Chương 69
Cậu ta mặc chiếc áo choàng tắm luôn được chuẩn bị sẵn, nó mềm mại và khô ráo rất dễ chịu. Khi cậu ta lau mái tóc ướt và bước ra, cậu ta nhìn thấy hộp bánh quy bị ném bừa bãi trên giường.
“……”
Kwon Sehyuk ngồi xuống mép giường. Cậu ta mở hộp bánh quy và lấy túi nhựa ra. Lượng bột ít hơn cậu ta nghĩ. Có phải là để thử nghiệm vì đây là lần đầu tiên không? Kwon Sehyuk cười khẩy.
Cậu ta biết cách sử dụng heroin. Đây không phải thứ cậu ta đặt mua một cách thiếu suy nghĩ.
Kwon Sehyuk mở ngăn kéo bàn. Cậu ta nhấc tấm ván ép giả lên và lấy ra một chiếc cốc bằng thép không gỉ, một thanh thủy tinh, một chiếc bật lửa turbo và một ống tiêm dùng một lần được đóng gói. Đó là những vật dụng thô sơ như dụng cụ thí nghiệm khoa học cấp hai, nhưng cậu ta phải cẩn thận để không bị phát hiện. Cả Yena và Kwon Sehyuk hiện tại đều mong muốn có một ngăn kéo có khóa.
Kwon Sehyuk nhìn chằm chằm vào tĩnh mạch xanh trong suốt ở mặt trong cánh tay.
Cảm giác kim tiêm xuyên qua da thật mát lạnh. Cậu ta nhắm mắt lại và ấn pít-tông. Lần đầu tiên cậu ta tiếp xúc với heroin thật dễ dàng và đơn giản đến đáng ngạc nhiên. Và trống rỗng nữa. Nó không khiến cậu ta phấn khích như khi cậu ở bên bạn bè.
Kwon Sehyuk đang nhìn xuống cẳng tay bỗng đứng dậy khỏi giường. Cậu ta đang nghĩ đến việc bật nhạc.
“……”
Đột nhiên cậu ta cúi đầu. Bàn chân cậu ta cảm thấy nhẹ bẫng. Rõ ràng là cậu ta đang đứng trên sàn, nhưng kỳ lạ thay, không có cảm giác gì cả. Như thể cậu ta đang lơ lửng trong không trung vậy.
“À….”
Cơ thể cậu ta bay lên bầu trời. Một nguồn năng lượng chưa từng có trào dâng. Mọi mao mạch ở đầu ngón tay và ngón chân dường như sống lại và rung động.
Kwon Sehyuk hít một hơi thật sâu. Không khí có vị ngọt ngào. Cậu ta ngồi xuống sàn và xòe lòng bàn tay vuốt tấm thảm.
“Wow….”
Ngay cả lông của một chú gà con mới nở cũng không mềm mại bằng thứ này.
Kwon Sehyuk nằm xuống tấm thảm. Cậu ta cọ mặt vào thứ mà bình thường cậu ta vẫn bước lên. Đó là một sự ngây ngất mà cậu ta chưa bao giờ cảm thấy trước đây.
Mồ hôi đọng lại trên lòng bàn tay cậu ta, và các mạch máu ở thái dương cậu ta đập thình thịch. Kwon Sehyuk nghĩ rằng cậu ta đang sống thật sự. Đây mới là cuộc sống đích thực. Cậu ta hối hận về khoảng thời gian mình đã sống mà không biết đến cảm giác này. Cho đến bây giờ, cuộc sống của cậu ta, cơ thể này, chỉ là một khối thịt vô hồn!
Kwon Sehyuk run rẩy môi và rên rỉ.
“A… anh Ryujin….”
Cảm ơn anh. Em yêu anh. Dù có chết em cũng sẽ không bao giờ quên ơn này của anh.
Kwon Sehyuk đứng trước hệ thống âm thanh. Cậu ta đang cân nhắc chọn bản nhạc nào để đi kèm với khoảnh khắc tuyệt vời này, trải nghiệm kỳ diệu đầu tiên này, cuối cùng cậu ta chọn album ra mắt của Ryu Yeonbi, thứ mà cậu ta đã có được bằng việc trả một khoản phí khổng lồ vì nó hết hàng và bị cấm.
Kwon Sehyuk bước đi trên tấm thảm. Chất giọng khàn khàn của Ryu Yeonbi lan tràn vào cơ thể cậu ta qua các lỗ chân lông. Giọng hát của cô ấy tô điểm làn da cậu ta bằng những sắc thái đầy màu sắc và sưởi ấm cậu ta từ bên trong.
