Chương 73
Shin Haebeom mỉm cười hài lòng. Kế hoạch đưa Ha Shinsung lên đoạn đầu đài đã thất bại, nhưng chuyện này cũng không tệ. Rút ống thở của bệnh nhân bất tỉnh cũng là giết người. Nếu Jeong Ryujin trở thành kẻ giết người, cậu ta cũng sẽ giống như tao.
“Đừng trách tao. Đúng là mày đã quá đáng với cậu ta.”
Cố gắng cầu xin sự tha thứ bằng cách tự sát, thật đúng là ngu ngốc.
“Nếu mày phạm tội, mày phải trả giá. Đừng trốn tránh. Và thành thật mà nói, nếu mày thực sự hối hận, mày sẽ không chết vì tội lỗi. Mày sẽ quỳ xuống cầu xin được tha thứ. Có đúng không hả? Tao nói sai gì sao?”
Shin Haebeom nắm lấy thành giường. Anh nhìn xuống khuôn mặt của người đang trên bờ vực sinh tử. Đây mới chỉ là khởi đầu. Con hổ ăn thịt con non, sẽ có thêm sức mạnh, và rồi nó sẽ đi săn con mồi lớn hơn.
***
Hôm đó, Choi Yooshin nói trí nhớ của Ryujin đã trở lại về thời điểm quá khứ. Tận hai lần.
“Hai lần à?”
“Khi gặp phải chuyện tồi tệ ấy, Ryujin bao nhiêu tuổi?”
“Cậu ta mười tám tuổi.”
“Tao nghĩ cậu ấy đã nhớ lại khoảng thời gian đó. Cậu ấy đã nhầm lẫn mày với kẻ gây ra chuyện đó.”
“Ra là vậy, thế nên cậu ta mới gọi tao là anh.”
Nhưng lúc đó, cả Ryu Yeonbi và bà ngoại cậu ta đều đã qua đời.
“Đó là lý do tao nói hai lần. Một lần khi cậu ấy mười tám tuổi, lần thứ hai là trước khi Ryu Yeonbi mất. Vậy là bao nhiêu năm trước?”
Choi Yooshin bấm máy tính trên điện thoại.
“Nếu chúng ta quy đổi tuổi của Ryujin… để xem. Ít nhất là trước mười lăm tuổi.”
“Chuyện này có thể sao?”
“Tao nghĩ là có đấy.”
Anh ta nói rõ ràng.
“Vì thực tại quá đau đớn, nên cậu ấy vô thức quay về thời trẻ, khi còn hạnh phúc. Tâm trí cậu ấy đã làm như vậy.”
“Thật không thể tin được.”
“Trường hợp này không hiếm đâu.”
“Tao chưa bao giờ nghe nói đến chuyện này.”
Shin Haebeom thở dài hỏi.
“Vậy, Jeong Ryujin có bị điên không?”
“Không, đừng nghĩ thế. Đây là một dạng cơ chế phòng vệ. Vô thức tìm cách bảo vệ bản thân trong tình huống khó khăn. Thường thì chỉ là triệu chứng tạm thời, nhưng không ai dám chắc sẽ không tái phát. Và có trường hợp, trạng thái đó kéo dài khá lâu…”
“Vậy rốt cuộc là có điên hay không?”
“Sao mày cứ phải dùng cái từ đó vậy?”
“Nói rõ cho tao xem nào!”
Lần này đến lượt Choi Yooshin thở dài.
“Ryujin không có điên. Cậu ấy không điên. Hiểu không?”
“Được rồi.”
“Nhưng thế không có nghĩa là cậu ấy ổn.”
Choi Yooshin nắm lấy cánh tay Shin Haebeom khi anh ta đứng dậy.
“Sao đấy?”
Anh ta khuyên nhủ một cách gián tiếp nhất có thể. Ryujin cần được điều trị chuyên nghiệp và liên tục hơn. Việc khâu lại cơ thể rách nát và bôi thuốc thôi là không đủ.
Shin Haebeom lắng nghe lời bác sĩ. Nhưng khi Choi Yooshin đề cập đến việc điều trị ngoại trú, anh lại châm thuốc lá, và khi anh ta đề cập đến khả năng thông tin nội bộ của Phong Kỷ Giáo Đội bị rò rỉ trong quá trình tư vấn, anh đã đưa ra quyết định.
“…Mày nghĩ sao?”
Choi Yooshin chỉ cần nhìn biểu cảm của anh là biết. Tất nhiên là bị từ chối.
“Một người thì sống thực vật, người kia thì tâm thần. Sao ai cũng làm thế với tao vậy?”
“Nhưng nếu mày nghĩ cho Ryujin…”
“Tao không nghĩ cho cậu ta, hiểu không?”
