Chương 74.1
Tiêu đề chương “Quyền Tố Trung Lai” (권토중래 – gwon to jung rae) là một thành ngữ bốn chữ (saja seong’eo) trong tiếng Hàn. Nếu dịch từng chữ một theo nghĩa đen, nó sẽ là “Cuốn bụi lên và trở lại mạnh mẽ.” Thành ngữ này miêu tả tình huống một người từng chịu thất bại hay khó khăn, sau đó gom góp sức mạnh để quay lại một cách đầy quyết liệt. Nó nhấn mạnh sự kiên cường và quyết tâm thử lại, thường với nỗ lực lớn hơn trước. Nói đơn giản, “Quyền Tố Trung Lai” giống như câu chuyện về một người bị ngã đau, tưởng chừng bỏ cuộc, nhưng rồi đứng dậy, lau sạch bụi bẩn, lấy lại tinh thần và lao vào trận chiến lần nữa, mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Hãy tưởng tượng một võ sĩ bị knock-out ở hiệp đầu, nhưng sau đó nghỉ ngơi, tập luyện gấp đôi, rồi quay lại sàn đấu với cú đấm hạ gục đối thủ – đó chính là ý nghĩa của thành ngữ này: không đầu hàng, mà hồi phục và phản công dữ dội.
Đó là một ngày hiếm hoi khi lịch nghỉ của Shin Haebeom và Jin Chiwoo trùng khớp với nhau.
Lý do là vì họ không thể trì hoãn việc sắp xếp lại những chiếc hộp chuyển nhà thêm nữa. Công ty vận chuyển đề nghị kết nối họ với một đối tác cung cấp dịch vụ sắp xếp và lưu trữ, nhưng Shin Haebeom từ chối thẳng thừng. Khi anh nhắc đến vấn đề bảo mật, người đại diện không giấu nổi vẻ thất vọng.
“Bảo mật cái con khỉ.”
Jin Chiwoo húp xì xụp nước canh jjambbong (*). Hắn làu bàu, lấy mu bàn tay quệt đi vệt nước canh dính trên môi.
Jjambbong: là một món mì cay với nước súp đặc biệt, thường được làm từ nước dùng hải sản hoặc thịt, kết hợp với gia vị cay và các loại rau củ như hành, tỏi, cải thảo, và đôi khi có cả hải sản hoặc thịt heo.
“Tại mấy cái đĩa chết tiệt đó chứ gì.”
“Đương nhiên rồi. Mày nghĩ mấy thứ này là gì?”
Jin Chiwoo đã dọn xong đồ đạc của mình từ sáng, hắn dậy từ lúc trời còn mờ sương và tất bật làm việc. Shin Haebeom cũng dậy cùng lúc và bắt đầu dọn dẹp, nhưng đến giờ anh vẫn chưa xong.
Hắn lắc đầu ngao ngán, nhìn anh bạn mình tỉ mỉ bọc từng chiếc thìa nhỏ trong giấy bọc bong bóng, lót thêm lớp đệm khí dày rồi cẩn thận xếp vào thùng. Dù nghĩ thế nào đi nữa, thói quen sưu tầm của Shin Haebeom cũng quá mức. Dù tủ trưng bày mới có không gian rộng hơn cái cũ, nhưng số món đồ anh mới sưu tầm thêm vẫn không thể chứa hết, nên một số phải chuyển vào kho. Anh còn chuẩn bị cả bao bì mới, nói rằng không muốn dùng lại mấy cái hộp bẩn từ lần chuyển nhà trước. Nào là thùng, đệm khí, giấy bọc bong bóng, rồi cả gói hút ẩm.
“Mày không thể nhét đại vào cho xong à? Sao phải làm khổ mình thế này?”
“Đây gọi là quản lý đúng cách. Đó là tư duy của người biết quý trọng đồ đạc.”
“Mày đang nói nhảm đấy.”
Jin Chiwoo càu nhàu: “Nếu không dùng thì bán quách đi cho rồi.”
