Chương 72.2
Đây là quy luật của thiên nhiên hoang dã. Một quy luật tự nhiên không thể tránh khỏi.
Im Chanyoung một lần nữa gọi tên kẻ săn mồi hàng đầu của nơi này.
“Đại tướng.”
“Vội gì chứ.”
Shin Haebeom đột ngột lên tiếng, anh tiến đến chiếc bàn cạnh cửa sổ. Anh nhặt một chai rượu đã mở. Glenfiddich 18. Đánh giá theo lượng rượu còn lại trong chai và tửu lượng thông thường của Kwon Joohyuk, thì ông ta hiện đang trong trạng thái lâng lâng rồi.
Shin Haebeom đổ đá vào một chiếc ly rỗng và mở một chai nước chưa mở. Đầu óc anh trở nên sáng suốt lạ thường khi nước lạnh chảy vào dạ dày trống rỗng.
Anh giả vờ đặt ly xuống rồi đưa tay vào túi. Đó là một chiếc máy quay siêu nhỏ trông giống như chìa khóa xe nhưng có chức năng quay phim. Tất nhiên là việc ghi âm giọng nói cũng có thể. Shin Haebeom cũng tháo chiếc đồng hồ mà anh đang đeo để tránh bị nghi ngờ và đặt nó xuống cùng nhau. Sau khi cởi chiếc áo khoác nặng nề phủ đầy phù hiệu cấp bậc, cơ thể anh cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều.
Kwon Joohyuk vẫn im lặng.
Chỉ có giọng nói của người dẫn chương trình của Tạp chí Hội Địa lý Quốc gia Hoa Kỳ đang tiếp tục. Con cá sấu, sau khi mất con mồi vào tay kẻ thống trị, vẫn còn đói và đang nhắm vào một con trâu nước con làm con mồi tiếp theo.
Đôi mắt màu vàng của cá sấu xuyên qua mặt nước và tiến đến. Máy quay cho thấy con trâu nước non hoàn toàn không hay biết gì, nó đang uống nước để giải khát.
Mắt Ryujin chớp chớp khi cậu nhìn màn hình. Hình ảnh con cá sấu ngoạm lấy con linh dương vẫn còn sống động trong tâm trí cậu. Trong thế giới tàn khốc nơi mà chỉ kẻ mạnh mới có thể sống sót, cách duy nhất để con mồi sinh tồn là tránh bị kẻ săn mồi nhìn thấy. Vì vậy, điều đó chính là may mắn. Con linh dương và con trâu nước con bị giết chỉ vì chúng không may mắn.
Con cá sấu há miệng. Những chiếc răng sắc nhọn và hàm răng chắc khỏe nhô ra từ làn nước. Ryujin nhắm chặt mắt. Cậu cảm thấy không phải là con trâu nước, mà như thể là chính cậu đang bị những chiếc răng sắc nhọn đó nhai ngấu nghiến và nuốt chửng.
Ngay lúc đó, Kwon Joohyuk đứng dậy.
Tất cả mọi người trừ Ryujin đều lên tiếng dõng dạc chào ông ta.
“Đại tướng! Chúng tôi kính chào Đại tướng.”
“Ta để các người đợi lâu rồi. Cứ tự nhiên đi.”
Không ai ngồi xuống cả. Ngay cả Shin Haebeom cũng đứng im trước bàn như một cột đá.
Kwon Joohyuk bước đến, xoay ly rượu.
“Cậu là Yeonwoo à?”
“Tôi là… Jeong Ryujin.”
Ryujin khó khăn lắm mới nói thêm được 1 câu.
“Thưa Đại tướng.”
Cậu ngước nhìn người đàn ông kia. Cậu đã từng gặp Kwon Joohyuk một lần trước đây ở Howollu. Lúc đó, cậu nghĩ ông ta chỉ là một ông già mặc quần áo lòe loẹt. Nhưng khi nhìn gần, Kwon Joohyuk cao hơn cậu tưởng, với vóc dáng tốt và ấn tượng dễ chịu. Nếu không có đôi mắt sắc như rắn nhấp nháy dưới mí mắt trũng xuống, cậu có thể đã nghĩ ông ta giống Kwon Sehyuk.
Ryujin lùi lại một bước.
“Ừ, Ryujin. Cậu có hòa đồng với Chiwoo không?”