“Cái gì?”
Shin Haebeom cười nhếch mép.
“Tao chỉ nghĩ đến việc ngủ với cậu ta thôi. À, đáng lẽ tao nên địt cậu ta khi cậu ta gọi tao là anh. Trời ơi, tao sẽ hối hận cả đời mất.”
“Mày đúng là đồ khốn nạn.”
“Cảm ơn vì lời khen.”
Shin Haebeom nhả khói thuốc lên trần nhà.
“Tại vì đây là lần đầu tiên. Lần đầu lúc nào cũng khó khăn. Nhưng nếu lặp lại hai, ba lần, sẽ tốt hơn thôi. Ai rồi cũng thích nghi và sống như vậy.”
“Tao nói cho mày biết, vấn đề không phải là như vậy.”
“Vấn đề đúng là như vậy mà. Tao biết tất cả về Jeong Ryujin.”
“Mày lấy đâu ra sự tự tin đó?”
“Từ đây.”
Shin Haebeom chỉ ngón tay vào ngực mình.
“Đừng lo lắng quá về Jeong Ryujin. Cậu ta sẽ không gục ngã đâu.”
Choi Yooshin mở chai trà lúa mạch và uống cạn. Nhìn thấy nụ cười của Shin Haebeom khiến cổ họng anh ta nóng rát. Một cảm giác chóng mặt ập đến, anh ta đặt lòng bàn tay lên trán.
“Vậy thì ít nhất hãy đưa cậu ấy đến Howolru đi.”
“Yena cũng cứ bảo tao đưa cậu ta đến đó…”
Shin Haebeom tỏ vẻ miễn cưỡng.
“Sao? Có vấn đề gì à?”
“MVP cứ ra vào Howolru. Họ nói đã báo với bên đó là cậu ta nghỉ phép vài ngày để tìm Jeong Ryujin. Tao không biết họ có tin hay không. Nhưng tao đang cố gắng tách họ ra xa một thời gian.”
“Mày vừa nói cậu ta sẽ ổn mà? Sẽ không gục ngã cơ mà?”
“Ở bên tao và xa tao là hai hoàn cảnh rất khác nhau.”
“Tao hiểu rồi…”
“Đúng quá còn gì. Jeong Ryujin rất ổn khi ở bên tao.”
Choi Yooshin thì nghĩ ngược lại. Tình trạng của Ryujin tốt hơn khi cậu ta rời xa Shin Haebeom. Đứa trẻ từng nói chuyện với nụ cười luôn giữ trên môi giờ đây lại im lặng như hến trước mặt Shin Haebeom. Chỉ có Shin Haebeom phủ nhận sự thật đó.
“Để cậu ấy yên đi. Con người cần được thở.”
Shin Haebeom nghiêng đầu.
“Tao đang yêu cậu ấy hết khả năng của mình đây.”
“Đồ khốn.”
Shin Haebeom dập thuốc lá vào gạt tàn rồi đứng dậy.
“Mày đi à?”
“Tao đi xem mặt Jeong Ryujin.”
“Cậu ấy đang ngủ. Cậu ấy sẽ không tỉnh dậy được đâu, tác dụng của thuốc mạnh đấy.”
“Tao chỉ đi xem mặt thôi.”
“Cứ để cậu ấy nghỉ ngơi đi.”
Choi Yooshin cố gắng ngăn cản, nhưng Shin Haebeom không quan tâm. Anh ta không ngần ngại mở rèm giường.
Ryujin đang ngủ. Mái tóc đen xõa trên chiếc gối trắng. Khuôn mặt nhợt nhạt, chiếc cổ thon dài. Shin Haebeom đặt ngón tay dưới mũi Ryujin.
Anh ta nghe thấy tiếng cửa phòng y tế mở và đóng. Choi Yooshin đã đi rồi.
Shin Haebeom kéo chiếc ghế đẩu gần đó và ngồi xuống. Má Ryujin nhợt nhạt, trắng bệch như tờ giấy.
Shin Haebeom cẩn thận vuốt ve gò má cậu.
“Con chó ở Howolru có bầu rồi. Tao cứ tưởng nó béo vì ăn nhiều, ai ngờ nó có bầu đấy.”
“Con chó trắng ấy. Mày còn nhớ không? Mày cho con chó đó ăn, dắt nó đi dạo. Nếu mày ở lại thêm vài ngày, mày sẽ dạy nó ngồi và đứng, đúng không?”
Shin Haebeom tựa vào mép giường.
“Chúng ta nên mang về nuôi bao nhiêu con đây nhỉ?”
“…..”