Kwon Sehyuk đưa cẳng tay lên mũi và hít hà. Cậu ta có thể ngửi thấy âm nhạc. Cậu ta có thể chạm vào giai điệu vô hình.
Ryujin bật ra một tiếng cười nhạt nhẽo.
Cậu ta nằm dài trên sàn. Cảm giác ấm áp như nằm trong lòng phượng hoàng. Kwon Sehyuk vươn tay về phía đám màu sắc đang xoáy tròn trên trần nhà. Năm ngón tay xòe rộng của cậu ta lấp lánh. Cậu ta đang nắm giữ cả cầu vồng trong tay.
Liệu trong đời mình, cậu đã từng nhìn thấy, nghe thấy, chạm vào và cảm nhận được điều gì đẹp đẽ đến thế này chưa?
Thật đáng tiếc khi trải nghiệm điều này một mình. Kwon Sehyuk nắm chặt tay lại, mỉm cười rạng rỡ.
Anh Ryujin, lần sau chúng ta cùng nhau trải nghiệm nhé.
***
Sáng sớm trên đường đi làm, Shin Haebeom đột ngột gọi điện. Anh yêu cầu mua vài món ăn sáng. Jin Chiwoo thấy bất ngờ, nhưng cũng sẵn lòng đồng ý. Hắn vừa nhai vội thanh ngũ cốc thay bữa sáng, vừa trả lời.
“Sao tự nhiên lại uống nước ép cà chua?”
Bánh mì kẹp phô mai nữa. “Phô mai á? Này, mày thích cá ngừ mà.”
Cứ mua đi. Chuyện có khó khăn gì đâu mà mày hỏi thế?
Giọng Shin Haebeom khàn khàn. Nghe hơi căng thẳng. Chà, sau vụ lộn xộn ở bệnh viện hôm qua…
Khi Jin Chiwoo mặc đồng phục bước ra khỏi xe, mọi người đã nhận ra hắn. Hắn chỉnh lại chiếc mũ lưỡi trai góc cạnh, mỉm cười trong lòng. Đúng là mặc đồng phục có khác.
Cảm giác hãnh diện tan biến ngay khi hắn bước vào văn phòng tầng 12. Jin Chiwoo chứng kiến cảnh tượng sốc: sàn nhà, vốn sạch bong kin kít, giờ ngập lênh láng nước. Giữa mớ hỗn độn đó là Shin Haebeom, tay cầm cây lau nhà.
“Cái quái gì đây…”
Jin Chiwoo theo phản xạ lùi lại một bước. Nhưng Shin Haebeom đã thấy hắn từ trước.
“Mang cho tao cái giẻ khô.”
“Hả?”
“Cái giẻ khô! Giẻ không ướt! Nghe tao nói không đấy? Mày bị lây virus cúm gia cầm từ Jeong Ryujin à, Chiwoo?!”
Jin Chiwoo thở dài thườn thượt. Hắn đã đoán ra lý do Shin Haebeom tức giận.
Hắn đặt túi đồ lên sofa, ngồi phịch xuống.
“Gà con của mày đi đâu rồi?”
“Phòng y tế.”
Jin Chiwoo ra hiệu cho Shin Haebeom.
“Bỏ cái đó xuống, lại đây ngồi đi. Nói cho anh mày nghe. Dù mày có vội đến đâu, thì cầm cây lau nhà thế này cũng kỳ cục quá rồi đấy.”
“Mấy bà lao công sẽ lên sau. Ê? Này, tay hyung sắp rụng rồi đấy.”
“Hyung cái con khỉ.”
Shin Haebeom lầm bầm, nhưng cũng làm theo lời Jin Chiwoo.
Hắn nhìn bạn mình vừa dựng cây lau nhà vào tường, rồi tiến đến sofa. Chiếc áo phông cũ kỹ, quần thể thao xắn đến đầu gối, dép lê đi trong nhà tắm… trông không khác gì thằng vô gia cư. Vậy mà trông vẫn oai hơn hắn mặc đồng phục.
Không phải tự dưng hắn thấy lòng tự trọng bị tổn thương. Chà, đó là lý do hắn không bao giờ dám động vào Shin Haebeom.
Jin Chiwoo lấy hộp nước ép cà chua ra, đưa cho Shin Haebeom. Nhưng anh ta lắc đầu.
