Chương 63
Mấy vết máu thấy dính rõ trên áo sơ mi tím nhạt của cậu, thật thấy có lỗi với Shin Yena quá đi, không biết chà mạnh có phai đi không nữa, bỗng cậu thấy có người ở ngoài góc. Chẳng mấy chốc có một đám đàn ông xuất hiện, trên người mấy người đó mùi thuốc khử trùng nồng nặc, như mới vừa chữa trị xong. Ryu Jin thoáng giật mình, cũng may đấy là người quen hai cô bé sinh viên.
Cả hai được chữa trị chưa?’
Sơ sơ rồi, hai người không sao chứ?’
Chỉ bị trầy xước thôi à, nên là….’
Có bốn người đàn ông, nhìn là biết mấy người đó là sinh viên tham gia biểu tình, có một người còn đeo băng đỏ trên đầu kìa.
Áo quần ai cũng dơ hết, chỉ đi tất mà không mang giày gì hết. Trong đám người đó, có một người còn chống nạng, Ryu Jin liền ra hiệu cho người đó.
Mời anh ngồi đây ạ.’
Kwon Se Hyuk bật dậy liền, cậu đặt Ryu Jin đang đứng tỏ ra vô cùng lúng túng ngồi xuống ghế.
Tôi không sao đâu.’
Anh cũng là bệnh nhân mà.’
Nói câu đó mà mặt hờn dỗi ớn.
Cậu nói vậy thì cậu cũng có khác gì tôi.’
Mấy bạn sinh viên thấy hai người cãi nhau thì cười ầm lên, Kwon Se Hyuk ngượng ngùng gãi gãi đầu. Không khí cũng chẳng tới nỗi nào, mà Ryu Jin vẫn thấy lo lắm, lỡ có ai nhận ra Kwon Se Hyuk thì sao, hay thân phận của cậu bị lộ thì sao.
May là không có chuyện đó, không phải Kwon Sehyuk, mà là nhóm sinh viên đại học có thái độ đó. Nói chuyện thì vui vẻ, giọng nói thì tươi rói, cũng chẳng tiết lộ thông tin cá nhân. Không tên, không tuổi, không trường, khác hoàn toàn với hai người lúc nãy gọi nhau bạn bè, hỏi tuổi nhau. Ryu Jin cũng đã rõ lý do, tại hai người đó là nói thiệt, từ đầu là đã nói rõ không có tham gia biểu tình, chỉ đang đi coi nhạc kịch ở rạp thôi.
Dù bị thương và được chữa trị giống nhau, mà rõ ràng là có khác biệt giữa mấy người biểu tình với mấy người bị dính vô. Ryu Jin vô cùng hối hận vì đã nói thiệt cho mấy bạn sinh viên ấy biết, thấy ghen tị với tình đoàn kết của bọn họ thật.
Anh chàng chống nạng lấy điện thoại ra, coi rồi nói với cô bé tóc ngắn.
Tiền bối, xe tới rồi ạ.’
Sáu người đứng dậy hết, chỗ này trống trải hẳn đi, càng thấy vắng vẻ hơn vì hồi nãy cứ mãi chen chúc trong cái chỗ nhỏ xíu đó.
Cô bé tóc ngắn cười nói.
Tụi em đi đây, mấy anh cũng về nhà lẹ nha.’
Sự tử tế của họ còn nằm trong tay Kwon Se Hyuk với Ryu Jin, bị nhốt trong mấy cái lon nước ngọt cứng ngắc và lạnh ngắt.
Ryu Jin cầm lon nước đứng dậy.
Mọi người giữ gìn sức khỏe nha.’
Cậu cười đáp, hai người cũng vậy.
Mấy bạn sinh viên đi hết, sự yên lặng bao trùm lên cái chỗ nhỏ xíu này được một lúc. Kwon Se Hyuk ngồi vào ghế trống, lắc lắc tay Ryu Jin.
Anh.’
Gì?’
Mấy người đó không chỉ là sinh viên thôi đâu, đúng không?’
Chắc vậy…’
Ryu Jin nói nhỏ dần, vỗ nhẹ vô má Kwon Se Hyuk.
Cậu nên mừng vì giờ cậu trông không khác gì cái đống bùi nhùi hết.’
