Chương 4
CHƯƠNG 4.
Ryujin rảo bước thật nhanh.
Cậu đứng trước một tòa nhà ba tầng cũ kỹ, tường ngoài trơ trọi bê tông, cửa sổ dán đầy những tờ quảng cáo lòe loẹt.
Tên đồng đội đứng gác, liếc nhìn mặt cậu rồi mở cửa. Một giọng nói mỉa mai như đã chờ sẵn vang lên đón cậu:
“Đồ khốn. Lúc nào cũng đến muộn.”
Cha Mo-eun, đội trưởng của băng nhóm khủng bố, vẫy tay uể oải.
“Em xin lỗi.”
“Lại đây. Lại đây tao bảo.”
Ryujin bước đi, cố gắng giữ cho bước chân mình không lảo đảo. Cậu đứng nghiêm trước mặt Cha Mo-eun. Cha Mo-eun giơ tay ra, búng tay một cái.
“Máy nhắn tin.”
Sau khi xác nhận rằng chiếc máy hoạt động bình thường, Cha Mo-eun cười khẩy.
“Làm việc ổn chứ?”
“Dạ. Không có vấn đề gì.”
“Vậy sao giờ mày mới tới hả?”
Tên đồng đội đứng sau Cha Mo-eun nhắm mắt lại. Một chai nhựa đầy mẩu thuốc lá bay sượt qua tai Ryujin.
“Ryujin, sao giờ mày mới mò mặt tới?”
“…”
“Ryujin à. Sao giờ mới tới?”
Cha Mo-eun cười khanh khách:
“Tao đã bảo là đừng có bắt tao phải đợi rồi mà?”
“Em xin lỗi. Em có việc gấp…”
“Việc gấp? Việc gì?”
Đột nhiên Cha Mo-eun đứng dậy. Khi cô ta tiến lại gần, một mùi rượu nồng nặc xộc vào mũi cậu.
“Vì có việc gấp… nên em không đến ngay được. Em xin lỗi.”
“Vậy à! Việc gì mà gấp thế? Nói tao nghe coi, đồ điên!”
“Em thật sự xin lỗi.”
Cậu liên tục xin lỗi, nhưng vô ích. Chị ta đã say khướt rồi.
“Ryujin.”
“Dạ.”
Vừa dứt lời, một cái tát giáng xuống mặt cậu.
“Jeong Ryujin, đồ khốn kiếp.”
“…”
“Trả lời tao đi, đồ chó.”
“Dạ.”
“Đúng rồi! Đồ chó! Giờ thì mày biết thân biết phận rồi chứ!”
Cha Mo-eun túm cổ áo Ryujin bằng cả hai tay. Ryujin hoảng sợ lùi lại, bất lực để Cha Mo-eun đẩy mình đập mạnh vào tường.
“Đội trưởng…”
“Ryujin à. Tao đau lòng lắm. Hyunwoo bị bắt đi như thế, tao không ngủ được.”
“Không phải lỗi của chị đâu. Với lại, Ha Shinsung… à không, thủ lĩnh của chúng ta… đã hứa rồi. Hyunwoo nhất định sẽ ra ngoài. Anh ấy sẽ trở về khỏe
mạnh, chị sẽ được gặp lại anh ấy!”
“Mày tin mấy lời đó thật à?”
Cậu không nói nên lời.
“…Dạ?”
Khuôn mặt Cha Mo-eun méo mó. Đó là một biểu cảm mà cậu không thể hiểu được. Chị ta đang cười, đang khóc hay là cảm thấy đau đớn.
“Mày ngây thơ quá nhỉ?”
“Ý chị là gì? Thủ lĩnh của chúng ta đã nói rõ ràng là—”
“Nếu có não thì dùng đi! Đừng chỉ dùng nó để đi lừa phỉnh mấy thằng khốn!”
“Đội trưởng!”
“Đã bốn ngày rồi. Nếu ra được thì đã ra rồi.”
“Đội trưởng, Hyunwoo còn sống.”
“Ha Shinsung nói thế à?”
