Chương 75.3
Ryujin thở gấp. Tóc ướt và khuôn mặt đỏ ửng. Shin Haebeom che phần dưới cơ thể bằng khăn, nhưng đã quá muộn. Ryujin lùi lại một bước khi thấy phần dưới căng phồng của Shin Haebeom. Shin Haebeom quát lên.
“Này!”
“Tao, tao sẽ để nước ở đây.”
“Lại đây!”
Ryujin lắc đầu. Gương mặt Shin Haebeom trở nên dữ tợn. Anh chỉ vào ly nước cậu đặt trên sàn.
“Uống đi.”
“S, sao?”
“Làm sao tao biết mày lấy nước từ bồn cầu hay nhổ nước bọt vào? Mày uống trước đi.”
Ryujin ngớ người.
“Mày bảo tao lấy mà!”
Đầu gối cậu run lên vì tức giận. Càng nghĩ càng thấy quá đáng. Lúc bất lợi thì đổi chủ đề, đã thế còn nghi ngờ.
Mày sợ tao lấy nước từ bồn cầu? Mày lo tao nhổ nước bọt vào? Đừng làm chuyện xấu từ đầu thì đã chẳng phải lo!
Shin Haebeom đưa ly nước ra.
“Uống đi. Trừ khi mày muốn ăn bosin-tang (*) làm bữa khuya.”
(*) Bosin-tang: là một món súp thịt chó của Hàn Quốc, thường được nấu với các loại rau thơm, gia vị và đôi khi có thuốc bắc.
Gương mặt Ryujin méo xệch. Trông cậu như sắp bật khóc.
Shin Haebeom đợi Ryujin cầm ly uống nước, rồi nắm tay cậu kéo lại gần, không do dự đặt một nụ hôn xuống môi cậu.
Ly nước lăn trên sàn.
“A…!”
Shin Haebeom luồn lưỡi vào không chút ngần ngại. Bên trong miệng Ryujin đúng như anh tưởng tượng mấy ngày qua. Ấm áp và ẩm ướt. Hàm răng đều tăm tắp và cái lưỡi lẩn tránh là tất cả những gì anh nhớ.
Nước tràn ra từ môi Ryujin. Shin Haebeom liếm cằm cậu, nơi những giọt nước đọng lại. Rồi anh cười toe toét.
“Mày không bỏ độc vào thật.”
Ryujin lấy khăn chà mạnh mặt mình. Cậu muốn khử trùng mọi chỗ mà lưỡi Shin Haebeom chạm đến. Con chó trắng, đang lăn lộn trên sàn ấm, tiến lại gần và liếm má Ryujin.
Shin Haebeom, ngồi xổm ở hành lang càu nhàu.
“Này. Tao mang dịch bệnh gì à?”
“Đi đi.”
“Tao đang tránh xa đây. Chicken, mở cửa đi. Tao lạnh.”
“Đi sang phòng khác đi.”
“Mày hình như quên rồi, nhưng phòng hoa trà vốn là phòng của tao?”
Không sai, nên cậu không phản bác được. Dù vậy, cậu không có ý định mở cửa. Ryujin ôm chặt chiếc khăn và vuốt ve đầu con chó trắng đang chui giữa hai đầu gối cậu.
“Chicken.”
Shin Haebeom nói.
“Tao mang quà cho mày đấy.”
“……”
“Nó đẹp lắm. Mày sẽ rất vui khi thấy nó.”
Ngón tay Shin Haebeom gõ lên song cửa như chơi đàn piano. Ryujin biết nếu anh muốn, anh có thể đạp phăng cánh cửa mà xông vào. Shin Haebeom đang nhân nhượng lúc này. Vì anh chưa giận. Ít nhất, chưa phải bây giờ.
Nhưng Ryujin hiểu rõ. Sự kiên nhẫn của Shin Haebeom không kéo dài mãi.
Khi cậu cẩn thận mở cửa, khuôn mặt Shin Haebeom ló ra.
“Á!”
“Mày thấy ma à? Sao giật mình thế?”
“Tao, tao sẽ giật mình nếu mày áp mặt vào cửa như thế.”
