Chương 71.1
“Ăn xong thì đi dạo quanh đây đi. Không khí ban đêm mát mẻ dễ chịu lắm.”
“Vâng. Tôi cũng muốn đi dạo để tiêu cơm.”
Chỉ cần nhìn Choi Yooshin sẵn sàng nhường chỗ là biết rồi.
Ryujin cúi đầu nghịch chai nước chưa mở. Ngồi một mình với Ki Woohee thấy gượng gạo quá.
“Cậu không hút thuốc à?”
“Tôi bỏ rồi.”
“Lúc bác sĩ không có ở đây thì ăn chút đi.”
Ki Woohee hất cằm về phía pizza. Ryujin suýt nữa vươn tay ra, nhưng rồi lại lắc đầu.
“Ăn chút gì đi cho có sức.”
“Tôi ổn mà. Không sao đâu.”
“Cậu không nghe Chỉ huy nói gì à?”
“Sao ạ?”
Giọng Ki Woohee hơi trầm xuống.
“Hôm nay cậu có khách đó.”
“……”
“Cậu không biết điều đó nghĩa là gì à?”
“Không… tôi biết. Tôi biết mà.”
Ryujin vội vàng trả lời.
“Chỉ là… tôi không biết là hôm nay thôi….”
“Ha Shinsung phẫu thuật rồi.”
Mặt Ryujin sáng lên. Ki Woohee hiểu vì sao Shin Haebeom cứ hễ nhìn thấy cậu nhóc này là lại muốn phát điên.
Khi Ki Woohee lấy bao thuốc lá ra, Ryujin nhanh tay đưa gạt tàn đến trước mặt cô.
“Sao vậy?”
“Để tro khỏi rớt. Từ… thuốc lá của cô.”
Ryujin mỉm cười. Ki Woohee ngớ người. Cô cứ tưởng cậu ta sợ đến phát điên rồi. Hay là, cậu ta nghĩ nịnh nọt thì mình sẽ tha cho cậu ta nhỉ?
“Nịnh tôi cũng vô ích thôi.”
“Tôi biết mà. Chỉ là tôi muốn làm vậy thôi.”
Ki Woohee nhận ra thứ cảm xúc đang đè nặng trong lòng cô từ nãy đến giờ.
Đó là tội lỗi.
Một loại tội lỗi mà cô chưa từng cảm thấy ngay cả sau khi giết người thân. Cô đã sống mà không biết đến cảm giác đó ngay cả trong những ngày tháng ở Paohei, khi cô làm theo lệnh cấp trên một cách máy móc. Nhưng giờ thì sao… Ki Woohee gần như phát cáu với chính mình vì bị Ryujin làm lung lay tinh thần.
“Cậu sắp đi rồi đó.”
“Vâng.”
“Cậu có thực sự hiểu tôi đang nói gì không?”
“Tôi hiểu.”
Ryujin đặt chai nước xuống bàn, ngay cạnh gạt tàn.
“Sao tôi quên được chuyện đó chứ?”
“……..”
“Không sao đâu. Tôi nhịn ăn rồi. Dù kinh tởm đến đâu, tôi cũng sẽ không nôn đâu.”
Ki Woohee dập thuốc lá vào gạt tàn. Cô đưa cho Ryujin túi đồ cô đã mang theo cùng túi đựng đồ ăn hồi nãy. Bên trong là bộ đồng phục Phong Kỷ Giáo Đội.
“Tôi phải mặc cái này sao?”
“Gu của anh ta tệ nhỉ.”
Cuối cùng thì nụ cười cũng biến mất khỏi khuôn mặt Ryujin. Ki Woohee bỗng dưng muốn rời khỏi phòng y tế ngay lập tức. Cô không muốn nhìn thấy cái vẻ mặt đó. Một ánh mắt trống rỗng, không biết là cam chịu hay buông xuôi nữa. Nói không sao cũng chỉ là tự thôi miên mà thôi.
Ki Woohee kéo mạnh tấm rèm giường.
“Thay đồ đi.”
Một tiếng “vâng” vọng ra từ sau tấm rèm mỏng.
Ki Woohee lấy điếu thuốc mới định châm lửa, nhưng rồi lại bỏ xuống. Cô nghĩ có hút hết cả gói cũng chẳng khá hơn được.
Sung Jaekyung quay lại với vẻ mặt khó xử. Ki Woohee chỉ tay vào tấm rèm khi cậu ta nhìn quanh tìm Ryujin.
“Cậu ta đang thay đồ.”
“Vâng.”
“Chút nữa cậu lái xe nha.”
“Thiếu tá, cô không đi sao?”
“Tôi có việc khác.”
“À, vậy để tôi đưa cô đi.”
“Sung Jaekyung, cậu phải biết khi nào nên nói, khi nào không. Cậu cứ thế này, Choi Yooshin… Thôi, không có gì.”
