Chương 72.1
“Vâng, Đại đội trưởng. Tôi đây.”
Giọng Jin Chiwoo nghe gấp gáp lạ thường.
• Mày không ở cùng thằng Beom à? Sao nó không nghe máy?
“Anh ấy vừa lên thang máy rồi. Chắc điện thoại tắt rồi. Có chuyện gì vậy ạ?”
• Ôi mẹ ơi, tao phát điên mất!
“Đại đội trưởng?”
Jin Chiwoo kể lại tình hình. Sung Jaekyung vò đầu bứt tai, tay vẫn cầm điện thoại. Cậu ta chẳng biết nên ưu tiên việc tiếp đãi nhân vật quan trọng số hai của đất nước hay là tin Ha Shinsung đã ngừng tim nữa.
Thang máy có vách kính trong suốt. Ryujin vô tình nhìn xuống sàn, cậu giật mình thon thót. Cậu có cảm giác kính có thể vỡ tan tành bất cứ lúc nào, cậu sẽ rơi xuống nền đất sâu hun hút.
Ryujin vô thức xích lại gần Shin Haebeom. Cái nắm tay Shin Haebeom trên cánh tay cậu đã nới lỏng ra. Bàn tay anh luồn xuống dưới lớp vải che còng, nắm lấy tay Ryujin.
“……”
Ryujin nghiến răng chịu đựng, nhưng Shin Haebeom kiên nhẫn tách các ngón tay cậu ra rồi đan vào tay mình. Bàn tay anh lạnh ngắt đến bất ngờ.
Thời gian thang máy lên đến nơi không dài. Nhưng khoảng thời gian chưa đến một phút đó dài như cả thế kỷ.
Ryujin liên tục liếc nhìn khuôn mặt của Shin Haebeom. Shin Haebeom thì nhìn chằm chằm vào gáy Im Chanyoung phía trước. Anh ta chẳng thèm liếc nhìn Ryujin lấy một cái.
Khi cuối cùng cũng đến nơi, môi Shin Haebeom mấp máy. Ryujin đọc được khẩu hình của anh.
Chết đi.’
Không rõ anh ta đang nói với ai.
Có người đang đợi ở sảnh. Hai sĩ quan quân cảnh mặc đồng phục đen. Họ đeo micro và cầm máy dò kim loại dài như cái gậy. Ryujin liếc nhìn Shin Haebeom bên cạnh. Thoạt nhìn thì giống nhau, nhưng quân phục của Phong Kỷ Giáo Đội cầu kỳ hơn nhiều, chi tiết hơn ở cổ áo, phù hiệu vai và tay áo.
Cậu cảm thấy được một niềm tự hào kỳ lạ về chuyện đó. Ryujin tự cảm thấy suy nghĩ như vậy trong tình huống này thật đúng là kỳ quặc, nên cậu vội vàng cúi đầu.
Một sĩ quan quân cảnh tiến đến, giơ máy dò kim loại ra. Shin Haebeom hừ lạnh, giả vờ giơ hai tay lên rồi túm lấy cổ áo người kia.
“Anh đùa tôi đấy à?”
“Xin thông cảm. Đây là thủ tục…”
Im Chanyoung lên tiếng.
“Này, thôi đi. Anh không biết đây là ai à?”
Im Chanyoung vỗ vai mấy tên quân cảnh, đẩy chúng sang một bên. Rồi hắn ta quay sang anh, cười gượng gạo.
“Hôm nay bọn nó mới làm lần đầu.”
“Người phục vụ Đại tướng mà như thế này thì có vấn đề đấy.”
“Tôi sẽ huấn luyện lại bọn nó. Xin mời đi lối này.”
Anh tặc lưỡi. Ryujin nhận ra Im Chanyoung đang cố chiều theo tâm trạng của anh, nhưng trong lòng hắn ta đang nghĩ một chuyện hoàn toàn khác. Cậu có thể nhận ra điều đó qua biểu cảm của hắn. Ánh mắt lạnh lùng, chỉ có môi là đang cười. Một nụ cười gượng gạo, do cơ mặt bị kéo căng, chắc chắn sẽ trông rất kỳ quặc.