Shin Haebeom cười khúc khích và bước vào phòng không chút do dự.
Anh cầm trên tay những chiếc hộp kích cỡ khác nhau. Một hộp lớn cao hơn ba mươi centimet và một hộp nhỏ cỡ lòng bàn tay được đặt cạnh nhau trước mặt Ryujin.
“Mở ra đi.”
“……”
“Sao chỉ nhìn thế?”
“Để sau. Tao sẽ mở nó với chị Yena khi chị ấy về.”
“Tại sao?”
“……”
“Mày sợ tao đặt bom trong đó à?”
“Không phải vậy…”
Thật ra, cậu đã lo lắng từ nãy. Điện thoại trong túi quần cứ rung liên hồi. Không cần nhìn cũng biết là ai. Kwon Sehyuk là kiểu người sẽ gọi liên tục cho đến khi đối phương nghe máy. Cậu ta không chịu nổi khi tin nhắn bị ngắt giữa chừng. Ryujin đã nói mấy lần rằng mình không thể sống ôm khư khư cái điện thoại, nhưng vô ích.
Ryujin lợi dụng lúc Shin Haebeom đang nhìn vào hộp, lấy điện thoại ra và nhét nó dưới chăn.
“Sao mày lại nhìn tao bằng ánh mắt đó?”
“Không, chỉ là…”
“Mày đang giấu cái gì đó, phải không?”
“Không.”
Ryujin vội kéo chiếc hộp. Cậu bắt đầu xé lớp nhựa của hộp lớn trước.
“Sao gói chặt thế?”
“Vì sợ ướt mưa.”
Shin Haebeom nhe răng cười tươi. Anh trông có vẻ vui. Anh còn giúp Ryujin khi cậu vật lộn với đống băng keo. Cuối cùng, khi gỡ hết lớp nhựa và tháo cả dải ruy băng, mở nắp hộp và gỡ lớp giấy bong bóng, Shin Haebeom không kìm được nữa mà nói.
“Thế nào? Tuyệt chứ?”
“Cái gì đây?”
“Mở thêm đi.”
Với mỗi lớp giấy bong bóng và vật liệu đóng gói được gỡ ra, nét mặt Ryujin thay đổi tinh tế. Khuôn mặt tươi cười của Shin Haebeom dần cứng lại.
“Sao thế?”
“Cái này là…”
“Mày không thích à? Mặt mày không vui chút nào.”
“Không. Tao thích. Thích mà.”
Khi Ryujin quay đầu đi, tay Shin Haebeom vươn ra và nắm lấy cằm cậu. Ryujin gạt tay anh ra.
“Đừng!”
“Mày chẳng có vẻ gì là vui cả.”
“Vì tao không vui.”
“Tại sao?”
Ryujin thở dài.
“Tao không cần đồ gốm.”
“Nhưng nó đẹp. Và đắt tiền.”
“Những thứ đẹp và đắt tiền đều tốt sao?”
“Đương nhiên.”
“Tao dùng cái này để làm gì?”
Gương mặt Shin Haebeom nhăn lại.
“Là bình hoa, đồ ngốc.”
“À…”
“À cái gì. Mày biết nó đáng giá bao nhiêu không? Tao mất ngủ mấy ngày để kiếm cái này… Thôi bỏ đi. Nói mày cũng chẳng hiểu.”
Ryujin cầm chiếc bình bằng cả hai tay.
“Nó trông rất cổ. Cái này thực sự đắt tiền à?”
“Tao nói rồi mà.”
“Mày không lừa tao vì tao không biết gì chứ?”
“Mày nghĩ tao là ai?”
“Nhìn như đồ để trong kho…”
“Mày có thể không biết vì mày ngốc, nhưng tao là một nhà buôn nổi tiếng trong lĩnh vực này. Mắt nhìn hàng của tao chuẩn lắm.”
Nhưng Ryujin không rút lại ánh mắt nghi ngờ.
“Tao sẽ hỏi chị Yena.”
“Ồ, cứ hỏi đi.”
Ryujin đặt chiếc bình lại vào hộp, rồi cầm hộp nhỏ lên.