“Sao vậy? Mày bảo tao mua mà.”
“Bỏ vào tủ lạnh đi.”
“Uống luôn đi. Mày không khát à?”
“Không phải cho tao. Gà con sẽ uống.”
Mặt Jin Chiwoo nhăn nhó.
“Mày bắt tao… chạy việc vặt cho Jeong Ryujin à?”
“Không được à?”
“Đồ khốn! Mày coi tao là thằng sai vặt như vậy sao!”
Hắn không đập hộp nước ép xuống sàn, không phải vì sợ Shin Haebeom. Người kia nghĩ gì thì kệ xác, nhưng chắc chắn không phải thế. Jin Chiwoo nhẹ nhàng đặt hộp nước ép hơi móp méo lên bàn.
“Bánh mì kẹp phô mai cũng mua cho cậu ta à?”
“Ừ.”
“Thế mày ăn gì?”
“Tao ăn ở căn tin.”
Jin Chiwoo nhếch mép, “Đúng là Haebeom.”
“Bị rách nặng lắm à?”
“Cái gì cơ?”
“Đừng giả vờ ngu ngốc, đồ khốn. Mày lại tống thằng bé vào phòng y tế sau khi chọc ngoáy cái mông của nó phải không.”
Shin Haebeom rút thuốc lá ra châm.
“Ai nghe cũng tưởng tao nhét cả cánh tay vào đấy.”
“Mày có làm thế không?!”
“Không. Với lại, Jeong Ryujin cũng đến lúc phải quen rồi.”
“Quen à…”
Jin Chiwoo nuốt nghẹn. Shin Haebeom hoàn toàn lầm to rồi. Cưỡng hiếp không phải thứ mà người ta có thể quen được. Jeong Ryujin không chống cự là vì cậu ta đã buông xuôi.
Jin Chiwoo nhìn quanh.
“Sao chỗ này thành ra thế này?”
“Sáng sớmnay, cậu ta đang ngủ ngon lành, đột nhiên lăn lộn kêu đau bụng. Tại vì thứ tao bắn vào trong đấy, nên tao định lấy ra, ai ngờ cậu ta phát điên lên, bảo tao đừng động vào…”
“Ôi trời. Rồi sao nữa?”
Shin Haebeom nhả khói thuốc.
“Thế là tao bảo cậu ta muốn làm gì thì làm, rồi tống cậu ta vào phòng tắm. Nhưng mãi không thấy cậu ta đi ra. Mà nước vẫn chảy róc rách.”
“…..”
“Cái đồ đáng yêu này lại khóa trái cửa từ bên trong. Tao phá khóa vào xem, đoán xem chuyện gì xảy ra đi.”
“Chuyện gì?”
“Cậu ta nằm sấp mặt trên sàn. Máu chảy ròng ròng từ mông nó chảy ra.”
Jin Chiwoo nhăn mặt. Shin Haebeom cười khẩy trong khi rít thuốc.
“Nó tự chọc ngoáy bằng ngón tay vào chỗ nó thậm chí còn không nhìn thấy, nên mới ra nông nỗi này. Tự làm thì tự chịu.”
“Biết thế thì mày nên, ờ, ấy chứ? Dù có phải đè ra cũng phải ép nó chứ. Mày giỏi mấy vụ đó mà, sao tự nhiên lại giả bộ tu hành thế?”
“Mày nên thấy cảnh nó lên cơn.”
Shin Haebeom giơ cánh tay ra trước mặt Jin Chiwoo. Ở đó hằn những vết răng rõ ràng.
“Nếu là ngón tay tao, chắc bị cắn đứt luôn rồi đấy.”
“Đồ khốn, đừng có phóng đại.”
“Chắc nó ghê tởm tao lắm.”
Jin Chiwoo im lặng lấy bánh mì kẹp ra và mở gói.
“Cái đó!”
“Nó là của tao! Của tao!”
Khi Shin Haebeom thấy bên trong đầy bơ, tôm và cà chua, anh đã rất bối rối .
“Xin lỗi.”
“Mày, đồ khốn này, mày không nên làm thế đâu nhé. Tao không mong mày khen tao chạy việc vặt, nhưng ít nhất đừng có đùa với đồ ăn, làm người thì nên thế chứ. Hả?”
“Mày vừa gọi tao là ông già mà?”
“Tao có gọi vậy à?”
Shin Haebeom lườm Jin Chiwoo, người đang mở to mắt.
“Có đấy.”
