụm nước ấm trôi xuống cổ họng khiến đầu óc tỉnh táo hẳn. Cậu rời giường, lao mình xuống sofa. Mới bốn giờ sáng. Ngay cả thời còn chơi bóng chuyền cậu cũng chưa từng dậy giờ này. Trừ những hôm thức trắng ăn uống tán gẫu.
“Có chuyện gì sao?”
Tôi xin lỗi. Tôi sẽ gọi lại ngày mai.
“Không sao, cứ nói đi.”
Ryujin liên tục xin lỗi. Cậu định phàn nàn về việc bị ngắt máy đột ngột, nhưng ý nghĩ đó tan biến. Kwon Sehyuk thở dài.
“Anh. Em thật sự ổn mà. Dù sao em cũng đang trằn trọc không ngủ được.”
Đó là lời nói dối trắng trợn, nhưng không sao. Nếu điều đó khiến Ryujin nhẹ lòng.
“Chắc tại ngày mai là ngày quan trọng. Em hơi căng thẳng.”
Thế thì cậu nên ngủ thêm đi.
“Không sao. Thức còn hơn ngủ không yên.”
Ừ…
“Nhưng anh ơi, anh đang ở đâu thế? Trong nhà vệ sinh à? Giọng anh vang lắm.”
Tôi đang ở bệnh viện.
“Cái gì?”
Qua điện thoại, giọng Ryujin rất nhỏ.
Tôi đang ở bệnh viện. Ngay bây giờ.
Kwon Sehyuk lại nhìn đồng hồ. Mắt cậu không nhầm. Đúng là bốn giờ sáng, và bệnh viện duy nhất anh có thể đến giờ này là phòng cấp cứu.
Kwon Sehyuk không giấu nổi sự bàng hoàng. Cậu biết Ryujin đang ốm, nhưng không ngờ tình trạng tệ thế.
Mà mình thậm chí còn chẳng biết.
Kwon Sehyuk muốn đập đầu xuống sàn. Đó là phong tục ở quê cậu, nơi cậu sinh ra và lớn lên. Khi phạm sai lầm không thể tha thứ, người ta quỳ xuống sàn, đập trán thật mạnh. Cho đến khi người kia bảo dừng lại và đứng lên.
“Anh, anh ốm nặng thế nào? Em đến được không?”
Không. Không phải vì tôi.
Ryujin ngập ngừng tiếp tục.
Sehyuk này. Tôi có câu hỏi… Tôi nghĩ cậu biết. Cậu học hết cấp ba, lại thông minh hơn tôi.
“Ừ.”
Trạng thái thực vật là gì?
“Hả?”
Tôi biết nghĩa của nó. Nhưng có thật là… chết không? Dù vẫn thở? Vẫn thở mà coi như chết rồi? Chờ cũng không tỉnh lại được? Mãi mãi sao?
Kwon Sehyuk cảm thấy đầu ngón tay lạnh toát.
“Sao anh hỏi vậy?”
Chỉ là.
“Chỉ là?!”
Kwon Sehyuk bật dậy khỏi sofa. Cậu nhét chìa khóa xe và ví để trên bàn vào túi quần thể thao.
“Anh ở bệnh viện nào? Em đến ngay.”
Không. Đừng.
“Em biết có chuyện rồi. Nghe giọng anh là hiểu. Là ai vậy? Người quen hả anh?”
……
Bệnh viện và trạng thái thực vật. Chỉ hai từ đó đã vẽ ra một bức tranh trong đầu cậu. Vì lý do nào đó, hình như ai đó thân thiết với Ryujin đang hôn mê. Có lẽ đã được tuyên bố vô phương cứu chữa. Trạng thái sống thực vật, hay chết não, như Ryujin nói.
Kwon Sehyuk nghĩ mình hiểu tại sao Ryujin gọi cậu. Một người đối mặt với tình huống không thể tự vượt qua sẽ bám víu vào bất cứ thứ gì. Họ hỏi về những điều họ đã biết, dựa vào người họ thường không dựa vào. Dù biết sẽ không thay đổi được gì.
“Sao anh không nói với em?”
Kwon Sehyuk nắm chặt điện thoại.
“Chuyện quan trọng thế này, anh phải bàn với em chứ!”
Tôi xin lỗi.
“Xin lỗi để sau. Giờ nói em biết anh ở bệnh viện nào.”
Tôi xin lỗi, Sehyuk này.
Câu tiếp theo của Ryujin như một nhát dao đâm thẳng vào vết thương đang âm ỉ của cậu.
Không phải việc của cậu. Tôi xin lỗi. Đáng lẽ tôi không nên gọi.
“Anh!”
Tôi chỉ hơi sợ. Chắc vì đang ở bệnh viện. Hồi nhỏ tôi cũng vậy, giờ lớn rồi vẫn thế. Thảm hại, đúng không? Tôi cũng thấy vậy.
Tiếng cười khẽ vang lên.
Kwon Sehyuk đổ sụp xuống sofa. Cậu cúi gằm mặt giữa hai đầu gối, lẩm bẩm bằng giọng trống rỗng.
“Không phải chuyện của em thì gọi làm gì? Vì tò mò về trạng thái sống thực vật? Anh đang ở bệnh viện mà? Hỏi bác sĩ đi. Họ sẽ giải thích rõ hơn em nhiều. Dễ hiểu, đúng trình độ anh.”
Tôi xin lỗi.
“Em không muốn nghe anh xin lỗi. Em chỉ… em sốc vì giờ mới biết chuyện này. Thật nực cười. Lý do gần đây anh không gặp em là vì chuyện này, không phải vì anh cảm cúm sao?”
……
“Nói thật đi.”
Cậu nghe tiếng Ryujin nuốt khan. Kwon Sehyuk chờ đợi.
Một nửa thôi.
“Trả lời kiểu gì vậy?”
Tôi xin lỗi.
“Đừng xin lỗi nữa!”
Kwon Sehyuk vuốt tóc mái ra sau.
“Em muốn giúp anh. Đừng nghĩ em xía vào. Em không giống mấy thằng xung quanh anh đâu.”
Một khoảng im lặng nghẹt thở trôi qua. Sau một lúc lâu, Ryujin đáp lại bằng giọng khàn khàn.
Họ bảo tôi là người giám hộ duy nhất. Lạ thật. Chúng tôi chẳng chung giọt máu nào, cũng chẳng thân thiết… Vậy mà họ bảo tôi là người giám hộ. Nên… tôi phải làm. Nhưng tôi không biết. Bác sĩ giải thích gì đó nhưng tôi không hiểu. Thật kỳ lạ. Rõ ràng là tiếng Hàn, mà nghe như ngoại ngữ.
“Để em nói chuyện với họ. Em sẽ giải quyết.”
Không.
“Anh. Anh thật sự không biết em là ai sao?”
Tôi biết. Tôi biết rất rõ cậu là ai. Xin lỗi vì đã gọi. Nhưng tôi chỉ muốn nghe giọng cậu thôi.