Chương 64.2
Shin Hae Beom nhìn gương mặt mình phản chiếu trên cửa sổ ướt nhẹp, gương mặt chỉ nhếch mép cười khẩy.
Hình như gu nó là mấy ông già ấy, chắc tại nó lớn lên không có cha mẹ.’
Tao cũng muốn hỏi Jeong Sung Hyun nữa, là Jeong Ryu Jin có bao giờ bám lấy ông ta, kêu ổng là cha hay gì không? À mà nghĩ lại, thì chắc hồi nhỏ nó còn xinh hơn giờ nhiều. Nó cười ngọt lắm, cứ bày ra cái vẻ mặt đó mà ám ổng, dù có phải là cháu hay không, thì thiệt tình, nó có phải là ruột thịt gì đâu…’
• Thôi đi cha nội, mày lải nhải hoài cái kế hoạch của mày, đầu mày có vấn đề rồi hả?
Làm gì mày nóng vậy? Khoái chuyện của tao kể hả?’
Jin Chi Woo cũng nổi khùng lên.
• Thằng chó, tao không có hứng!
Thiệt không đó? À, Chi Woo của chúng ta chỉ thích đồ thiệt thôi, vậy thôi cứ tập tành ảo ưởng chút đi? Rồi có ngày mày cũng giống tao ấy…’
Cuộc gọi kết thúc, Shin Hae Beom tựa trán vào cửa sổ, tay vẫn cầm điện thoại, anh cười khẩy một mình như thằng điên.
Anh sờ vào tai trái đang phản chiếu mờ mờ trên cửa sổ, Choi Yoo Shin kêu anh đi phẫu thuật thẩm mỹ cũng đúng. Miếng thịt bị rách không đầy lại như cũ, vết thương đã bị khoét nhưng vẫn lành lại được. Nhìn lại lúc nào cũng vậy, vết thương có lành hay không thì đồ mất rồi khó mà lấy lại được.
Quán ăn đông nghẹt, Ryu Jin cho Kwon Se Hyuk ngồi bàn hai người sát tường. Coi bảng thực đơn trên tường, chợt suy nghĩ một chút rồi cậu gọi canh rong biển thịt bò.
Ăn lẹ đi.’
Em không có đói lắm, nãy em ăn hamburger rồi…’
“Đừng có mà cãi, ăn đi.”
Ryu Jin nhét cái muỗng vào tay Kwon Se Hyuk, người cậu dính mưa mà ướt nhẹp, lạnh hết người mà run cầm cập.
“Cậu phải ăn gì đó ấm ấm, không đói cũng phải ăn, một chút thôi cũng được, nha?”
“Dạ.”