“Không đời nào. Mấy thứ này phải chờ đúng thời điểm mới lên giá được. Tao thà ăn chúng rồi chết còn hơn bán rẻ vì vội.”
“Đồ keo kiệt.”
Shin Haebeom, người đang bỏ gói hút ẩm vào hộp, nói.
“Dạo này tao hơi phức tạp.”
“Có bao giờ mày sống thoải mái đâu mà.”
“Jang Seunghee vẫn đang cáu kỉnh. Người mua sắm riêng của bà ta nghỉ việc rồi. Có người thay thế, nhưng chắc không bằng người trước.”
“Mua sắm riêng?”
“Đại diện dịch vụ mua sắm chỉ dành cho khách hàng thuộc top 0.1% tại khu hàng xa xỉ.”
“Có thứ đó luôn à?”
“Tao tưởng mày biết chứ.”
“Tao không biết!”
Shin Haebeom, người đang cúi đầu trong hộp, ngẩng lên.
“Sao mày lại nổi giận?”
“Ai nổi giận?”
“Không biết thì cũng chẳng có gì xấu hổ, Chiwoo. Từ giờ mày có thể học dần dần.”
“Học cái gì! Không biết mấy thứ đó tao vẫn sống tốt.”
“Mày thích văn hóa thượng lưu mà.”
“Mày cảm thấy muốn ra ngoài vui chơi sau khi biến một đứa trẻ thành đống đổ nát à?”
Một tiếng “cốp” vang lên từ phía sau đầu Jin Chiwoo. ắn hét lên và dùng cả hai tay ôm lấy đầu.
“Này!”
“Tao đùa à? Đùa à?”
“Ah, thôi đi!”
“Đừng có nói bừa khi mày chẳng biết gì.”
“Mày mới là người nói chuyện bình thản đấy! Chỉ có Yena là khổ, phải chăm thằng nhóc đó. Cô ấy đã vất vả vì lịch ngủ không đều rồi.”
“Mày có nịnh nọt thế nào đi nữa, Yena cũng không thích mày đâu.”
Gương mặt Jin Chiwoo xị xuống.
“Sao mày biết?”
“Mày thậm chí còn không phủ nhận nữa. Nhưng Chiwoo à, mày thực sự không phải gu của em ấy đâu.”
Shin Haebeom bật cười. Trước khi Jin Chiwoo kịp phản bác, anh giơ một chiếc bình hoa trước mắt hắn. Chiếc bình cao ba mươi phân, đường kính hai mươi phân, thân bình màu xanh coban với họa tiết nguyệt quế trắng mang phong cách cổ điển.
“Thế nào?”
“Xấu vãi.”
“Yên tâm, không phải của mày đâu.”
Không bận tâm đến lời chê bai của Jin Chiwoo, Shin Haebeom xoay chiếc bình kiểm tra xem có vết nứt nào không.
“Cái gì đấy?”
“Quà thăm bệnh.”
“Ai? Thằng nhóc?”
“Ừ.”
“Mày đúng là đồ kỳ quặc.”
Shin Haebeom cười khẽ.
“Mày hiền hơn nhiều rồi đấy, Jin Chiwoo. Tao tưởng mày chẳng quan tâm Ryujin sống chết thế nào.”
“Không phải tao quan tâm, nhưng ai có lương tâm mà không thấy áy náy? Và đừng nhắc đến Valkyrie nữa. Tao đã thấy khó chịu và nóng như địa ngục rồi, huyết áp cũng tăng nữa.”
“Mới đầu mùa mưa thôi, mày định làm sao?”
“Lo cho mày đi! Đừng để mấy cái đĩa quý giá của mày mốc meo.”
“Đó là lý do tao đang làm việc chăm chỉ đây.”
Shin Haebeom vuốt ve chiếc bình.
“Thật sự không đẹp à?”
“Đẹp, đẹp lắm. Sang chảnh đến mức tao mù mắt luôn đây.”
“Nếu mày ăn xong jjambbong rồi thì giúp tao một tay.”