Anh tinh ý như vậy, sao có thể không nhận ra? Đó là lý do anh có vẻ không ưa gã này.
Ryujin nhìn chằm chằm vào tấm lưng đang chắn mất tầm nhìn của cậu. Bờ vai rộng, vững chãi của Shin Haebeom đang căng thẳng vô cùng.
Tên quân cảnh bị đẩy ra chỉ vào Ryujin.
“Vậy thì chúng tôi chỉ kiểm tra người này thôi.”
Máy dò kim loại kêu lên inh ỏi. Biểu cảm của Im Chanyoung và mấy tên quân cảnh trở nên cứng đờ. Nhưng anh vẫn bình tĩnh. Anh mỉm cười, tháo miếng vải che tay Ryujin ra.
“Như các anh thấy đấy, là do cái này.”
Im Chanyoung nói.
“Không tháo ra được à?”
“Sao thế, trông khó coi lắm à?”
“À thì…”
Nụ cười của anh càng sâu hơn.
“Im Chanyoung, cậu không hợp với việc này đâu.”
“…..”
“Cậu vẫn chưa biết gu của Đại tướng à?”
Mặt Im Chanyoung cứng lại. Hắn ta nhận ra ẩn ý sau nụ cười của anh.
Cậu vẫn chưa biết gì về ông ta cả. Đó là lý do cậu vẫn chỉ biết bấm máy tính bảng và dọn dẹp tàn dư cho ông già đó thôi. Nhìn tôi này. Xem cái thứ rác rưởi “bia đỡ đạn” mà đám trí thức các người coi thường đã đi đến đâu rồi này.
Anh kéo mạnh còng tay. Ryujin bị kéo đột ngột, mũi đập vào ngực anh.
“Ui da!”
“Ông ta sẽ thích thôi. Nếu không, tôi sẽ chịu trách nhiệm.”
Anh vuốt ve bờ vai gầy guộc, chiếc cổ dài và chiếc gáy nhỏ nhắn của Ryujin. Rồi anh tuyên bố với Im Chanyoung.
“Được chứ?”
Im Chanyoung nở một nụ cười gượng gạo.
“Còn định bắt cậu ta đứng đó đến bao giờ? Đại tướng đang đợi đấy.”
“Vâng, vậy thì…”
Im Chanyoung dẫn đường. Shin Haebeom đi sau lưng Ryujin, giữ khoảng cách để không bị vướng chân nhau.
Anh tỉ mỉ quan sát tấm lưng Ryujin từ đầu đến chân. Chiếc cổ dài hiếm thấy và những sợi lông tơ mềm mại trên gáy cậu thu hút sự chú ý của anh.
Anh nhớ lại những vết cắn mình đã để lại trên cổ và vai Ryujin. Anh nghĩ đến những vết bỏng trên thái dương và mắt cá chân cậu. Anh nhớ những vết bầm tím xanh lè quấn quanh eo và hông cậu như một chiếc vòng. Thật sự, chẳng có chỗ nào trên người cậu còn nguyên vẹn cả.
Anh tức giận vì sự ngu ngốc của Ryujin. Cậu có thể cầu xin anh rằng cậu vẫn còn đau, rằng cậu không ngờ chuyện này lại xảy ra, rằng liệu họ có thể hoãn lại một chút được không, nhưng tên ngốc cứng đầu này thậm chí còn không làm được điều đó. Bình thường cậu ta cãi lại giỏi thế mà, sao giờ lại câm như hến vậy?
Anh muốn túm lấy cánh tay Ryujin ngay lập tức, xoay cậu lại và tát cho cậu một cái. Tỉnh lại đi. Đừng có làm cái vẻ mặt thảm hại đó nữa.
