Chương 64.4
Ryu Jin đặt cái muỗng xuống cái cạch, Kwon Se Hyuk liền rụt vai.
Em xin lỗi.’
Há miệng ra.’
Dạ.’
Ăn thêm muỗng canh rong biển, Kwon Se Hyuk cười hề hề.
Mà anh này, câu đó nghe gợi tình ghê.’
Cậu muốn tôi úp mặt cậu vô tô không?’
Không không, em chỉ nói vậy thôi mà.’
Ryu Jin chỉ ngón tay lên thái dương.
Người bình thường suy nghĩ một chút ở chỗ này trước khi nói gì đó, bộ cậu làm không được hả?’
Em chỉ làm vậy với anh thôi.’
“Đừng có làm vậy với tôi nữa.”
Một muỗng cơm kèm với một đũa thức ăn, Ryu Jin thấy mình không khác gì là chim mẹ của Kwon Se Hyuk.
“Thấy chưa, giờ người ấm lên chút rồi đúng không?”
“Dạ, em hết lạnh rồi.”
“… Cẩn thận đồ ăn cậu ăn vô đấy, mắc cười cậu thật, khi không không đi bác sĩ ở bệnh viện được.”
Kwon Se Hyuk gãi đầu cười cười.
“Anh có hay nói mấy câu đó không?”
“Nói gì?”
“Thường thì người buôn bán không nói mấy câu vậy đâu, cậu bán càng nhiều, càng tốt cho cậu, đúng không?”
Giọng nói cứ tiếp tục, như kiểu biện minh vậy.
“Em cũng muốn làm khách hàng tốt của anh.”
“Cậu nói tụi mình là bạn mà.”
“Nên em muốn làm khách hàng ‘nữa’.”
“Cậu tham dữ vậy.”
“Em không được hả?”
Kwon Se Hyuk nghiêng người tới, Ryu Jin chợt quay mặt đi chỗ khác, tránh ánh nhìn của cậu.
“Chắc cậu không cần cái này nữa.”
Cậu vò nát tấm vé bị dính nước mưa đã khô lại và quăng vô thùng rác, nhưng mấy thứ trong phong bì thì không quăng được, cũng không thể vứt bỏ bừa bãi. Cái đó đã được bọc nhựa, dán băng keo kỹ lưỡng để khỏi ướt, có đánh nhau với lính cũng không sợ mất, chính là heroin mà Kwon Se Hyuk muốn có.
Ryu Jin giấu tay dưới bàn, nhìn Kwon Se Hyuk, mắt cậu sáng rực.
Cậu không đổi ý hả?’
Giao dịch đầu tiên của Ryu Jin, chắc sau này có thể cậu sẽ thành người bán hàng trong <Bạch Sư Tử> không chừng, mà không ngờ đối tác lại là con trai Kwon Il Hyuk, càng không ngờ là cậu ta lại kêu mình là hyung và đi theo mình.
Anh mang tới rồi hả?’
Mắt nâu Kwon Se Hyuk sáng long lanh như ngọc, Ryu Jin lặp lại lời nói của mình.
Tôi mang tới rồi.’
Ryu Jin nuốt khan, cái này không phải quần áo, giày dép, đồng hồ, không dám đưa bừa bãi, phải ra chỗ nào không ai thấy mới được. Ryu Jin nhét đồ vô túi xong đứng dậy.
Anh?’
Mình ra…chỗ nào không có người ấy.’
Kwon Se Hyuk gật đầu đứng dậy, Ryu jin thấy Jin Chiwoo mặc đồ thường đang bước vào cửa quán ăn.
Hắn ta chỉ đi một mình, hình như là khách quen chỗ này. Hắn chọn món vô cùng là kỹ lưỡng, còn tìm được chỗ trống trong đám đông mà ngồi nữa. Ryu Jin khó chịu khi thấy Jin Chi Woo gọi canh rong biển thịt bò, biết là thực đơn không nhiều như nhà hàng bình thường nhưng vẫn thấy khó chịu vô cùng.
Ryu Jin ngồi xuống trở lại, Kwon Se Hyuk cũng thấy bất an ngang.
“Có chuyện gì vậy? Anh không khỏe hả?”
“Không…”
Giọng cậu nhỏ dần, mồ hôi lạnh toát đầy cổ và lưng. Tim cậu cứ đập thình thịch và bỗng thấy khó thở. Mấy tên lính gặp ở chỗ biểu tình mặc quân phục chiến đấu cứ lạc quan mà đánh nhau tới bến, cũng không chắc trong đám biểu tình đó cũng không có mấy thằng mặc đồ thường trà trộn vào.
Jin Chi Woo liệu có đóng vai trò gì trong đó không? Mà mặt Jin Chi Woo, tóc tai, quần áo sạch sẽ quá, nếu hắn có mặt ở hiện trường, thì không thể sạch sẽ vậy được, có khả năng cao từ đầu là ở bệnh viện rồi.
Cũng không mặc đồ bệnh nhân, vậy không phải là bệnh nhân, không lẽ thăm bệnh? Người săn sóc chăng? Ryu Jin cũng bó tay, cậu rối bời vì chẳng biết gì hết.
“Anh? Sao tự nhiên anh lại vậy?”
May mà đông người, ồn ào, Ryu Jin liếc sang bàn Jin Chi Woo, lợi dụng lúc hắn đang ăn thì có thể chuồn được rồi.
Mà chân cậu không nhúc nhích được, chợt nghĩ tới việc nếu Jin Chi Woo ở đây, thì Shin Hae Beom cũng có thể ở đây là Ryu Jin thấy sợ, đành phải hành động do dự.
Kwon Se Hyuk nhìn xuống tay Ryu Jin đang nắm lấy cổ tay mình, mấy mạch máu nổi xanh lè trên mu bàn tay.
“Anh à…”