Chương 76.2
Ryujin trừng mắt nhìn lưng Shin Haebeom. Dưới lớp áo xanh đậm ướt sũng, những múi cơ săn chắc theo nhịp thở mà khẽ nâng lên hạ xuống.
Một cơ thể to lớn và mạnh mẽ. Một mẫu alpha mà ai cũng thèm muốn và ngưỡng mộ. Nhưng dưới lớp áo xanh đậm kia, làn da bao bọc cơ bắp rắn chắc đầy những vết sẹo. Ryujin biết rõ điều đó.
“Cứ nhận đi.”
“Mày nghĩ tao mang nó đến với ý tốt à?”
“Chính vì vậy tao mới bảo mày nhận.”
“Tao phải giải thích bao nhiêu lần mày mới hiểu! Mày thật sự muốn bị bắt và đánh nhừ tử mới tỉnh ra à?”
Cậu tự hỏi bao giờ sự kiên nhẫn mỏng manh của anh sẽ cạn. Cậu không bất ngờ, vì đó là điều cậu hoàn toàn dự đoán được. Ryujin giơ máy sấy lên. Nếu bị dồn ép, cậu định đập vào đầu Shin Haebeom rồi chạy trốn.
Nhưng Shin Haebeom nhanh hơn một bước. Anh nắm cổ tay Ryujin đang lùi lại rụt rè, vặn mạnh.
“A!”
Chiếc máy sấy rơi xuống sàn. Shin Haebeom rút phích cắm, và căn phòng lập tức trở nên tĩnh lặng. Anh bật cười.
“Mày không thắng được tao đâu. Chưa đâu.”
“……”
“Ăn nhiều vào. Như vậy mày sẽ cao hơn và mạnh hơn.”
Ryujin bị kéo đi một cách bất lực. Shin Haebeom lắc lắc cổ tay cậu, cười khẩy.
“Như cái chân gà ấy, đúng là chân gà.”
“Bỏ ra.”
“Cũng biết nói năng ghê. Cái hội chứng câm chọn lọc hay gì đó, là giả đúng không?”
“Không.”
“Không cái gì? Mày có thể lừa Choi Yooshin hay Sung Jaekyung, nhưng đừng mong lừa được tao.”
“Mày không biết tao đang khổ sở thế nào đâu!”
“Tinh thần mạnh mẽ đấy.”
Shin Haebeom vỗ nhẹ lên má Ryujin.
“Ngày mai Kwon Sehyuk sẽ gia nhập Phong Kỷ Giáo Đội. Mày có thấy tin tức không?”
“Tao chưa xem…”
Nhưng có một tin nhắn từ Kwon Sehyuk nói rằng cậu ta đã làm phỏng vấn. Cậu thấy cuộc phỏng vấn liên quan đến việc vào Phong Kỷ Giáo Đội.
“Chúng ta có nên giải quyết Ha Shinsung sớm không?”
Shin Haebeom làm như không thấy biểu cảm cứng đờ của Ryujin.
“Sẽ tốt hơn nếu quyết định nhanh. Tiền viện phí cho nó cứ bị trừ vào lương của mày đấy.”
“……”
“Quyết định nhanh đi nếu không muốn ôm nợ chỉ vì kẻ thù của mày.”
“……”
“Còn cả đống bệnh nhân đang đợi. Những người cơ thể tan nát không thể chữa lành. Những người chỉ còn biết hy vọng vào nội tạng của người khác.”
Giọng Shin Haebeom tiếp tục vang lên.
“Mày nghĩ bọn họ sẽ đợi mãi sao? Trong lúc mày còn chần chừ, có người sẽ chết đấy. Mày không hiểu à? Mày thực sự không biết có bao nhiêu sinh mạng đang nằm trong tay mày sao?”
“……”
“Đây cũng là cách tốt nhất cho thằng khốn Ha Shinsung thôi. Nó vô vọng rồi, nên trước khi chết thì làm được việc tốt cũng đáng mà. Đừng có mà hy vọng hão huyền. Chuyện người thực vật đột nhiên tỉnh dậy rồi khỏe mạnh lại như thường chỉ có trong phim ảnh, truyện viễn tưởng với mấy bản tin nước ngoài thôi. Dù sao mày cũng chẳng thích thằng đó.”
Ryujin đang lặng lẽ nghe, trừng mắt nhìn Shin Haebeom.
“Nếu gấp thế, sao mày không tự làm đi. Đừng đẩy trách nhiệm lên tao.”
“Đừng nói những lời tổn thương thế, Jeong Ryujin. Chúng ta giống nhau mà. Mày cần học cách cắn người khác để sống sót.”
“Đừng nói nhảm.”
“Vứt hết cảm giác tội lỗi vào thùng rác đi.”
Ngón tay cái của Shin Haebeom lướt qua vết sẹo trên thái dương của Ryujin.
“Cho bọn chúng thấy kết cục sẽ ra sao nếu dám đụng vào mày.”
Shin Haebeom nhìn chằm chằm vào Ryujin và cười. Cách cậu giật mình né tránh ánh mắt thật đáng yêu. Đáng yêu đến mức anh muốn nhai nuốt cậu từ đầu đến chân.
Shin Haebeom tự tay mở hộp. Dòng chữ in nhũ vàng trên nền hộp đen không hề xa lạ. Vacheron Constantin.
“Sao nào?”
Ryujin nhìn hộp quà – quá lớn và nặng so với vật bên trong, lại khó mở bằng một tay. Shin Haebeom rút chiếc đồng hồ bạc khỏi lớp bọc trong suốt và đưa cho cậu xem.