Shin Haebeom mím môi. Anh ngẩng đầu lên, nhìn thẳng về phía trước. Từ ngày nhập ngũ đến giờ, anh chưa bao giờ ngoảnh đầu lại. Anh chỉ lao về phía trước. Anh cảm thấy tự hào về điều đó. Anh quyết định sẽ không nghĩ đến những việc sai trái mình đã làm. Diêm Vương sẽ đọc hết chúng trước dòng suối nóng của địa ngục. Nên vẫn còn sớm. Vẫn còn…
Cánh cửa gỗ màu nâu sẫm cổ kính mở ra. Trong phòng chờ cũng có quân cảnh.
Họ mặc đồng phục giống như những người lính ở sảnh.
Anh nắm lấy vai Ryujin. Anh đã làm như vậy trong vô thức. Những lời mà chính anh cũng không tin được đang chực chào muốn bật ra.
Hay là chúng ta đừng vào nữa?
Ryujin gạt tay anh ra khỏi vai mình. Cậu bước tới, không hề ngoảnh đầu lại. Anh cuối cùng cũng nhận ra mình suýt nữa đã phạm phải một sai lầm ngu ngốc đến mức nào.
Anh nở một nụ cười rạng rỡ như một bông hoa nở đúng mùa. Đúng vậy, Jeong Ryujin. Mày giỏi hơn tao.
Phòng khách rộng lớn và sang trọng, nhưng trống trơn vì không có đồ đạc. Ryujin nhìn ra khung cảnh đêm bên ngoài cửa sổ kính suốt từ trần đến sàn. Trông rất xa xăm.
“Lối này.”
Im Chanyoung dẫn họ đến phòng ngủ. Đó là một không gian rộng bằng phòng khách, được gộp lại từ hai phòng ngủ hiện có.
Giữa những chiếc ghế sofa nhung tím, có một chiếc có lưng ghế rộng và lớn bất thường. Ryujin nhìn thấy một bàn tay thò ra từ sau lưng ghế.
Đó là một bàn tay lớn, nhăn nheo. Chiếc nhẫn vàng trên ngón tay ông ta phản chiếu ánh đèn chùm, sáng lấp lánh. Bàn tay đó đang cầm một ly rượu whisky. Chất lỏng vàng trong suốt lắc lư bên trong ly pha lê.
Im Chanyoung cúi đầu thật sâu.
“Thưa Đại tướng. Họ đã đến rồi.”
Người đàn ông đó không trả lời. Ông ta chỉ im lặng lắc ly rượu. Trong bầu không khí ngột ngạt, Ryujin muốn quay người chạy ra khỏi cửa. Nhưng chân cậu không nhúc nhích được. Cứ như thể chân cậu bị dính chặt xuống sàn vậy. Hơn hết là, Shin Haebeom đang ở sau lưng cậu. Ngay cả khi phép màu xảy ra và Shin Haebeom để cậu đi, thì vẫn còn ba người lính khỏe mạnh ở đây.
Chương trình của Tạp chí Hội Địa lý Quốc gia Hoa Kỳ đang chiếu trên một chiếc TV to bằng màn hình rạp chiếu phim. Khi một con cá sấu bắt được một con linh dương đang uống nước bên bờ sông và xoay nó một vòng 360 độ, dòng sông lập tức nhuốm máu. Giọng nói rõ ràng của người dẫn chương trình giải thích rằng đây là kỹ thuật của cá sấu để cắt đứt hơi thở của con mồi.
Nhưng con cá sấu không thể lấp đầy bụng.
Con linh dương chết là một con non. Nó không đủ để nhét kẽ răng cho chỉ một kẻ săn mồi. Trong khi đó, một con cá sấu khác xuất hiện, nhắm vào con mồi. Con cá sấu đó là chủ nhân của dòng sông và là vua của đàn cá sấu. Nó lớn hơn nhiều so với con cá sấu đã săn linh dương.
Một cuộc chiến giữa những kẻ săn mồi bắt đầu vì một con mồi rách nát.
Ryujin nhìn chằm chằm vào màn hình. Giọng nói rõ ràng của người dẫn chương trình vang vọng trong căn phòng lớn.