“Ngân sách của Phong Kỷ Giáo đội sẽ tăng lên vào nửa cuối năm. Chắc là do MVP nhập ngũ. Nghĩ xem chúng ta nên làm gì với số tiền đó nào, Chiwoo và tao đã bàn bạc… và quyết định nuôi chó nghiệp vụ. Thiếu tá Ki cũng đồng ý. Mày có thể không biết, nhưng lâu lắm rồi ba chúng tao mới cùng đồng ý về một chuyện đấy.”
“….”
“Tìm ma túy, tìm chất nổ cũng được đấy nhỉ. Chọn những con thông minh và lập đội tìm kiếm. Yena nói chó Pungsan là giống chó rất thông minh. Mày nghĩ sao? Mày có huấn luyện chó được không?”
“…..”
“Sao, mày không tự tin à? Chà, gà và chó có mức độ thông minh tương đương nhau mà.”
Shin Haebeom biết Ryujin không thể trả lời. Dù biết vậy, nhưng anh vẫn lẩm bẩm. Anh phải nói gì đó. Anh không chịu được nếu chỉ ngồi yên và không nói gì.
Anh giả vờ ổn trước mặt Choi Yooshin, nhưng thực ra, anh cũng sợ. Nghĩ đến việc Jeong Ryujin đã quên mình khiến anh ta như bị nghẹt thở. Tất cả lông tơ trên người anh ta dựng đứng lên, mồ hôi túa ra sau gáy. Đó là nỗi sợ hãi tương đương với khi anh ta phát hiện ra mình bị Ha Seungrok phản bội, và khi anh ta phát hiện ra các tài khoản đứng tên người khác của cha mình trống rỗng.
Shin Haebeom nắm lấy bàn tay gầy gò của Ryujin.
“Ha Shinsung chết rồi.”
Anh ta nuốt khan.
“Mày sẽ tự tay rút ống thở của thằng khốn đó.”
Shin Haebeom tò mò không biết Ryujin sẽ có biểu cảm gì. Anh muốn thấy cậu khóc lóc buồn bã, nhưng khi nghĩ rằng cậu sẽ khóc vì Ha Shinsung, anh ta cảm thấy con tim mình đang thắt lại.
“Mày nói mày sẽ cảm thấy tội lỗi nếu hắn chết, đúng không? Nhưng Ryujin à, Ha Shinsung không phải là người đầu tiên của mày.”
Trước Ha Shinsung, còn có Kwak Hyunwoo. Tất cả những người Jeong Ryujin quan tâm đều có kết thúc như vậy. Họ chết thảm khi còn tuổi còn trẻ.
“Nghĩ lại thì, hình như cái gọi là số phận con người là có thật nhỉ.”
Shin Haebeom khẽ cười khi tựa vào mép giường.
“Ai sẽ là người tiếp theo đây?”
Tự nhiên anh ta nghĩ người đó sẽ là Kwon Sehyuk. Nhưng gần đây, Shin Haebeom cứ có những suy nghĩ kỳ lạ. Trái tim anh ta, vốn chưa bao giờ yếu đuối trên con đường này, cứ hướng về một nơi sai lầm. Ngay cả lần này cũng vậy. Anh ta không thể hiểu tại sao mình lại nắm lấy vai Jeong Ryujin tại penthouse của Kwon Joohyuk. Cứ như có người khác nhập vào cơ thể anh ta vậy. Đó là một hành động điên rồ, khó hiểu. Có lẽ…
“Hắn ta quay lại rồi sao?”
Shin Haebeom khẽ cười. Không thể nào. Shin Haejun yếu đuối đã chết và bị chôn vùi từ lâu. Không chỉ bị chôn vùi, hắn ta còn bị đốt thành tro và rải theo làn gió.
Shin Haebeom không hối hận. Linh hồn yếu đuối và ngây thơ đó đáng bị chết và biến mất khỏi thế giới này. Bây giờ là thế giới của Shin Haebeom tái sinh.
“Sao hả? Jeong Ryujin. Mày nghĩ ai sẽ là người tiếp theo?”
Người sẽ đi vào vết xe đổ của Kwak Hyunwoo và Ha Shinsung.
Anh ta khao khát vị trí đó một cách tuyệt vọng, vị trí mà anh ta nghĩ lẽ ra thuộc về Kwon Sehyuk. Shin Haebeom vùi đầu vào mép giường và rên rỉ như một con chó ốm yếu.
Đầu anh ta rối tung. Một vết nứt nhỏ đang hình thành ở đâu đó sâu bên trong anh ta, nhưng anh ta không biết lý do hay nguồn gốc của nó là gì.
Nếu anh ta không biết lý do, thì anh ta sẽ không thể tìm ra cách để kiểm soát nó. Sự thật đó khiến Shin Haebeom sợ hãi.