“Chúng tôi thân nhau thưa Ngài. Chúng tôi thậm chí còn chia sẻ đồ ăn vặt trong văn phòng với nhau.”
Shin Haebeom là người trả lời. Anh xắn tay áo sơ mi, để lộ cẳng tay và mỉm cười rạng rỡ.
“Cả hai đều có sở thích trẻ con giống nhau nhỉ. Thực ra hai chàng trai trông cứ như anh em vậy.”
“Thật sao?”
Ryujin sững sờ đến mức không tìm được lời phản bác, cậu thậm chí không nhận ra Kwon Joohyuk đang tiến đến gần mình. Hơi thở của cậu nghẹn lại trước ánh mắt soi mói của ông ta.
“Ừm….”
Đó là một cái nhìn đánh giá. Từ đầu đến chân, mọi bộ phận trên cơ thể cậu đều được đánh giá từng chút một, khiến bụng cậu quặn lên từng hồi. Ryujin cố gắng giữ cổ thẳng nhất có thể, nhưng đôi mắt lạnh lẽo như rắn đó thật đáng sợ. Cuối cùng, Ryujin cúi đầu. Cậu nhìn chằm chằm vào những ngón chân màu nâu bóng loáng, được đánh bóng kỹ lưỡng của đôi giày Kwon Joohyuk. Mùi rượu whisky nồng nặc trong không khí.
“Uống một ly đi. Chắc là đi đường xa đến đây cậu thấy mệt lắm nhỉ.”
Ba người lính, trừ Shin Haebeom và Im Chanyoung, tiến đến. Ryujin ngay lập tức bị bốn người đàn ông bao vây. Một chiếc ghế sofa nhung chặn phía sau cậu. Một trong những người lính nắm lấy vai Ryujin và ép cậu ngồi xuống ghế sofa. Shin Haebeom không ngăn cản họ.
Kwon Joohyuk ngồi xuống cạnh Ryujin. Ngay từ đầu, ông ta đã trắng trợn ép đầu gối vào cậu. Không có chỗ để lùi lại vì đó là mép ghế sofa. Ryujin cúi đầu và nắm chặt tay lại.
“A.”
Bàn tay ẩm ướt của Kwon Joohyuk trượt vào bên trong đùi cậu. Bàn tay đang vuốt ve chân cậu một cách nhẹ nhàng đã sớm trở nên trắng trợn. Ryujin lại nắm chặt tay khi cảm nhận được bàn tay đang sờ nắn và nhào nặn đùi cậu. Kwon Joohyuk kéo chiếc eo đang co giật của Ryujin bằng tay kia. Chỗ ông ta nắm vào tình cờ là khu vực bị dùi cui đánh, Ryujin suýt chút nữa đã hét lên.
Shin Haebeom ngồi xuống chiếc sofa đối diện. Anh chỉ uống nước từ nãy đến giờ. Ryujin ngạc nhiên khi thấy Shin Haebeom cười khúc khích như một đứa trẻ và nói chuyện với Kwon Joohyuk. Hai người trông cứ như cha con vậy. Giống như Ha Seungrok và Ha Shinsung, những người sẽ cãi nhau vì bất đồng nhưng sau đó làm lành như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
“Thấy thế nào, cậu Ryujin?”
“Ngài thấy tôi thế nào ạ?”
“Trông cậu có vẻ hài lòng đấy.”
“Vâng.”
Kwon Joohyuk nắm lấy vai Ryujin. Ông già đó có lực nắm rất khỏe. Bàn tay đang vuốt ve vai cậu trượt vào bên trong cánh tay, dưới nách và chạm vào ngực cậu.
Ryujin nhìn Shin Haebeom một cách tuyệt vọng. Anh vẫn giữ nguyên nụ cười trên môi. Đó là một chiếc mặt nạ vững chắc được xây dựng từng lớp qua nhiều năm.
Kwon Joohyuk đột nhiên bảo cậu hát. Ông ta nói giọng cậu chắc cũng đẹp như khuôn mặt của cậu.
“Hát ạ…?”
Bàn tay đang nhào nặn đùi cậu càng mạnh hơn.
“Ừ. Nếu Ryujin của ta hát hay, ta sẽ giới thiệu cậu với một giám đốc hãng thu âm mà ta quen.”
Cậu không biết đó là một trò đùa hay là lời nói nghiêm túc nữa. Cậu vốn dĩ không cần loại ân huệ đó.