Chương 71.2
Ryujin nuốt nước bọt.
“Sao mày biết… tất cả những điều này?”
“Vì tao đã dắt mối cho ông già đó rất nhiều lần.”
“Đồ khốn nạn.”
Shin Haebeom không tức giận.
“Sao tự nhiên phán xét tao vậy?”
Shin Haebeom nắm tay cậu, họ đi xuống bãi đậu xe ngầm. Sung Jaekyung, người đang đợi trước chiếc Range Rover, tiến đến.
Ryujin im lặng giơ tay ra. Sung Jaekyung ngập ngừng lấy còng tay ra, nhưng do dự, nhìn Shin Haebeom trong khi giữ cái còng kim loại bên cổ tay Ryujin.
“Cậu đùa tôi à?”
“K-không, thưa sếp.”
Shin Haebeom giật lấy còng tay từ tay Sung Jaekyung. Còng kim loại được khóa vào cổ tay Ryujin. Bị Shin Haebeom kéo đi và đẩy vào ghế sau như hành lý, Ryujin nghĩ rằng ít nhất cũng may mắn là không bị nhét vào cốp xe.
“Chúng ta sẽ xuất phát ngay bây giờ, thưa sếp.”
Sung Jaekyung nói. Ryujin cẩn thận quan sát động tác của cậu ta. Cách xử lý của cậu ta rất mượt mà ngay cả khi đang bó bột. Mặc dù cậu ta phải chịu một áp lực đáng kể khi lái xe riêng của cấp trên nhưng cậu ta vẫn làm rất tốt.
Shin Haebeom khoác tay lên vai Ryujin đang nhìn Sung Jaekyung.
“Đừng quên những gì tao đã nói trước đó. Đó đều là những lời khuyên tốt cho mày đấy.”
“Tao không cần bất kỳ lời khuyên chết tiệt nào của mày đâu.”
Một âm thanh như tiếng dưa hấu vỡ vang lên từ sau đầu Ryujin.
“Mày…!”
“Mày phải nghe, dù là lời chó má cũng phải nghe, vì tình cảnh của mày tệ lắm rồi. Tao biết mày đầu óc bã đậu, nhưng đến giờ vẫn không ngấm là sao.”
“Tao hiểu mà!”
Ryujin gân cổ cãi, nhưng y như rằng, cậu lại bị chế giễu. Shin Haebeom búng trán Ryujin, vẻ mặt như thể muốn phát điên.
“Hiểu cái con khỉ.”
Shin Haebeom liên tục búng trán cậu. Ryujin cố gắng né tránh, nhưng trong không gian chật hẹp với hai tay bị còng, cậu chẳng làm được gì. Bị kẹp giữa cửa xe và Shin Haebeom đúng là địa ngục trần gian.
“Đồ khốn nạn! Dừng lại ngay!”
“Gì cơ, khốn nạn hả? Ha, thằng nhóc này gan nhỉ. Trông tao giống có giống như con cu của mày để mày thích nói gì thì không hả?”
“Mày nói thì hay lắm. Con cu thì bé tí như cái xúc xích…”
Sung Jaekyung nuốt nước bọt. Khuôn mặt Shin Haebeom qua gương chiếu hậu trông như một con quỷ.
Shin Haebeom nghiến răng ken két, như thể muốn xé xác Ryujin ra thành trăm mảnh.
“Mày cứ thử mở miệng nhờ tao giúp xem.”
“Đừng có lo. Tao thà chết cũng không nhờ mày giúp đâu.”
“Mày có vẻ không hiểu rõ ông già đó lắm… A!”
Ryujin đá vào đầu gối Shin Haebeom. Đột nhiên, anh giơ nắm đấm lên, rồi thở dài, xong lại hạ tay xuống.
“Chúng ta sẽ nói chuyện sau khi xong chuyện này.”
“Nói chuyện gì? Tao nhìn mặt mày là muốn ói rồi.”
“Bớt láo toét đi nha?”
Sung Jaekyung ngồi sau vô lăng như ngồi trên đống lửa. Cậu ta liên tục liếc nhìn Shin Haebeom qua gương chiếu hậu. Cậu ta ngột ngạt đến mức muốn trách cứ Ryujin. Sung Jaekyung muốn túm lấy vai Ryujin mà lắc cho anh ta tỉnh ngộ. Anh ta không biết Shin Haebeom đang giận đến mức nào sao? Dám cãi lời sếp như vậy, đó không phải là dũng cảm, mà là ngu ngốc đấy.