“Chết tiệt, tao biết mày sẽ làm thế mà.”
Jin Chiwoo càu nhàu, nhưng vẫn ngồi xuống cạnh Shin Haebeom. Hắn cắt giấy bọc bong bóng đúng kích thước rồi đưa băng keo cho anh. Shin Haebeom cẩn thận bọc quai và miệng bình dễ vỡ, luyên thuyên kể những thứ chẳng ai hỏi.
“Đây là sản phẩm Wedgwood White Royal Crown Collection. Nó được phát hành từ lâu nên khó tìm lắm. Dù có tìm được, hầu hết đều có khuyết điểm. Tao mất công lắm mới kiếm được hàng AA.”
“Tao tưởng mày chỉ sưu tầm ấm trà và tách.”
“Tao cũng sưu tầm thìa, dĩa và dao nữa.”
“Mày đúng là đồ kỳ quặc.”
Shin Haebeom chẳng để tâm. Anh còn ngân nga một giai điệu khi đặt chiếc bình đã bọc cẩn thận vào thùng.
“Chicken có thích không nhỉ?”
“Nó sẽ thích lắm. Nó sẽ khóc vì vui sướng. Chắc chắn luôn.”
“Nghe như mày đang mỉa mai vậy.”
“Không, nó sẽ thích mà. Kích thước vừa đủ để đập đầu ai đó.”
“……”
“Sao?”
“Ngôn ngữ gì thế? ái gì mà ‘đập đầu’?”
“Gì chứ! Mày soi từng li từng tí vậy!”
“Dạo này Yena đang học cắm hoa. Jeong Ryujin xem cô ấy và tỉa cành hoa. Những sở thích như vậy cũng không tệ. Thằng bé không thể ra ngoài, ngồi trong phòng cũng chẳng có gì làm.”
“Thế thì mày nên tiết chế chút đi.”
“Thằng nhóc là đứa cứng đầu, cứ bướng bỉnh mãi. Dù khó khăn cũng nên ăn và vận động, chứ chỉ ngồi lì trong phòng, tự thương hại bản thân thì làm sao khá lên được. Đó là lý do tao không muốn gửi thằng bé đến Howolru.”
Nếu Shin Yena không gọi điện quấy rầy anh cứ mười phút một lần, Shin Haebeom đã không đổi ý.
“Nhưng tao nghe nói nó khá hơn nhiều ở đó rồi.”
“Tao nghe bảo đã bắt đầu nói chuyện với nhân viên cửa hàng.”
“Choi Yooshin nói gì nhỉ? Chứng câm chọn lọc?”
“Không cần phải gán cái tên hoa mỹ như vậy. Nó chỉ điên loạn một chút thôi, do tinh thần nó yếu.”
Jin Chiwoo định nói gì đó, nhưng ngậm miệng lại. Hắn biết Shin Haebeom đã đọc mấy cuốn sách về rối loạn căng thẳng sau sang chấn theo lời khuyên của anh Choi Yooshin. Hắn không thể không biết. Anh mua sách ở hiệu sách trung tâm vào giờ nghỉ trưa, còn mặc quân phục.
Nực cười là mấy cuốn sách Shin Haebeom mua đã chiếm ba vị trí đầu bảng bán chạy nhất ở cửa hàng đó. Sau ngày hôm đó, Shin Haebeom được biết đến như một quân nhân ưu tú với kiến thức y khoa sâu rộng. Nhưng người trong cuộc thì chẳng tiến bộ gì dù đã đọc hết đống sách. Shin Haebeom vẫn không hiểu được sự nguy hiểm của rối loạn căng thẳng sau sang chấn. Anh vẫn khăng khăng với logic kỳ diệu rằng “di chứng tâm lý là bằng chứng của sự yếu đuối.”
Jin Chiwoo nghĩ hắn hiểu tại sao Ryujin lại im lặng. Chắc hẳn cảm giác như nói chuyện với một bức tường. Giá mà chỉ là vấn đề giao tiếp thì tốt, nhưng bức tường đó còn biết đấm, nên tâm trí và cơ thể cậu làm sao còn nguyên vẹn được.
