Chương 70.2
“Vậy thì giới thiệu anh ta cho những người đó đi. Để anh ta bớt chú ý đến tôi.”
“Hắn ta phải nghe tôi thì mới được. Hắn ta lớn rồi, tôi làm gì được chứ… chậc.”
Ryujin lẩm bẩm trong lòng. Shin Haebeom nên đi bệnh viện tâm thần chứ không phải thị trường hôn nhân. Ứng cử viên sáng giá cái khỉ gì chứ. Anh ta định phá hoại cuộc đời người phụ nữ nào nữa đây…
“Bác sĩ, anh kết hôn chưa?”
“Tôi á? Chưa.”
Trời ạ, lo cho bản thân đi!
“Cậu bao nhiêu tuổi rồi? Hai mươi hai, hai mươi ba?”
“Hai mươi… mốt.”
“Ôi trời, chàng trai à.”
Choi Yooshin xoa gáy.
“Sao thế?”
“Tôi không nghĩ là hắn ta lại tệ đến thế…”
“Hắn ta lúc nào cũng là đồ khốn mà.”
Ryujin đấm tay xuống chăn, nghiến răng.
“Có lúc anh ta cũng tử tế… nhưng đó là chỉ khi anh ta vui thôi…!”
“Bình tĩnh, bình tĩnh. Cậu kích động quá là huyết áp tăng đấy.”
“Tôi không cần lo chuyện đó!”
“Cần đấy. Cậu tưởng chỉ có người trung niên mới cao huyết áp rồi ngất à? Bây giờ giới trẻ bị cao huyết áp với hội chứng giận dữ đầy ra đấy.”
Choi Yooshin ngẫm nghĩ một hồi. Anh ta quên mất là ở Phong Kỷ Giáo Đội được đối xử tốt, chứ ở quân cảnh trước kia thì có nhiều chuyện khó hiểu theo lẽ thông thường. Chẳng qua là vì vấn đề an ninh nên không bị lộ ra thôi.
Ít nhất ở đây không có chuyện đó. Choi Yooshin không xấu hổ vì được bổ nhiệm theo kiểu này. Ngược lại, anh ta nhanh chóng tham gia vào sự đoàn kết trong Phong Kỷ Giáo Đội bằng cách công khai tiết lộ rằng mình thuộc phe Shin Haebeom. Choi Yooshin nợ Shin Haebeom nhiều ân tình, và do đó, anh ta cũng hợp tác với Huyết Hổ. Tuy nhiên, anh ta thụ động hơn các thành viên khác vì anh ta có nhiều thứ cần phải bảo vệ. Vì vậy, anh ta hơi xa cách với Jin Chiwoo và Ki Woohee. Nhưng biết làm sao được chứ?
Choi Yooshin muốn trả ơn Shin Haebeom nhiều nhất có thể. Anh ta thích Phong Kỷ Giáo Đội, nơi có môi trường làm việc ổn định và mức lương hàng tháng rất thỏa đáng. Và….
Choi Yooshin nhìn Ryujin. Với tư cách là bác sĩ, không, với tư cách là người trưởng thành, à không, với tư cách là con người, anh ta muốn giúp cậu bảo vệ cơ thể của chính bản thân mình. Chỉ có vậy thôi.
***
Văn phòng của Kwon Sehyuk được quyết định đặt ở tầng 2. Theo kế hoạch, đáng lẽ phải ở tầng 10 trở lên, nhưng Kwon Joohyuk không hài lòng, ông ta nói rằng, “Hoàng tử phải đứng chờ thang máy sao?” Ông ta không từ bỏ sự kiên quyết của mình bất chấp sự thuyết phục của Shin Haebeom rằng các tầng thấp sẽ dễ gặp vấn đề về an ninh.
Ki Woohee thầm kính nể Shin Haebeom vì anh có thể mỉm cười chấp nhận sự cố chấp của Kwon Joohyuk. Gương mặt Kwon Joohyuk trên màn hình lớn trong phòng họp tác chiến trông thật khó coi, giọng nói cũng chói tai vô cùng. Ki Woohee phải kìm nén lắm mới không đạp ghế bỏ đi.
Khi cuộc gọi video dài dằng dặc cuối cùng cũng kết thúc, Ki Woohee suýt nữa đứng bật dậy vỗ tay ăn mừng.