Cô nhức đầu, xoa trán. Cô biết Sung Jaekyung thích mình từ lâu rồi. Tuy nhiên, Ki Woohee không có ý định đáp lại Sung Jaekyung, dù chỉ là xã giao. Tất nhiên, Ki Woohee quan tâm đến cậu ta và định chịu trách nhiệm với cậu ta nhiều nhất có thể, nhưng đó chỉ là với tư cách cấp trên thôi. Không thể nào theo cách mà cậu mong muốn được.
“Thiếu tá, cô ổn chứ?”
Cô vừa định trả lời là mình ổn thì cửa phòng y tế mở ra, Shin Haebeom mang một vẻ mặt như đưa đám giống hệt Ryujin bước vào. Chiếc giày quân sự đạp trên nền đất kêu cộp cộp.
“Cậu ta đâu?”
“Cậu ta đang thay đồ.”
Shin Haebeom không do dự mở rèm. Anh nắm vai Ryujin đang cài cúc áo và xoay cậu lại. Một giọng nói sắc bén vang lên.
“Cái gì vậy!”
“Mày cố tình câu giờ để chọc tức tao hả.”
“Đừng có vu khống vớ vẩn. Tao chỉ vừa mới nhận quần áo thôi.”
“Hạ sĩ nhất, ra khởi động xe.”
Shin Haebeom ném chìa khóa xe cho Sung Jaekyung. Cậu ta chào và phóng đi như viên đạn. Mục tiêu tiếp theo của Shin Haebeom là Ki Woohee.
“Cô cũng phải đi. Cô không thể đến đó muộn được đâu.”
“Vâng.”
Ki Woohee cũng hành động giống như Sung Jaekyung trước mặt Shin Haebeom. Giơ tay chào một cái, và nhanh chóng rời đi.
Ngay trước khi cửa đóng lại, Ki Woohee nhìn thấy khuôn mặt Shin Haebeom. Khuôn mặt vô cảm của anh ta trông khô khốc, như thể anh ta đang cố gắng gồng mình.
Shin Haebeom nắm cổ áo Ryujin và kéo cậu đi.
“Á!”
Ryujin cố gắng chống cự, nhưng cậu không thể thắng được sự khác biệt về sức mạnh. Cậu nghĩ mình sẽ bị đánh, nhưng không phải vậy. Shin Haebeom cài nốt chiếc cúc áo sơ mi mà Ryujin chưa cài xong.
“….”
“Khi vào trong, phải chào trước. Gọi ông ta là Đại Tướng, hoặc là Ngài Trợ lý. Gọi cách nào cũng được, nhưng ông ta thường thích được gọi là Đại Tướng hơn. Nếu có gì mơ hồ, đừng tự ý phán đoán, cứ làm theo tao. Đừng bao giờ chủ động. Chỉ cần trả lời câu hỏi nhanh lẹ là được.”
“Tao đã nói chuyện với thư ký của ông già đó. Ông ta đang vui vẻ, nên chúng ta phải đi nhanh. Nếu may mắn, chúng ta có thể chỉ cần diễn vài lần rồi ra ngoài… Tuy gần như không thể, nhưng không phải là không có khả năng. Chuyện này đã từng xảy ra một lần rồi.”
Shin Haebeom nói một tràng không ngừng nghỉ.
“Lúc đầu, ông ta sẽ tỏ ra lịch sự. Ông ta sẽ hỏi tên mày, tuổi mày. Ông ta sẽ hỏi mày sống thế nào sau khi chị mày chết. Đừng nghe bất cứ điều gì ông ta nói. Đừng để tâm đến mấy lời đó. Đó là cách mày tự bảo vệ mình.”
“……”
Ryujin nhìn xuống bàn tay Shin Haebeom, bàn tay vẫn để nguyên ở đó ngay cả sau khi anh ta cài xong cúc áo.
“Khi ông ta nói chán chê rồi, ông ta sẽ bắt đầu sờ soạng mày, mày phải chịu đựng dù khó chịu như thế nào chăng nữa. Ông ta thích ép buộc mấy đứa ghét điều đó, nên mày không cần phải cười. Ông ta có thể sẽ bảo mày tự cởi quần áo, nhưng vẫn mặc đồ lót và tất. Đó là sở thích của ông ta.”
“Mày không cần phải nói với tao những điều đó.”
“Nếu mày không muốn ruột gan phèo phổi của mày lòi ra ra hết thì nghe cho kỹ vào.”
Đó là một lời đe dọa, không phải lời khuyên. Shin Haebeom nắm chặt cánh tay Ryujin.
“Tao không biết ông già đó đã gọi bao nhiêu thằng. Im Chanyoung khốn nạn đó không nói quá nhiều qua điện thoại. Hắn cũng giống như mày đấy. Loại người cần ăn đòn mới chịu nói thật.”
“Có bao nhiêu thằng?”
“Mấy thằng chó má quân cảnh đó.”