Chương 67.1
“Mày lườm đến mức sắp bắn tia điện từ mắt ra được rồi đấy. Thế này thì đi biểu tình là nhất rồi.”
Shin Haebeom hừ nhẹ, anh khẽ khịt mũi. Những hạt mưa nặng trĩu đập vào cửa sổ xe.
“Hình như năm nay mùa mưa đến sớm hơn thường lệ.”
Shin Haebeom lẩm bẩm.
“Mưa thế này thì khỏi cần vòi rồng rồi.”
“Sao mày lại có mặt ở đó?”
“Ở đâu cơ?”
“Ở chỗ biểu tình ấy… Mày là Đại úy mà. Đại úy đâu có làm mấy việc đó, đúng không?”
“Đó là lệnh trực tiếp từ cấp trên.”
Ryujin nhíu mày, nhưng Shin Haebeom không có vẻ gì là muốn giải thích cặn kẽ. Anh vuốt bờ má ửng đỏ của Ryujin.
“Tao cũng muốn sống thoải mái chứ. Nhưng chắc tao chưa đủ thâm niên. Hoặc có lẽ tao quá tự trọng. Danh nghĩa là Đại úy, nhưng phù hiệu của tao chưa phải là cao nhất.”
“Ý mày là sao….”
“Gà con của chúng ta thấy khó hiểu thế à? Tao cũng muốn giải thích lắm, nhưng lại sợ cái đầu bé tẹo của mày nổ tung mất.”
“Mày toàn nói nhảm nhí.”
“Chỉ cần mày không còn vương vấn gì với nhà họ Ha giàu có, thì thế là đủ rồi.”
“Sao chuyện đó quan trọng vậy?”
“Nó rất quan trọng đối với tao.”
“Chuyện đó đâu liên quan đến mày.”
“Sao lại không liên quan?”
Ryujin ngớ người.
“Đó là quá khứ của tao. Chuyện riêng tư của tao, mày không cần biết. Hỏi mấy câu đó là vô duyên đấy…”
Cậu vừa định hỏi anh có biết mình cũng vô duyên không, thì Shin Haebeom đột ngột ngồi thẳng dậy và lao vào Ryujin.
“A!”
Cậu bị kéo lại và ôm chặt cứng. Shin Haebeom lảm nhảm những điều vô nghĩa mà Ryujin không thể tin vào tai mình.
“Ái chà! Gà con của chúng ta đáng yêu quá!”
“Cái, cái gì! Bỏ ra!”
Ryujin nghĩ Shin Haebeom bị điên rồi. Chắc là anh bị vỡ mạch máu não sau khi nói mình mệt mỏi vì chỉ đạo chiến dịch.
“Tao không thở được!”
Trân người Shin Haebeom có mùi thuốc lá và xà phòng.
“Tao sẽ cho Ha Shinsung phẫu thuật. Nhưng tao không biết hắn có qua khỏi hay không.”
“……”
“Hắn có thể chết trong lúc phẫu thuật. Mày chắc chắn là mày sẽ không trách tao chứ?”
“Tao sẽ không trách mày.”
“Chỉ thế thôi à?”
Đôi khi, những gì bạn muốn nói và những gì bạn có thể nói rất khác nhau. Ryujin cúi đầu và lẩm bẩm.
“Cảm, cảm ơn…”
Cổ họng cậu nghẹn lại.
“Cảm ơn.”
Shin Haebeom mỉm cười hài lòng. Đó là nụ cười của kẻ săn mồi. Khoảnh khắc nhìn thấy khuôn mặt tự mãn đó, tim Ryujin chùng xuống.
Một ánh đèn đỏ lóe lên trong đầu cậu. Đó là tín hiệu nguy hiểm từ bản năng của cậu. Ryujin liên tục liếc nhìn khuôn mặt tươi cười của Shin Haebeom.
“Gì vậy?”
“Không có gì….”
“Tao bỗng dưng đẹp trai lắm sao?”
“Thôi đi. Không buồn cười đâu.”
Ryujin mò mẫm tìm tay nắm cửa. Khóa được thiết kế tự động khóa khi cửa đóng.
“Tao không có ý định đùa giỡn.”
“…….”
Cậu không có ý định trốn thoát. Cậu chỉ muốn tránh né việc phải ở một mình với Shin Haebeom trong một không gian kín mà thôi.
Cạch.
Biểu cảm của Shin Haebeom thay đổi ngay lập tức. Cú đấm của anh giáng vào cửa sổ bên ghế hành khách.
“…..”