Chương 75.1
Một tiếng sủa lớn vang lên từ phía sau sân. Chú chó trắng sắp đến ngày sinh nở nên tiếng sủa to hơn hẳn mọi khi. Ryujin vội vàng tìm chiếc ô.
Đôi dép lê quá rộng so với bàn chân trần của cậu, cùng dáng đi vẫn còn chập chững, khiến cậu suýt ngã mấy lần trên đường ra sân sau.
Chú chó trắng to lớn đang sủa dữ dội dưới ánh đèn đường. Ryujin lau đôi tay ướt mưa vào quần và cố gắng cởi dây xích cho nó. Việc này chẳng dễ dàng. Con chó chạy vòng quanh, còn cậu thì cầm ô trên một tay.
“A!”
Ryujin làm rơi chiếc ô. Chỉ trong tích tắc, cậu ướt như chuột lột. Con chó trắng sủa to hơn khi thấy chiếc ô bay đi trong gió.
Chiếc ô dừng lại dưới chân một người đàn ông lạ mặt. Đôi chân dài bọc trong chiếc quần đen đá nhẹ vào chiếc ô và tiến đến gần Ryujin. Bàn tay to lớn của người đàn ông nắm lấy gáy con chó trắng. Chiếc vòng cổ và dây xích dễ dàng được tháo ra. Con chó trắng vẫy người rồi chạy thẳng vào sảnh chính.
“……”
“Con chó này thông minh đấy.”
Ánh đèn đường trắng chiếu sáng dáng người của người đàn ông.
Shin Haebeom đang cầm một chiếc ô đen lớn. Một tay áo của chiếc sơ mi xanh đậm của anh bị ướt. Đó là vì chiếc ô nghiêng đi khi anh tháo xích.
Ryujin cúi mắt xuống.
“Mày đến từ bao giờ…”
“Vừa mới đến thôi.”
Tiếng mưa át đi mọi thứ, chắc cậu không nghe thấy tiếng xe đến.
“Bụng con chó to lắm.”
“Đừng gọi nó thế.”
“Giờ mày đang nói chuyện với tao đấy.”
Môi Ryujin khép chặt như vỏ sò.
“Tao mừng vì mày đã khá hơn, Jeong Ryujin.”
Shin Haebeom đưa chiếc ô ra nhưng cậu không nhận. Ryujin bước đi trong mưa. Shin Haebeom theo sau cậu. Ryujin tăng tốc, nhưng Shin Haebeom cũng nhanh chân theo kịp.
Ryujin đột ngột quay lại.
“Sao thế?”
Trong mắt Shin Haebeom, Ryujin trông như đang khóc. Vì những giọt mưa đọng trên hàng mi chảy xuống má cậu.
“…Lâu rồi nhỉ.”
Ryujin phớt lờ lời chào của Shin Haebeom.
Cậu bước đi, cố gắng không để đôi dép lê rộng tuột khỏi chân. Cậu cảm thấy mồ hôi chảy sau gáy, nghĩ rằng Shin Haebeom đang nhìn dáng đi vụng về, loạng choạng của mình. Anh có thể dễ dàng vượt qua cậu, nhưng không làm thế, chắc hẳn đang cười thầm trong bụng.
Chiếc dép lê của cậu trượt mạnh trên nước mưa. Ryujin mất thăng bằng và ngã về phía trước. Nước bùn bắn tung tóe.
Tay, quần áo, thậm chí mặt cậu bẩn hết. Từ phía sau, tiếng cười của Shin Haebeom vang lên.
“Giỏi lắm. Vui thật đấy.”
“Vui?”
Ryujin chống tay đứng dậy và cào xuống đất. Cậu ném cát ướt vào Shin Haebeom. Cậu muốn làm bẩn khuôn mặt điển trai của anh, nhưng cú ném thiếu lực, chỉ làm bẩn phần trước chiếc sơ mi xanh đậm.
Shin Haebeom cười khẩy.
“Mày đang làm gì vậy?”
Anh tiến lại gần. Ryujin co người lại. Nhưng thay vì đá cậu, Shin Haebeom nắm lấy tay cậu, kéo cậu đứng lên.
Chiếc ô đen che trên đầu Ryujin.
“Không sao. Tao đã ướt hết rồi.”
“Để mày không bị ướt thêm.”
Gió thổi mạnh. Chiếc ô rung lên trong cơn gió lớn. Shin Haebeom bất ngờ ôm lấy eo Ryujin.
“Gì vậy! Buông ra…!”
“Mày đi còn chẳng vững.”
“Tại, tại đôi giày to thôi.”
“Tại mông mày lỏng lẻo thì có.”
Cậu bị ném xuống sàn sảnh chính như một món hành lý. Ryujin chống khuỷu tay ngồi dậy. Trước mặt cậu là một chiếc hộp lớn, bọc trong túi nhựa. Cậu thấy dải ruy băng qua lớp nhựa trong suốt, biết ngay đó là hộp quà.
Shin Haebeom ngồi xuống mép sàn và càu nhàu.
“Quần áo tao hỏng rồi.”
“Sao mày lại đến?”
“Tao không được đến à?”
“……”
“Trả lời tao. Đây là nơi tao không được đến sao?”
“Chị Yena đang làm việc. Giờ này là giờ mở cửa cho buổi thứ hai, chị ấy bận lắm.”
Shin Haebeom tiến lại gần.
“Tao đến để gặp mày.”
Ryujin đẩy tay Shin Haebeom ra.
“Đừng.”
“Mày nghĩ tao định làm gì?”
Con chó trắng đến và liếm mặt Ryujin, người đang ướt đẫm nước mưa. Chó còn tốt hơn người.
Ryujin gạt tay Shin Haebeom đang luồn vào áo mình, vuốt ve bộ lông ướt của con chó trắng.
“Tao sẽ sưởi ấm cho mày ngay.”
“Còn tao thì sao?”
“Mày tự lo đi.”
“Mày đối xử với tao còn tệ hơn cả chó.”
Shin Haebeom càu nhàu rồi bước vào phòng. Khi quay lại, anh cầm theo một chiếc khăn khô mềm mại.