“Thử đeo không?”
Là mẫu cơ bản với chức năng giờ kép, dây đeo bằng da đen. Bề mặt mịn có hoa văn cá sấu tinh tế.
Shin Haebeom áp đồng hồ lên cổ tay Ryujin. Cậu cố giằng ra, nhưng sức tay cậu không thể đấu lại anh.
“Tao không… Tao không đeo đâu!”
“Thôi nào. Thích thì đừng tháo ra.”
“Tao thật sự không cần!”
Trong lúc giằng co, móng tay Ryujin vô tình cào lên mu bàn tay Shin Haebeom.
“A.”
Ryujin giật mình lùi lại. Chỉ là móng tay cùn cào nhẹ, chắc không đau lắm, nhưng sắc mặt Shin Haebeom không tốt.
“Đau đấy.”
“Tao nói tao không muốn mà!”
“Quá đáng thật. Làm tới mức này thì cũng phải biết điều một chút chứ. Mà, nếu mày có khả năng đó thì ngay từ đầu đã không thành ra thế này.”
Ryujin mím môi, trừng mắt nhìn Shin Haebeom.
“Sao. Tao nói sai à?”
“Nếu mày nói thêm lần nữa, tao sẽ không để yên đâu.”
“Sao? Định đánh tao à? Lần này lại xé tai tao ra nữa chứ gì? Tiếc quá, nó lành rồi, tao vẫn sống khỏe đây này.”
“Mày thật sự…”
“Sao.”
“Thật sự trẻ con.”
“Cái gì?”
Mưa đã dịu đi. Nên tiếng rung của điện thoại nhét vội vào túi quần vang lên rõ mồn một. Ryujin ấn tay lên túi, ngước nhìn Shin Haebeom. Mắt anh híp lại.
“Nghe đi.”
Anh nói như biết hết mọi chuyện.
“Là cậu ta gọi.”
“Để sau.”
“Từ nãy tao thấy phiền rồi. Nghe đi.”
“Sao mày biết?”
“Nhìn mặt mày là tao đoán được. Giống con chó nhấp nhổm muốn đi vệ sinh vậy.”
“……”
Ngay khi Ryujin lấy điện thoại ra, cuộc gọi kết thúc. Cậu thở dài định cất lại, nhưng Shin Haebeom đã nhanh tay giật lấy.
“Ah!”
“Đưa tao xem.”
“Không! Trả đây!”
“Xem bọn nhỏ bây giờ tán gẫu kiểu gì nào.”
“Chơi gì chứ! Bọn tao chẳng nói gì lạ hết!”
“Sao mày nhạy cảm thế? Nói về tao à?”
“Tao không nói về mày. Cậu ta chỉ hỏi tao đang làm gì thôi… Đưa đây!”
Shin Haebeom đâu dễ trả lại, anh lăn lộn trên sàn với chiếc điện thoại của Ryujin trên tay. Đầu va vào tường đối diện nhưng vẫn cười khúc khích khi nhìn màn hình.
Ryujin muốn lấy khăn ướt đè lên khuôn mặt cười cợt của Shin Haebeom. Tên này còn không quan tâm quyền riêng tư của người khác, lấy việc trêu chọc và bắt nạt cậu làm niềm vui, thật muốn hắn ta chết quách trong một vụ tai nạn xe hơi.
“Đây không phải xâm phạm riêng tư. Là giám sát, giám sát thôi.”
Cái cớ thật nực cười.
Ryujin bĩu môi, tháo chiếc đồng hồ Shin Haebeom ép mình đeo ra rồi bỏ lại vào hộp.
“Tao có một câu hỏi…”
“Gì.”
“Mày là người đề xuất mua cái này à?”
“Không.”
Shin Haebeom không rời mắt khỏi màn hình điện thoại.
“Đây là thương hiệu yêu thích của Kwon Joo Hyuk. Tao cũng nhận được một cái, và cả Thiếu tá Ki nữa.”
“Mày không thấy phiền sao? Khi nhận một thứ như thế này?”
“Đó là phần thưởng cho công sức và là bằng chứng của sự tin tưởng. Nghĩ theo hướng đó thì không có vấn đề gì.”
“……”
“Hay với mày, nó mang ý nghĩa như một khoản trả công cho tình dục?”
Chiếc hộp mà Ryujin ném suýt nữa đập vào thái dương của Shin Haebeom. Anh chỉ vừa kịp nghiêng đầu tránh, thoát khỏi một cú chấn động đáng kể, rồi nhăn mặt.
“Cẩn thận tay chân.”
“Còn mày thì nên cẩn thận cái miệng.”
Cậu thật sự không nhượng bộ chút nào. Dù vậy, thấy cậu phản kháng thế này vẫn tốt hơn nhiều. Tốt hơn gấp trăm, không, phải đến cả nghìn lần so với cái dáng vẻ câm lặng, vô hồn ngày trước.
Shin Haebeom ném chiếc điện thoại vừa rung lại cho Ryujin.
“Nghe đi. ‘Anh Ryujin mà em nhớ’.”
Rút điếu thuốc lá điện tử giấu trong túi trong của chiếc túi Boston, đã cố nhịn hết mức nhưng cuối cùng cũng không thể vì quá căng thẳng.
Kwon Sehyuk phả ra một làn khói mờ đục hướng lên trần nhà rồi ấn nút gọi lần nữa.
Lần này, tiếng chuông không kêu lâu.