“Tao không nhớ.”
“Trí nhớ của mày tệ thật. Đó là lý do mày không thắng được tao đấy.”
Nói xong, Shin Haebeom đứng dậy khỏi ghế sofa. Jin Chiwoo hét vào lưng bạn mình khi anh ta bước vào phòng tắm.
“Dùng bao cao su đi, đồ khốn! Mày sẽ bị bệnh đấy!”
***
Sau cơn mưa trời sẽ sáng. Tình trạng của Kwon Sehyuk cũng tốt như bầu trời trong xanh. Cậu ta cảm giác như được tái sinh. Dường như chỉ có những điều tốt đẹp và vui vẻ đang chờ đợi cậu ta trong tương lai.
Kwon Sehyuk mỉm cười hài lòng khi thử bộ vest Zegna do đội thiết kế chuẩn bị. Sự tự tin dâng trào khi cậu ta nhìn mình trong gương. Có lẽ vì tâm trạng tốt, cậu ta thậm chí còn thích màu xám, màu mà bình thường cậu ta không mấy quan tâm. Chiếc cà vạt siết chặt trên cổ, và cả đôi giày đế cứng, hôm nay tất cả đều vô cùng thoải mái.
Khi cậu ta nhẹ bước xuống cầu thang, Jang Seunghee đang thưởng thức cà phê sáng trong phòng khách tầng một lên tiếng gọi.
“Con đi ngay à?”
“Có chuyện gì ạ?”
Bà hất cằm về phía tầng hai.
“Con không chào em trai à?”
“À, cái đó…”
Kwon Sehyuk nghịch tay áo bộ vest được ủi phẳng phiu.
“Hôm nay con hơi bận.”
“Có lúc nào con không bận đâu?”
“Mẹ à. Em ấy lớn rồi, tự dậy được mà.”
Jang Seunghee mở to mắt.
Từ nhỏ, cậu ta đã là người anh cả hết mực yêu thương em trai như bảo vật quý giá. Khi bà nói, “Con chiều nó quá, nó sẽ không tự làm được gì đâu,” cậu ta sẽ nói, “Em ấy còn nhỏ mà mẹ, nhỡ không làm được thì sao ạ?” Nhưng bây giờ, cậu ta đã thay đổi thái độ chỉ sau một đêm.
Cuối cùng nó cũng có cái nhìn thực tế để nhìn nhận sự thật một cách tỉnh táo sao? Jang Seunghee nghĩ vậy. Vì thế, bà đã không nhận ra vẻ mặt ửng đỏ kỳ lạ của con trai mình.
Một loại thuốc mới cần thời gian để thích nghi.
Trong chiếc xe đang chạy, Kwon Sehyuk nghe nhạc cổ điển êm dịu. Ngay cả Im Chanyoung hôm nay cũng không làm phiền cậu ta. Nghĩ kỹ thì thư ký Im cũng không phải là người xấu. Chỉ trừ việc hắn ta báo cáo từng chi tiết trong cuộc sống của cậu ta cho chú cậu ta.
Nhìn tấm lưng tròn của Im Chanyoung khiến cậu ta bật cười. Kwon Sehyuk khẽ cười khúc khích.
Rồi cậu ta bị sặc nước bọt và bắt đầu ho. Im Chanyoung quay lại.
“Cậu chủ, đây ạ.”
Kwon Sehyuk mỉm cười, cầm lấy chai nước.
“Cảm ơn.”
“……”
“Gì vậy?”
“Không có gì ạ.”
Kwon Sehyuk uống cạn cốc nước lạnh. Khi cơn khát dịu đi, hơi nóng ập đến. Kwon Sehyuk hạ cửa sổ xe và tựa cánh tay lên đó. Gió thổi làn tóc cậu ta rối bời.
“Sao, giờ chúng ta đến phòng trưng bày nghệ thuật à?”
“Vâng. Chúng ta sẽ tham dư Lễ nhậm chức của Giám đốc Baek Yeojin.”
“Sáng nay chúng ta sẽ ăn khá nhiều…”
Im Chanyoung gõ máy tính bảng rồi nhìn vào gương chiếu hậu. Hắn ta thấy góc nghiêng của Kwon Sehyuk khi cậu ta thẫn thờ nhìn ra ngoài cửa sổ. Tất cả những gì cậu ta có thể nghĩ đến khi tới một nơi mà những nhân vật nổi bật trong giới văn hóa và nghệ thuật sẽ tụ tập chỉ là đồ ăn… Chuyện này thật là nực cười.