Cổ họng cậu nghẹn lại.
“Đội trưởng…”
Cha Mo-eun cúi đầu.
“Sao mày tin hắn được?”
Hãy thành thật với tao đi, Cha Mo-eun nói.
“Mày thật sự tin, hay chỉ là mày muốn tin thôi? Tao đã nói với mày từ đầu rồi, đừng có dựa dẫm quá nhiều vào Ha Shinsung. Hắn ta không giống như
vẻ bề ngoài đâu, mày biết mà, phải không?”
“Đội trưởng, chị say rồi.”
Một thành viên bước tới để ngăn Cha Mo-eun, nhưng vô ích. Cô ta gạt tay tên đồng đội đó ra và lao vào Ryujin lần nữa.
“Đó là lý do tao bảo mày! Đừng có xen vào chuyện của bọn tao!”
“Đội trưởng!”
“Jeong Ryujin! Mày cũng có trách nhiệm đấy. Tao nhớ hết những gì mày đã nói trước đó rồi. Mày bảo tao là sẽ không có sai sót gì nếu cán bộ tình báo
dẫn đầu, đúng không? Đồ khốn! Vậy giờ kết quả là gì đây! Chuyện gì đây! Mày đúng là đồ rẻ rách, có cho cũng không ai thèm lấy!”
“Đội trưởng! Dừng lại đi!”
Những tên đồng đội cố ngăn cản đều bị đẩy ra. Hết cú đấm này đến cú đấm khác giáng xuống mặt, cổ và ngực Ryujin.
“Sao mày dám! Sao mày dám làm thế với Hyunwoo hả! Sao mày dám!”
Một tên đồng đội túm lấy vai Ryujin, cố kéo cậu ra. Nhưng cậu chết lặng, không thể nhúc nhích. Tiếng ai đó hét bảo cậu chạy trốn nghe thật xa xăm.
Chạy trốn…
Cậu cũng đã từng nói như vậy.
Cha Mo-eun khỏe như trâu, hất văng những tên đồng đội kia và xông tới lần nữa. Ryujin im lặng chịu đựng những cú đánh. Chẳng đau chút nào. Thân
thể cậu tuy ở đó, nhưng tâm trí cậu đã ở một nơi khác.
Ryujin lục lại những ký ức của mình.
Hai tuần trước, Kwak Hyunwoo đã hỏi cậu một câu bất ngờ.
“Ryujin à. Nếu cậu có bạn gái, cậu sẽ đưa cô ấy đi đâu?”
Kwak Hyunwoo rất nhút nhát. Anh ta thậm chí còn không dám nhìn thẳng vào mắt người khác giới, chứ đừng nói đến chuyện có bạn gái. Tuy thông
minh, nhưng anh ấy lại không giỏi giao tiếp. Anh ấy không biết chăm chút cho ngoại hình hay ăn mặc đẹp, nên luôn thiếu tự tin trong chuyện tình cảm.
“Chuyện này đơn giản mà? Đưa cô ấy đến một nhà hàng ngon, trò chuyện ở quán cà phê, hoặc có thể là một nơi nào đó có bánh ngon.”
Có lẽ cũng vào khoảng thời gian đó, tin đồn về mối quan hệ đáng ngờ giữa đội trưởng đội khủng bố Cha Mo-eun và cán bộ tình báo Kwak Hyunwoo
bắt đầu lan truyền.
Cậu không bao giờ hỏi thẳng. Cậu tin rằng nếu có gì chắc chắn, anh ấy sẽ tâm sự với cậu trước tiên. Kể từ ngày cả hai mất đi những người thân yêu,
Jeong Ryujin và Kwak Hyunwoo đã luôn chia sẻ mọi chuyện với nhau.
Cha Mo-eun hét lên.
“Giá mà mày để tâm đến Hyunwoo bằng một nửa cái cách mày bợ đỡ Ha Shinsung thì mọi chuyện đã khác!”
Từng lời nói của Cha Mo-eun như một mũi tên lao thẳng vào cậu. Ryujin ngã gục tại chỗ.