Shin Haebeom lấy thuốc lá ra châm. Sung Jaekyung vội vàng hạ cửa kính xuống. Trước khi hai quả bom ở ghế sau nổ tung, cậu ta nhanh nhảu chen vào:
“Sếp, sếp đổi bật lửa à?”
“Hả? À.”
Shin Haebeom nhìn xuống chiếc bật lửa vừa châm. Đó là một chiếc bật lửa turbo bình thường, dễ dàng mua được ở bất kỳ cửa hàng nào. Nó nhẹ, êm, và tiện lợi ở chỗ có thể vứt lung tung mà không thấy tiếc.
“Sao thế?”
“Nếu sếp bỏ chiếc bật lửa cũ, thì bán lại cho tôi được không ạ.”
“Đừng có nói nhảm nữa, lái xe cho đàng hoàng đi.”
“Vâng, thưa sếp.”
Nghe giọng Sung Jaekyung ỉu xìu, Ryujin lẩm bẩm:
“Đúng là ra vẻ.”
Shin Haebeom vỗ bốp một cái vào gáy Ryujin.
“Á!”
“Cái này là do mày tự chuốc lấy.”
“Đồ quân nhân bạo lực, à không, đồ côn đồ!”
“Mày cũng đá đầu gối tao mà. Nhìn dấu chân này này. Thằng nhóc vô lễ, đến cả Hạ sĩ nhất cũng không biết.”
Ryujin hờn dỗi cãi lại:
“Mày cứ sống cả đời theo cái kiểu ra vẻ như vậy đi. Mấy cái từ đó tao không biết.”
“Mày tự hào về chuyện đó à?”
“Tao không biết thì có sao chứ! Người ta bận tối mắt tối mũi…!”
Lửa giận lại bùng lên, dĩ nhiên là Sung Jaekyung chẳng thể tránh khỏi việc bị liên luỵ..
“Hạ sĩ nhất. Cậu thấy tình huống này thế nào? Một thằng hơn hai mươi tuổi mà không biết Jangyuyuseo thì có bình thường không?”
(Jangyuyuseo. Một khái niệm cốt lõi trong Nho giáo, ăn sâu vào văn hóa Hàn Quốc (và các nền văn hóa Đông Á khác chịu ảnh hưởng của Nho giáo). Dịch theo nghĩa đen là: “Tôn ti trật tự giữa người lớn tuổi và người nhỏ tuổi / hoặc dựa trên cấp bậc.” Nói rõ hơn, nó thể hiện nguyên tắc rằng cần có thứ tự và sự tôn trọng phù hợp giữa người lớn tuổi và người trẻ tuổi.)
“À thì…”
“Thấy chưa, Jeong Ryujin. Ngay cả Hạ sĩ nhất cũng cạn lời với sự ngu dốt của mày.”
“Không phải như vậy!”
“Chính xác là như vậy đó. Hạ sĩ nhất, cậu nói thật đi. Cậu có xấu hổ vì cậu ta không?”
“Vâng?”
“Ở gần Jeong Ryujin. Cậu có thấy xấu hổ không? Xấu hổ muốn độn thổ luôn, đúng không? Thật lòng mà nói thì cậu có muốn ăn cùng cậu ta không? Chắc là cậu ăn cùng vì thương hại cậu ta thôi, đúng không?”
Sung Jaekyung bối rối, không biết trả lời thế nào. Cậu ta nhìn Ryujin qua gương chiếu hậu, mắt Ryujin mắt đỏ hoe, mấp máy môi như sắp khóc đến nơi.
“…Đồ khốn.”
Giọng Ryujin ấm ức vô cùng. Sung Jaekyung thấy tim mình như vừa mới rơi bịch xuống đất. Nhưng Shin Haebeom thì lại đang rất khoái chí.
“Giọng mày lúc nãy nghe quyến rũ đó. Nói lại lần nữa xem.”
Sung Jaekyung thầm than trời. Cậu ta vừa muốn chuyến đi đến penthouse của Kwon Joohyuk kéo dài mãi mãi, vừa muốn đến nơi thật nhanh để thoát khỏi tình cảnh này.
