Chương 70.1
Cậu nhìn trần nhà trắng đến lóa mắt. Mi mắt nặng trĩu. Cơn khát cháy cổ khiến đầu óc cậu quay cuồng.
Khó khăn lắm cậu mới ngồi dậy được, tấm rèm trắng như trần nhà khẽ lay động. Trần nhà trắng, rèm trắng, và một người đàn ông mặc áo choàng cũng trắng không kém. Ryujin ngơ ngác chớp mắt.
“Cậu tỉnh rồi à?”
“…..”
“Thuốc có tác dụng gây buồn ngủ đấy. Ngủ thêm chút nữa đi.”
“Cho tôi xin chút nước.”
“Hả?”
Người đàn ông nhăn mặt như thể không nghe rõ, anh ta tiến lại gần hơn.
“Nước… làm ơn!”
“Nước? À.”
Choi Yooshin lấy trà lúa mạch từ tủ lạnh ra. Theo thói quen, anh ta với lấy chiếc cốc sứ trên kệ, nhưng rồi lại đặt xuống. Thay vì chiếc cốc sứ, thứ có thể dễ dàng trở thành vũ khí tùy thuộc vào ý định người dùng, anh ta lấy một chiếc cốc giấy dùng một lần từ ngăn kéo rồi rót trà lúa mạch vào.
“Đây.”
“Cảm ơn.”
Cậu muốn uống cạn một hơi, nhưng cổ họng rát buốt, nên chỉ dám nhấp từng ngụm nhỏ.
Khi cơn khát dịu đi, cậu mới có sức nhìn quanh. Giọng nói cũng trở lại bình thường.
Ryujin ngước nhìn người đàn ông trước mặt. Bộ đồ anh ta mặc bên trong áo choàng trắng là đồng phục của Phong Kỷ Giáo Đội. Tên anh ta là…
“Tôi là Choi Yooshin. Tôi có quen Shin Haebeom, cậu đừng lo.”
“À, tôi là…”
“Tôi biết. Jeong Ryujin. Nhờ cậu, tôi mới có chỗ ngồi ở đây, đúng chứ?”
Phòng y tế của Phong Kỷ Giáo Đội không xa lạ gì với Ryujin. Nhưng khung cảnh khác hẳn so với ký ức của cậu. Các thanh chắn cửa sổ dày đặc hơn, vị trí đồ đạc, bao gồm bàn ghế, cũng được thay đổi. Trên trần nhà còn có thêm chiếc đèn nhựa tròn.
Ryujin là người đã gây ra chuyện nên cậu biết rõ lý do phòng y tế thay đổi. Choi Yooshin là người kế nhiệm Oh Jaeyoon.
“Cậu không ngủ à?”
“Tôi không ngủ được.”
“Thật sao? Vậy mình nói chuyện chút nhé?”
Ryujin lắc đầu nguầy nguậy, nhưng Choi Yooshin vẫn kéo ghế xích lại gần giường. Cái kiểu anh ta nhoẻn miệng cười, thò mặt ra trông kỳ lạ làm sao, cứ y hệt Kwon Sehyuk. Ryujin vội vàng cụp mắt xuống. Bàn tay Choi Yooshin chạm vào trán Ryujin.
“Hết sốt rồi.”
“……”
“Cậu suýt chết đấy. Đừng có tự tiện thọc tay vào bên trong như thế nữa. Từ giờ cứ đến đây thụt rửa. Và nhớ dùng bao cao su khi quan hệ. Mấy đứa trẻ bây giờ gan quá.”
“Tôi không cố ý.”
Ryujin lắc đầu, hất tay Choi Yooshin ra.
“Nói với anh Shin Haebeom ấy.”
“Cậu cá tính thật đấy. Đúng là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã.”
“Gì cơ? À…”
Ryujin định ngồi dậy, nhưng rồi lại ôm eo ngồi phịch xuống giường. Choi Yooshin tặc lưỡi.
“Tôi nói với hắn ta rồi. Tôi mắng hắn ta gấp đôi, không, gấp mười lần cậu, chắc hắn ta cũng hiểu ra rồi. Nếu hắn ta có lương tâm thì chắc chắn hắn sẽ hiểu.”
“Lương tâm sao?”
Đó là từ ngữ xa xỉ, cách xa Shin Haebeom cả triệu năm ánh sáng.
“Tên khốn đó không có lương tâm đâu.”
“Tệ đến thế sao?”
“Vâng.”
Những lời “người khác đang bị lừa dối” suýt nữa bật ra khỏi miệng, nhưng Ryujin kìm lại được. Choi Yooshin khoanh tay.
“Hắn ta lúc nào cũng hơi điên. Tôi cũng là bạn cùng lớp của hắn ta.”
“Bạn cùng lớp?”
“Ở trường quân sự. Hắn ta không nói với cậu à?”
Ryujin lẩm bẩm yếu ớt.
“Chúng tôi không thân đến mức nói chuyện đó.”
“Thật sao? Tôi tưởng hai người đang hẹn hò.”
“Cái gì?!”
Ryujin vo tròn chiếc cốc giấy. Mấy người này có bị trúng độc tập thể không vậy!
“Dù có chết đi sống lại, tôi cũng không dây dưa với loại người đó.”
“Sao thế? Shin Haebeom là ứng cử viên sáng giá để hẹn hò đấy.”
Choi Yooshin nghĩ vậy cũng phải. Hình ảnh công chúng của Shin Haebeom rất tốt. Nếu kể tên mười người nổi tiếng nhất nước này, có thể anh không nằm trong top ba, nhưng chắc chắn nằm trong top mười.
Ngoại hình như người nổi tiếng, công việc là công chức đặc biệt được nhà nước hậu thuẫn. Một câu chuyện thành công tự thân vượt qua khó khăn, một người lính gương mẫu thực sự của thời đại luôn nở nụ cười với người dân.
Choi Yooshin thao thao bất tuyệt kể về việc có hàng tá người vây quanh xin được mai mối với hắn ta, và rằng ngay khi hắn ta đến tuổi kết hôn, tất cả các bà mối tiếng tăm trong thành phố sẽ tranh nhau giành giật, nhưng rồi anh ta im bặt khi thấy vẻ mặt lạnh lùng của Ryujin.