Ai mà tưởng tượng cho được, cái tên celeb đang nổi đình nổi đám hiện nay, là Hoàng tử Kwon Se Hyuk lại đi đánh nhau với lính ở chỗ biểu tình. Ai mà đi báo cho báo chí biết là bị bắt tội khi quân liền.
Kwon Se Hyuk nằm xuống, lấy đùi Ryu Jin kê đầu, cậu cuộn tròn nằm nghiêng qua một bên rồi lẩm bẩm.
Em biết chứ.’
Anh…’
Em cũng biết mấy chuyện đó rồi…’
Ryu Jin cúi đầu, mái tóc nâu bóng mượt thường ngày giờ rối bù xù, bết dính nước mưa, không khác gì cái tổ quạ.
Không chỉ tóc cậu mà Kwon Se Hyuk, lúc nào cũng mặc đồ đẹp, thơm nước hoa mắc tiền, giờ lại mặc cái áo dơ dáy, nhăn nhúm, hôi rình ấy, phải mau đi tắm liền. Đã thế cứ ôm chặt Ryu Jin không buông.
Lẽ ra phải ghét mới đúng.
Lẽ ra phải thấy ghê tởm mới đúng, mà Ryu Jin lại ôm ngược lại Kwon Se Hyuk.
Cái áo chưa khô hẳn, vẫn còn ướt, mấy cơ bắp căng cứng như đá. Ryu Jin hiểu Kwon Se Hyuk đã thấy sợ cỡ nào ở giữa đường.
Không sao rồi.’
Cậu vỗ nhẹ vai Se Hyuk đang run lên.
Ai lúc đầu cũng vậy thôi.’
Người nói với Ryu Jin câu đó không ai khác là Ha Shin Sung. Lúc đó cậu cứ nghĩ không bao giờ nghĩ tới chuyện tự mình sẽ lo cho cuộc đời mình.
Ryu Jin ghét Ha Shin Sung vô cùng, nói đúng hơn là thấy kinh sợ hắn ta. Cứ nói với cậu rằng cậu rất là yếu đuối, cách hắn ta thực thi chính là bạo lực đầy tàn bạo và còn quấy rối tình dục.
Chẳng mấy chốc Ryu Jin đã nhận ra, nếu Ha Shin Sung đã quyết rồi, thì cậu cũng không tự bảo vệ được chính mình. Cậu không muốn bị người khác giật dây như con rối nữa. Với Ryujin, <Bạch Sư Tử> là giới hạn cuối cùng, cậu đã trốn khỏi cái nơi để lại toàn những vết sẹo khó mà xóa nhòa đi được.
Cậu nhận lời Ha Seung Rok không phải vì muốn hại Ha Shin Sung, mà là cậu chỉ tìm người bảo vệ mình thôi.
Quỳ giữa hai chân ông trùm, nuốt cái đó của ông sâu vô họng, nằm trên bàn làm việc mà chịu đựng đau đớn khi phần dưới như bị xé toạc ra. Ai mà hỏi cậu có thích không, dù có là giỡn đi nữa, chắc chắn là cậu sẽ đấm gãy răng nó luôn…thì mới thấy nhẹ nhõm được. Ryu Jin cố tẩy não mình, đây không phải là thua thiệt, cậu không có phải bị lợi dụng gì hết, chỉ là giao dịch hai đổi một, vừa trả nợ, vừa có tấm khiên bảo vệ mình.
Ha Shin Sung tuân theo ý nguyện của cha, thỉnh thoảng cũng đưa ra ý kiến riêng với tư cách là lãnh đạo, nhưng cuối cùng vẫn phải nghe lệnh ông trùm, nên cậu mới nghĩ chỉ cần ngủ với Ha Seung Rok, thì chắc chắn thằng con trai hiếu thảo ấy không đụng được vô đồ của cha mình.
Nhưng lúc mà Kwak Hyun Woo bị Phong Kỷ Giáo Đội bắt, thì chuyện đó cũng vô dụng thôi.
Shin Hae Beom phá hủy cuộc đời vốn đã mong manh của Ryu Jin thành tro bụi. Anh cạy vào thế lực khủng khiếp mà mình có được mà đè bẹp cậu, xé nát tim cậu bằng những lời nói sắc bén như dao, cho cậu thấy được sự khác biệt của quyền lực mà cậu không bao giờ vượt qua được, đập tan ý chí chống cự cuối cùng. Kể cả Ha Shin Sung cũng chẳng phải là đối thủ Shin Hae Beom nữa. Làm sao Kwon Se Hyuk chỉ mới hai mươi tuổi mà chống lại được hiện thân quỷ dữ từ địa ngục bò lên.