Nhưng xét thấy Kwon Sehyuk mới chỉ hai mươi tuổi, điều đó cũng không khó hiểu. Ngay cả những đứa trẻ sau này sẽ nắm giữ các vị trí quan trọng trong chính trị và kinh doanh giờ cũng đang bị ám ảnh bởi tình bạn và thần tượng người nổi tiếng. Điều quyết định tương lai của một cá nhân không phải là nỗ lực hay tài năng, mà là nền tảng được thừa kế. Im Chanyoung cố gắng để không quên sự thật đó.
“Chú tôi không đến à?”
“Không thưa cậu.”
“Không phải bây giờ vẫn còn quá sớm để tôi tự lập sao?”
“Ngài ấy có lịch trình quan trọng vào buổi tối ạ.”
“Thật sao? Lịch trình gì mà quan trọng hơn cả tôi thế?”
“Về chi tiết thì…”
Thấy hắn ta ấp úng, cậu ta vội xua tay.
“À, không sao, không sao. Không một ai có thể biết hết mọi thứ. Tôi không phải loại người điên khùng mà giận dỗi vì chuyện đó. Ông biết tính tôi mà.”
Kwon Sehyuk thản nhiên bắt chéo chân.
“Tôi ghét nhất là mấy kẻ lạm dụng quyền lực. Chỉ có mấy kẻ ở thế yếu mới làm như vậy.”
Im Chanyoung không dám hé răng. Kwon Sehyuk sẽ chẳng bao giờ biết chú cậu ta đã lên kế hoạch cho bữa tiệc gì vào tối nay.
“Nhìn chú tôi mà xem. Không phải tôi hâm mộ gì ông ấy, nhưng công bằng mà nói, ông phải thừa nhận. Ở Văn phòng Shinryong này, không ai có thể sánh bằng ông ấy.”
Kwon Sehyuk thao thao bất tuyệt.
“Chú tôi có nhận hối lộ, có scandal với người nổi tiếng không? Chú ấy chẳng có gì để người ta moi móc cả.”
“…..”
“Phong Kỷ Giáo Đội cũng do chú ấy lập ra. Chẳng phải đó là kết quả của việc đánh giá năng lực công bằng, không phân biệt xuất thân hay sao? Nhờ thế mà anh Haebeom mới có cơ hội thể hiện mình.”
Im Chanyoung miễn cưỡng đáp lời.
“Vâng, đúng vậy.”
“Gần đây tôi lạnh nhạt với chú ấy quá. Chú ấy làm tất cả cũng vì tôi thôi… Vậy nên, thư ký Im, ông hãy nói với chú tôi.”
“Tôi nên nói gì ạ?”
“Về đám người biểu tình ấy. Nói chú ấy đàm phán với họ đi.”
“Vâng?”
“Giải quyết bằng lời nói thì tốt hơn. Đúng không? Ai cũng chỉ muốn kiếm sống thôi mà. Ông không nghĩ vậy sao, thư ký Im? Tôi không thích bạo lực.”
Các ngón tay Im Chanyoung lo lắng gõ lên máy tính bảng. Kwon Sehyuk hôm nay có vẻ vui bất thường. Cậu ta vốn không phải người ít nói, nhưng cũng chẳng phải kiểu người nói lớn tiếng như thế này. Thường thì trước mỗi lịch trình, cậu ta hay có vẻ lo lắng. Nhất là vào buổi sáng như thế này, cậu ta hay ngơ ngác hoặc mắt không tập trung vì chưa tỉnh ngủ hẳn. Nhưng bây giờ, cậu ta đột nhiên sáng mắt lên, khen ngợi chú mình. Chắc chắn là có gì đó không ổn.
Có nên báo cáo không nhỉ?
Im Chanyoung lắc đầu. Trẻ con tuổi này thay đổi tâm trạng cả chục lần một ngày. Có lẽ có chuyện gì tốt đẹp đã xảy ra.
Nhưng biết đâu.
Im Chanyoung nhìn vào gương chiếu hậu. Hắn ta nhìn chằm chằm Kwon Sehyuk, người đang gật gù theo điệu nhạc cổ điển. Gò má ửng hồng của cậu chủ không phải chỉ là do lớp trang điểm mà đội thiết kế đã dày công thực hiện.
Một ý nghĩ lóe lên trong đầu Im Chanyoung. Có khi nào… cậu ta đang hẹn hò với ai đó sao?