Một người đang đứng đợi ở bãi đậu xe. Ryujin nhận ra người đó chính là ‘thư ký khốn nạn của ông già’ mà Shin Haebeom nhắc đến. Hắn ta là một trí thức điển hình, với bộ vest lịch sự và mái tóc vuốt keo bóng loáng. Ryujin thầm nghĩ đôi giày da và chiếc máy tính bảng kẹp dưới nách hắn ta trông rất thời trang.
Nhưng cái cách Im Chanyoung nhìn Ryujin từ trên xuống dưới cứ như thể một người thẩm định đang đánh giá một miếng thịt vậy.
“Cậu ta đẹp đấy.”
“Vẫn còn kém xa Ryu Yeonbi.”
“Sao lại làm cái vẻ mặt đó? Trông như cậu đang do dự ấy.”
“Im Chanyoung, gan cậu lớn thật đấy. Dám nhìn thẳng vào mắt tôi mà nói chuyện à?”
Hắn ta chú ý đến miếng vải che tay Ryujin rồi lên tiếng.
“Cái này là cái gì?”
Shin Haebeom hất cằm. Sung Jaekyung tháo miếng vải ra, để lộ còng tay.
Khuôn mặt Im Chanyoung nhăn nhó.
“Sao phải làm đến mức này….”
“Cậu ta đe dọa một bác sĩ quân y ở phòng y tế Phong Kỷ Giáo Đội. Không ai đảm bảo rằng thư ký Im của chúng ta sẽ không bị bắt làm con tin đâu.”
“Thiếu tướng.”
“Không nên đánh giá người khác qua vẻ bề ngoài. Đúng không?”
“Vâng!” Giọng Sung Jaekyung vang vọng đáp lại.
Trước thang máy, Ryujin ngước nhìn Shin Haebeom đang nắm cánh tay cậu. Anh ta như một bức tượng. Suy nghĩ của anh ta thường rất khó đoán, nhưng lúc này, biểu cảm của Shin Haebeom cứng đờ, không giống người sống chút nào.
Anh ta đang lo lắng sao?
Giống như khi toàn thân mình cứng đờ khi đứng trước mặt anh ta. Giống như khi mình hét to hơn để che giấu nỗi lo lắng sap….
Thang máy đã đến.
Im Chanyoung bước vào trước. Shin Haebeom theo sau, anh nắm lấy cánh tay Ryujin. Sung Jaekyung ở lại bãi đậu xe. Vào khoảnh khắc cuối cùng trước khi cửa đóng lại, Ryujin thấy Sung Jaekyung cắn môi dưới.
Cửa thang máy đóng lại. Sung Jaekyung thở ra hơi thở mà cậu ta đã nín nhịn từ nãy tới giờ.
Cậu ta cố gắng không nhìn vào mắt Ryujin, nhưng cuối cùng, mắt họ vẫn chạm nhau.
Sung Jaekyung áp trán vào cánh cửa lạnh lẽo. Cậu ta không thể quên được ánh mắt ấy. Đôi mắt chết lặng, lạnh lẽo và trũng sâu, như thể đã chấp nhận cam chịu tất cả.
Cậu ta ngồi phịch xuống ghế sofa trước thang máy. Đầu gối cậu ta khuỵu xuống.
Sung Jaekyung cúi xuống, cậu vò đầu bứt tai. Cậu ta muốn lên thang máy ngay bây giờ và đi lên, nắm lấy cổ tay Ryujin và mang cậu trở lại. Đó là một ảo tưởng hèn nhát mà cậu ta có thể tự suy nghĩ để an ủi bản thân vì cậu ta biết rằng điều đó là không thể.
“……..”
Cậu ta xấu hổ vì ngay cả trong tình huống này, cậu ta cũng thấy nhẹ nhõm vì Ki Woohee không phải chịu đựng như vậy.
Cậu ta lục túi tìm thuốc lá. Nhưng túi áo đồng phục của Sung Jaekyung chẳng có điếu thuốc nào, bật lửa cũng không. Chỉ có một thanh sô cô la Nga đã tan chảy mất một nửa.
“Chết tiệt…”
Sung Jaekyung vứt thanh sô cô la dính nhơm nhớp vào thùng rác. Chẳng có gì thuận buồm xuôi gió cả.
Vừa định đứng lên thì điện thoại rung. Sung Jaekyung nhíu mày khó hiểu khi thấy tên người gọi.