Chương 64.5
Ryu Jin đang run lên, nhận ra rồi Kwon Se Hyuk thấy khó thở, cảm giác như mình đã làm gì sai trái lắm vậy.
Sao mình cứ hành động như con nít vậy?
Dù cậu hành động như người lớn, thì Ryu Jin cũng chỉ hơn cậu có một tuổi thôi, rõ ràng Ryu Jin cũng sợ như cậu kia mà.
Chắc Ryu Jin là kiểu người phản ứng chậm với sốc. Lúc có chuyện thì bình tĩnh, mà sau đó mới run rẩy, Kwon Se Hyuk kéo tay Ryu Jin.
“Đi thôi.”
“Khoan, chờ một chút.”
“Đến nhà em đi.”
“Hả?”
“Ở đây lộn xộn ồn ào lắm, đã vậy mùi ẩm thấp, bởi cho nên anh càng sợ hơn nữa, bệnh viện hay vậy mà.”
“Vậy thì ra ngoài…”
“Chỗ khác cũng vậy, giờ mà đi lang thang ngoài đường là anh có thể bị dính đạn đấy, vô cửa hàng thì lại đông người, ở nhà là an toàn nhất trong những lúc như này.”
Mắt Ryu Jin dao động.
“Sao cậu biết?”
“Chuyện đó cũng cần có người dạy sao?”
Kwon Se Hyuk cười lộ ra hàm răng đều tăm tắp.
“Lẽ thường thôi, lẽ thường ấy mà, suy nghĩ chút là biết.”
“Đi qua nhà em đi, lái xe một chút là thôi tới rồi. Em trai em với, ừm, người giúp việc giờ này đang ở nhà, mà không sao đâu, họ im lặng với kín đáo lắm.”
Ryu Jin nhìn Kwon Se Hyuk, cậu không hiểu gì hết. Ánh mắt ngây thơ chẳng có chút cảnh giác nào, nụ cười thì ngây ngô, Ryu Jin có chết cũng không có được mấy cái đó, bởi vậy càng làm người ta bị chói mắt.
“Quần áo ướt hết rồi, qua nhà em tắm rửa với làm ấm người rồi ăn chút gì đó ấm ấm. Không đưa anh về Howolru muộn đâu, anh đừng lo.”
Ryu Jin không trả lời trả vốn gì, Kwon Se Hyuk nói thêm, đúng kiểu biện minh đủ điều.
“Nếu cần chiếc nào thì cứ vào gara nhà em…”
“Ừ rồi, đi thôi.”
Tay nắm chặt của họ siết lại, cậu nuốt cục tội lỗi đang quặn thắt trong cổ họng với nước lạnh.
Ryu Jin đi theo, chỉ nhìn theo bóng lưng Kwon Se Hyuk. Cậu cao to hơn người thường nhiều, cảm giác như là tấm khiên, thật có cảm giác như được bảo vệ. Không nhớ lần cuối cảm thấy vậy là khi nào nữa.
Đi tới gần bàn Jin Chi Woo mà tim cậu như muốn nổ tung tới nơi, nhưng Ryu Jin không sợ, khó mà bị nhận ra trong đám đông ồn cỡ này.
“Thằng chó đó nhìn như muốn chết tới nơi rồi.”
Ryu Jin khựng lại, Jin Chi Woo đang nói chuyện điện thoại.
“Còn ca phẫu thuật nữa, mà chỉ khi nào tình trạng nó khá hơn thôi, nhìn nó vật vã trong phòng hồi sức là thấy hết hy vọng rồi.”
Giọng hắn cáu kỉnh.
“Không chắc, nhưng, à, tao chỉ có cảm giác vậy thôi.”
Lạ thiệt, giọng khó chịu của Jin Chi Woo nghe rõ mồn một luôn, cứ như có mình Jin Chi Woo ở chỗ này một mình vậy.
“Bác sĩ nãy có tới kiểm tra tình trạng nó…à, tao phải đi theo nữa tại phụ trách ở đây mà. Mà tao nhìn hoài không quen được thằng chó đó. Nằm trên giường bệnh mà đầu thì cạo trọc lóc, nửa sống nửa chết, đủ thứ máy móc gắn vô người nó, giống trong phim gọi là gì ta, vật thí nghiệm hả? Hay người máy á? Kiểu vậy.”