Jin Chiwoo ngẩng đầu lên. Hắn thấy một cuốn sách trên bàn – là cuốn sách Shin Haebeom đọc tối qua. Nó đã cũ đến mức đen xì vì vết tay và các góc đều sờn rách.
“Cái đó có ích không?”
“Cũng tàm tạm.”
“Sao mày giữ cái thứ chẳng giúp ích gì?”
“Tao chán.”
Dù là để giết thời gian, nó cũng không phải lời khen. Rõ ràng là anh đã đọc kỹ và tỉ mỉ. Một số trang có góc gập lại, và những ghi chú trên giấy nhớ lộ ra.
Jin Chiwoo gãi má.
“Dạo này Sung Jaekyung bận lắm. Cậu ta bảo phải dùng ngân sách sao cho khéo vì vừa được cấp. Bảo là phải chọn con chó tốt nhất vì đây là chú chó quân đội đầu tiên của chúng ta, nên đang đi khắp các trại chó.”
“Trại chó, trại chó là gì? Định tìm chó để nấu lẩu à?”
“À, chỉ là cách nói thôi.”
“Mày không cần phải cố đâu. Bọn tao đã quyết định lấy một chú cún trắng ở Howolru rồi.”
“Chó trắng thì chỉ để canh gác thôi. Lấy ở trung tâm huấn luyện không tốt hơn à? Chọn con nào bố mẹ là chó quân sự ấy.”
“Chắc họ sẽ bảo không có chó để cho. Hoặc là hét giá cắt cổ, hoặc đưa con lỗi.”
Jin Chiwoo, người đang nghịch góc cuốn sách, nói.
“Về Jeong Ryujin… Kwon Joohyuk có thích nó không?”
Shin Haebeom, người đang đặt chiếc bình được bọc kỹ vào hộp và thậm chí buộc cả dải ruy băng chặt, ngây thơ hỏi lại.
“Gì cơ?”
“Đừng giả ngu, đồ khốn. Mày nghĩ ông ta sẽ gọi nó lại không?”
“Tại sao?”
“Tao nghe nói ông ta liên tục gọi Ki Woohee. Đúng là đồ biến thái. Ốm yếu thế mà không chờ được, đã đi săm soi rồi.”
“Tao sẽ bảo ông ta liên lạc với tao.”
“Ừ.”
Shin Haebeom còn tinh tế dùng bật lửa hơ đầu dây ruy băng để khỏi bị tưa. Quả không hổ là người bán hàng đỉnh cao với những đánh giá hoàn hảo trên chợ đồ cũ. Anh có vẻ hài lòng với tác phẩm của mình, đưa chiếc thùng được gói đẹp đẽ cho Jin Chiwoo xem.
“Thế nào?”
“Đẹp. Nhưng tao phản đối việc gửi Jeong Ryujin.”
“Mày nói như thể mày có quyền quyết định vậy?”
“Cứ cân nhắc đi.”
“Tao cũng không có quyền quyết định.”
Shin Haebeom cười đầy ẩn ý.
“Tao biết Yena liên lạc với mày.”
“Hả?”
“Em ấy chắc nhờ mày nói chuyện với tao về Ryujin, nghĩ tao sẽ đổi ý nếu bị áp lực từ cả hai phía. Nhưng đây không phải chuyện tao đổi ý là xong. Trừ khi sở thích của Kwon Joohyuk thay đổi.”
“……”
“Không sao. Tao không giận vì hai người thông đồng với nhau đâu.”
“Thông đồng cái gì. Bọn tao chỉ nói chuyện qua điện thoại thôi.”
“Bảo Yena đừng can thiệp quá sâu vào chuyện này.”
Jin Chiwoo mang vẻ mặt khó tả.
“Ý mày là sao?”
“Nghĩa là tao sẽ lo liệu.”