Một cuộc chiến biết trước kết quả.
Tim cậu đập thình thịch, Ryu Jin nắm chặt lấy cái áo ướt đẫm của Kwon Se Hyuk, nếu cậu biết tôi sống thế nào, cậu sẽ biểu hiện như nào đây….
Em sợ lắm.’
Kwon Se Hyuk nói.
Khi anh bị thằng lính khốn nạn đó bắt được.’
Kwon Se Hyuk quay đầu lại, Ryujin thấy được sự tin tưởng xoáy trong mắt cậu, niềm tin mù quáng chợt nảy sinh giữa những người cùng nhau vượt qua khó khăn.
Nếu mà anh có mệnh gì, thì em, em…chắc em giết thằng chó đó luôn rồi.”
Lông mày gọn của Kwon Se Hyuk nhíu lại, Ryu Jin cũng chỉ nghe mấy lời lẽ cay nghiệt từ miệng của người đó thôi. Rơi vào tình huống này thấy đáng sợ, lạ lạ thật. Vốn dĩ Kwon Se Hyuk không bao giờ gặp mấy chuyện này cả, dù cố ý hay vô tình, thì Ryu Jin cũng đang dần thay đổi cuộc đời của cậu, giống như Shin Hae Beom đã tính toán vậy.
Shin Hae Beom thích quân đội lắm, anh thấy cái hệ thống trên bảo dưới nghe duy trì bằng bạo lực cũng được phết đấy. Quân đội cho anh cái cảm giác như mình thuộc về đó. Ở trong cái đám làm người ta phát điên vì an ninh quốc gia này, thì anh cũng yên tâm rằng mình không phải là đứa điên duy nhất.
Cái ‘nhóm sinh viên’ mà Kwon Joo Hyuk coi thường không phải là đám con nít hay bắt chước người lớn. Shin Hae Beom biết được có một nhóm nghi là đội tử thần có mặt tại hiện trường, anh thấy tụi nó dẫn đầu cuộc chiến trên đường phố, và vừa bảo vệ dân thường hết sức có thể, nhìn là biết không phải lần đầu rồi.
Ki Woo Hee lại nghĩ có thể có lực lượng nào đó ở trung tâm, hoặc bên trong tụi nó, từng chống lại ‘Thiết Huyết’ trước đây. Hệ thống, trình độ đó không phải từ trên đường nhựa mà mọc lên được.
Anh đã báo cáo lại chuyện này, nhưng Kwon Joo Hyuk thái độ thì lại ‘Tôi biết rồi’, làm Shin Hae Beom tức điên lên. Anh muốn nắm kéo lấy tai Kwon Joo Hyuk rồi hét vô mặt ông ta cho biết điều, đã biết vậy rồi thì nói mẹ đi, chứ khi không sáng sớm lại gọi chửi Yoo Mi Hyun!
Kwon Joo Hyuk rút Đơn Vị Cảnh Sát Quân Sự Trung Ương Di Động từng đàn áp hai cuộc biểu tình gần đây, thay bằng đội trấn áp Phong Kỷ Giáo Đội. Chắc muốn dùng tới lực lượng mạnh hơn, nhưng quy mô cuộc biểu tình lại lớn hơn dự kiến, vả lại còn bạo lực nữa. Biểu tình vũ trang, dùng bom xăng, bình ga, mà trong đám đó còn có học sinh vẫn còn đang mặc đồng phục.
Khí gas cay Shin Hae Beom yêu cầu từ đầu, tới tận mười phút sau khi đụng độ mới được duyệt, chỉ có một vòi rồng hoạt động bình thường. Bàn họp vụ tiếp theo, Shin Hae Beom hỏi, bên Đơn Vị Cảnh Sát Quân Sự Trung Ương Di Động nói hai trong ba vòi rồng có vấn đề.
• Có vấn đề gì?
“Nhiều mảnh ớt quá.”
• Ông giỡn mặt với tôi hả! Bộ nghĩ là tôi tin sao?!