Chương 70.3
Shin Haebeom gật đầu, chuyển sang vấn đề tiếp theo.
“Bên Bạch Sư Tử thế nào rồi?”
“Lee Rohan và Woo Seunghwan đều im hơi lặng tiếng. Hai người họ đang ẩn mình theo nhiều cách khác nhau. Nhưng Lee Rohan… anh ta có tình cảm với tổ chức, và cũng là bạn thân của Ha Shinsung.”
“Sau này anh ta có thể sẽ gây phiền phức.”
“Có nên thủ tiêu anh ta không ạ?”
“Tốt nhất nên là như thế.”
Ki Woohee gật đầu.
“Tôi hiểu rồi ạ.”
“Như vậy cũng tốt cho anh ta. Sống mà cứ day dứt vì phản bội đồng đội thì sao ngủ ngon được? Thà rằng chúng ta giúp anh ta một tay. Đúng không?”
Shin Haebeom nhả khói thuốc thành hình vòng tròn.
“Chết quách đi còn hơn sống trong tội lỗi. Anh ta sẽ biết ơn chúng ta thôi.”
Ki Woohee nhìn góc nghiêng của cấp trên. Shin Haebeom thật lòng nghĩ vậy. Đó là lý do cô thích anh.
Shin Haebeom đang lật xem bản thiết kế, nói.
“Có nên dát vàng bồn cầu không nhỉ? Coi như là đãi ngộ đặc biệt cho MVP.”
“Haha….”
Shin Haebeom đưa bao thuốc lá cho Ki Woohee. Ki Woohee không từ chối, cô lấy một điếu. Làn khói xám trong không khí tăng lên thành hai.
“Cô là người đặc biệt. Không thể so sánh với mấy con gà con được ấp trong lồng kính. Cô hiểu ý tôi mà, đúng không?”
Góc mặt nghiêng của Ki Woohee có nét giống Chủ tịch Kwon Ihyuk. Vầng trán rộng, chiếc mũi cao và đôi môi mím chặt đều tương tự ông ta. Shin Haebeom mỉm cười rạng rỡ, nhìn chằm chằm vào những đường nét dũng cảm của phụ tá mình.
“Yoo Mihyun sẽ đánh giá cao cô đấy. Chắc chắn là thế.”
“Về chuyện đó…”
Ki Woohee chớp mắt. “Chúng tôi nhận được liên lạc từ Bộ Địch Lâm.”
***
Sung Jaekyung và Ki Woohee đến, hai tay lỉnh kỉnh đồ ăn. Là pizza, gà rán, cola và nước tăng lực. Thấy vậy, Choi Yooshin im lặng chỉ vào tấm biển nhịn ăn treo trên giường Ryujin. Chẳng phải vô cớ mà anh ta trả lại đồ ăn được mang từ tầng 12 xuống.
“À…”
Hai người kia ỉu xìu. Choi Yooshin chỉ cho phép mỗi món nước tăng lực trong đống đồ ăn hấp dẫn kia.
Ryujin nuốt nước bọt, nhìn những món ăn kích thích vị giác, mùi hương thơm lừng, cậu thèm chảy nước miếng. Sung Jaekyung vừa mở hộp pizza, vừa nói:
“Anh Ryujin, anh có muốn xem trò vui không?”
“Gì thế?”
“Nhìn kỹ nhé. Chỉ những người miệng rộng mới làm được thôi đấy.”
Đó là pizza khoai tây ngập topping. Sung Jaekyung thể hiện tài năng xếp hai miếng chồng lên nhau rồi nhét tọt vào miệng. Ba người kia nhìn mà méo xệch cả mặt. Chỉ có mỗi Sung Jaekyung là toe toét cười, má phồng như chuột hamster. Ryujin thì ngơ ngác. Cậu ta đang nhịn ăn mà, với lại, cậu này… định trêu tức mình hay gì?
Ki Woohee đánh bốp vào gáy Sung Jaekyung.
“Nhả ra.”
“……”
“Đừng có nghịch đồ ăn.”
Choi Yooshin lấy một cái túi ni lông từ ngăn kéo rồi đưa cho Sung Jaekyung. Sung Jaekyung cầm lấy rồi lủi thủi đi ra ngoài. Cái dáng đi trông như con gấu bị cụt hứng. Choi Yooshin nói với Ki Woohee:
“Đừng có nghiêm khắc quá chứ.”
“Cậu ta đang làm cái trò gì trước mặt người đang phải nhịn ăn cả ngày vậy hả?”
Ki Woohee nhìn Ryujin.
“Cậu tha lỗi cho cậu ta nhé.”
“Vâng…”
“Cậu ta cứ hớn hở từ nãy đến giờ, đòi mua cái này cái kia, cuối cùng lại làm cái trò này.”
“Cậu ta nghĩ đó là kiểu hẹn hò độc đáo của cậu ta đó mà.”
Người nói câu đó là Choi Yooshin. Anh ta vừa rót trà lúa mạch vào cốc vừa nói: “Tôi biết tuốt.”
“Cậu ta thích cô Ki Woohee lắm đó, cô biết mà.”
“Muốn làm mai thì tìm người khác đi.”
“Có người thích thì tranh thủ đi, đừng để mất đi rồi mới hối hận.”
Choi Yooshin lén gắp một miếng pizza.
“Cậu ta trẻ, tính tình cũng tốt, đẹp trai, lại đáng tin cậy. Trong thời buổi này, hạ sĩ quan của Phong Kỷ Giáo Đội có tương lai sáng lạn phết đấy. Cậu trai này mà ra mắt thị trường hôn nhân thì khối người tranh giành.”
Ki Woohee nhìn Ryujin.
“Mấy người thích xen vào chuyện người khác thường không biết rằng họ đang là Kkondae đó. Lớn lên đừng trở thành người như vậy nha.”
(Kkondae: Người lớn tuổi (nhưng không chỉ người lớn tuổi; người trẻ tuổi cũng có thể thể hiện hành vi kkondae) tin rằng tuổi tác và kinh nghiệm của họ tự động khiến họ vượt trội và hiểu biết nhiều hơn người trẻ tuổi.)
“Này! Kkondae!”
“Jeong Ryujin, nhớ đó nha?”
Ryujin cảm giác nếu mình không đồng ý thì sẽ bị ăn đòn mất. Khi Ryujin gật đầu, Choi Yooshin thở dài thườn thượt.
“Tôi thật sự không hiểu mấy người ở đây. Họ đẹp trai, có công việc người người mơ ước, cũng không vướng nợ nần gì cả, tôi mà là họ thì tôi đã cưới vợ đẻ con, gia đình đề huề rồi.”
“Nhưng anh cũng đã có vợ con gì đâu.”
“Tôi có lý do riêng.”
“Có phải là nợ nần không?”
“Này nhá!”
Ki Woohee bật cười.
“Ừ, anh nên lo cho thân mình trước đi đã.”
“Cậu ta đang đá xoáy đó.”
“Đừng có nói lung tung, coi chừng bị vả đó.”
Choi Yooshin không dám cãi lại. Dù anh ta nói chuyện trống không với Ki Woohee, nhưng giữa hai người họ vẫn có khoảng cách cấp bậc không thể vượt qua.