Chương 76.1
“Kwon Joo Hyuk gửi đấy.”
“……”
“Mở ra đi.”
Ryujin đặt chiếc hộp xuống.
“Tao không nhận đâu.”
“Mày sẽ đổi ý khi thấy bên trong đấy.”
“Chẳng bao giờ có chuyện đó, mang nó về đi.”
Shin Haebeom quay đầu nhìn ra cửa sổ. Ánh mắt anh hướng về bầu trời đen kịt, nơi cơn mưa nặng hạt đang trút xuống.
“Thời thế thay đổi rồi. Ngày xưa, từ chối quà của hoàng gia là chuyện không tưởng. Mày muốn bị bắt vì xúc phạm hoàng tộc không?”
“Thế thì tao cho mày. Tao nhận rồi cho mày, thế là được chứ gì?”
“Không được. Tự ý vứt bỏ hay chuyển nhượng quà từ hoàng gia cũng bị coi là xúc phạm. Dù sao thì, đồ ngốc, trình độ mưu mẹo của mày đúng là…”
Shin Haebeom giục Ryujin mở hộp. Con chó trắng, đang tựa cằm lên đùi Ryujin, cũng vẫy đuôi đập xuống sàn.
Ryujin thở dài rồi cầm lấy cái hộp. Đúng lúc đó, con chó trắng bật dậy, ngoạm lấy cái hộp trong tay hắn rồi chạy khỏi phòng Hoa Trà. Shin Haebeom sững sờ.
“Con chó chết tiệt đó điên rồi!”
Shin Haebeom lao ra hành lang đuổi theo con chó. Ryujin cũng theo hắn ra đại sảnh, rồi ngồi bệt xuống sàn và bật cười.
Thật là một cảnh tượng hiếm có. Giữa cơn mưa như trút, Shin Haebeom chạy đuổi theo con chó trắng khắp nơi. Ryujin nghĩ đến việc chụp lại khoảnh khắc này để trêu chọc anh lâu dài, nhưng rồi lại rùng mình khi nhớ đến ánh đèn flash lóe lên trước mắt mình.
Ryujin quay lại phòng Hoa Trà. Tiếng rung điện thoại vang lên rõ trong căn phòng yên tĩnh. Cậu lật chăn lên và tìm thấy chiếc điện thoại. Hơn một trăm tin nhắn. Mười cuộc gọi nhỡ. Tất cả đều là từ Kwon Sehyuk.
「Anh?」
「Đang làm gì thế?」
「Sao tự dưng im lặng vậy?」
「Anh bận à?」
「Có chuyện gì sao?」
「Bên ngoài đang mưa to lắm đấy.」
「Anh, nghiêm túc đấy, anh đang làm gì?」
「Thấy tin nhắn thì trả lời đi.」
「Trả」
「lời」
「Đi mà.」
「Xin lỗi. Đùa thôi.」
「Anh cứ trả lời từ từ cũng được.」
「Anh xem tin tức chưa?」
「Bài phỏng vấn của em lên rồi.」
「Em hồi hộp quá ngủ không được.」
「Em muốn qua gặp anh, nhưng không ra ngoài được.」
「Vì đám fan club đông quá.」
「Họ còn làm cả khẩu hiệu nữa.」
「Họ không muốn em vào Phong Kỷ Giáo Đội.」
「Em thành người nổi tiếng mất rồi.」
「Anh」
「Anh」
「Anh」
「Em muốn gọi cho anh.」
「Xong việc thì gọi em nhé.」
「Em sẽ gọi anh.」
「Được không?」
「Muộn cũng không sao.」
「Em sẽ đợi.」
「Em sẽ đợi.」
「Sẽ đợi.」
「Em nhớ anh.」
「Em thật sự rất nhớ anh.」
Còn nhiều tin nhắn khác nữa phía dưới. Nếu Shin Haebeom không vừa thở hổn hển vừa bế con chó trắng quay lại, Ryujin có lẽ đã đọc hết đống tin nhắn dài vô tận đó.
Shin Haebeom đuổi con chó trắng ra khỏi phòng. Anh ném cái hộp vừa giành lại lên giường rồi chìa tay ra trước mặt Ryujin.
“Gì đấy?”
“Khăn.”
Cậu vội đưa khăn qua. Shin Haebeom lau mặt qua loa rồi bắt đầu nổi cáu.
“Ướt như chuột lột rồi đây này!”
Không biết anh bị ai chọc tức rồi lại quay ra trút lên cậu. Ryujin ôm một đống khăn khô từ phòng tắm ra.
“Đây.”
Shin Haebeom không nhận. Dù đó là một chiếc khăn mềm mại, thơm tho.
“Lại sao nữa?”
“Mày không biết mình phải làm gì à?”
“Không biết.”
“Mày thật sự…!”
Shin Haebeom giật lấy khăn từ tay Ryujin. Anh ngồi phịch xuống sàn như đứa trẻ, chà đầu mạnh bạo, thể hiện đủ loại bực dọc. Ryujin chỉ im lặng nhìn anh chằm chằm. Không hiểu sao anh giận thế. Bình thường đã khó đoán rồi, hôm nay lại càng khó hiểu hơn.
Con chó trắng rên ư ử ngoài cửa.
“Tao mở cửa được không?”
“Không.”
“Nó lạnh đấy.”
“Chính mày bảo nó sang phòng khác còn gì.”
“Mày với con chó giống nhau à…?”
“Này!”
“Rồi rồi.”
Ryujin vừa đặt tay lên tay nắm cửa thì bị Shin Haebeom cảnh cáo.
“Bò ra ngoài là mày chết.”
“……”
“Qua đây. Lau tóc cho tao.”
Ryujin không tin vào tai mình.Anh vừa nói gì vậy?
“Không nghe à? Lại đây lau tóc cho tao.”
Shin Haebeom lôi máy sấy từ ngăn kéo ra. Nếu từ chối, chắc cái máy này sẽ bay thẳng vào mặt cậu mất, nên Ryujin đành rụt rè tiến lại gần.
“Giống như ở tiệm làm tóc ấy. Biết làm không?”
“Tao sẽ cố, nhưng…”
“Làm cho tốt vào.”
Tóc Shin Haebeom dài hơn trước. Chắc là để che đi cái tai bị cắt mất một phần.
Mùi dầu gội nhè nhẹ hòa lẫn với hương mưa. Ryujin cẩn thận di chuyển tay.
“Mày làm tốt đấy, gà con của tao.”
“……”
“Nhớ tao không?”
“……”
“Mày không nhớ tao à?”
Không. Ryujin chỉ trả lời trong lòng.
Cậu vừa mới đứng vững lại. Liệu Shin Haebeom có hiểu không? Shin Haebeom có biết rằng ngay cả nói chuyện với ai đó cũng mệt mỏi với cậu không? Anh có hiểu được không? Ryujin không nghĩ vậy. Nên cậu im lặng, mượn tiếng máy để che giấu.
Ngón tay Ryujin lướt qua tai Shin Haebeom. Phần thịt bị xé nát ngày nào giờ đã liền thành hình dạng mới.
“Cái này…”
“Sao?”
Ryujin lắc đầu.
“Không có gì.”
“Mở quà đi.”
“Tao nói rồi, tao không nhận.”
“Cứ xem thử đi. Không phải xem thôi cũng không mất gì à?”