Shin Haebeom đang liên tục kiểm tra xem kết nối đã ngắt hẳn chưa, rồi anh lên tiếng.
“Tôi chịu thua.”
“……”
“Thiếu tá Ki, cô có biết thầy cúng nào cao tay không? Tôi cần làm lễ trừ tà (nghi lễ Shaman giáo truyền thống của Hàn Quốc) hoặc là nghi thức gì đó để giải xui.”
“Anh ráng chịu chút nhé. Dù sao ông ta cũng sắp xuống lỗ rồi.”
“Ông ta sống dai quá đi mất.”
Shin Haebeom lấy hai tay ôm mặt, vai rung lên bần bật.
“Nếu tôi xuống địa ngục, tôi có bị ông ta hành hạ tiếp không? Tôi phải làm sao đây? Nghĩ đến thôi đã thấy hãi hùng rồi.”
Jin Chiwoo đang ngồi đối diện anh, cười khẩy, hắn nghĩ bụng, lại làm quá rồi đây.
“Ki Woohee còn đối phó với mấy cơn giận của Kwon Joohyuk giỏi hơn mày đấy. Mày là sếp mà cứ than thở ỉ ôi thế à?”
Jin Chiwoo nhếch mép với Ki Woohee. “Đúng không?”
“Tao làm gì mày à?”
“Này!”
“Yeonjidong không nghe máy của Phó Tư lệnh à?”
“Này! Dừng lại đi!”
Shin Haebeom lườm Jin Chiwoo qua kẽ tay. Có lẽ cảm nhận được ánh mắt sắc như dao ấy, Jin Chiwoo nói với Ki Woohee, “Cứ chờ đấy!”, một câu thoại đậm chất phản diện, rồi chuồn mất.
Shin Haebeom thở dài, nhìn cánh cửa rung rinh trong gió. “Đến bao giờ thằng đó mới lớn được đây?”
“Đừng nên nói những lời không cần thiết với Yeonjidong. Cô ấy ngoài lạnh trong nóng, sẽ khó từ chối.”
“Thiếu tá Ki, cô vẫn chưa hiểu rõ cô ấy đâu.”
“Sao ạ?”
Shin Haebeom cười nhưng không trả lời. Ki Woohee quay lại chủ đề chính.
“Tôi sẽ liên lạc với văn phòng. Vì diện tích sàn như nhau, nên chúng ta sẽ giữ nguyên sơ đồ mặt bằng, chỉ chỉnh lại ánh sáng cho phù hợp với hướng nắng thôi.”
“Thiếu tá Ki, cô lo vụ đó nhé.”
Lần đầu tiên trong lịch sử Phong Kỷ Giáo Đội, không, phải là lần đầu tiên trên thế giới, có một một văn phòng riêng cho nhân viên công tác xã hội.
Shin Haebeom lấy thuốc lá ra, than thở.
“Tôi còn chẳng dám kể chuyện này với ai, xấu hổ chết mất thôi.”
“Sao lại cần phòng tắm trong phòng ngủ vậy? Cậu ta định ở đây luôn ạ?”
“Cậu ta bảo sẽ vừa sống vừa học ở đây.”
“Vậy thì cậu ta nên đi học đại học, chứ không phải vào quân đội.”
“Tôi cũng nói thế rồi mà.”
Shin Haebeom nhìn làn khói xám lượn lờ. Anh vốn đã khó tính, nhưng dạo này, Kwon Joohyuk cứ bắt bẻ mọi việc Phong Kỷ Giáo Đội làm. Shin Haebeom linh cảm chuyện này có liên quan đến tình hình của Kwon Joohyuk. Có vẻ vụ bảo tàng khoa học đang rối như tơ vò.
“Cô tìm ra thủ lĩnh nhóm đó chưa?”
“Rồi ạ. Có hơi bất ngờ. Người đó là sinh viên năm nhất, là nữ sinh.”
“Nữ sinh?”
“Vâng. Kang Inhye… Cô ta đang học tại Khoa Khoa học Chính trị và Ngoại giao tại Đại học Tổng hợp Jeill, gia cảnh tốt, anh trai là quân nhân chuyên nghiệp.”
“Có khi nào cô ta chỉ là con rối không? Có người khác đứng sau thì sao?”
“Chúng tôi đang điều tra thêm.”
Shin Haebeom gật đầu, chuyển sang vấn đề tiếp theo.