Chương 18
CHƯƠNG 18- trên julycomic.
Kim giây bằng bạc trên chiếc đồng hồ đeo tay chỉ đúng 3 giờ chiều. Shin Haebeom bỏ chiếc bật lửa đang kêu tách tách vào túi rồi đứng dậy khỏi ghế. Ki Woohee và Trung sĩ Sung Jae Kyung đang chăm chú nhìn vào màn hình với vẻ mặt nghiêm nghị.
“Vất vả rồi.”
“Vâng.”
Shin Haebeom mở cánh cửa sắt bước vào. Trước mắt anh, Ryujin đang cúi đầu.
“…”
Anh không lên tiếng ngay. Sau khi đặt chiếc laptop lên bàn, anh thong thả đi qua đi lại trước mặt Ryujin, tay nhẹ nhàng gõ gõ cây dùi cui lên lòng bàn tay.
Ánh mắt Ryujin dõi theo từng bước chân của Shin Haebeom. Một bầu không khí nặng nề bao trùm. Khi cậu bắt đầu quen với căn phòng thẩm vấn vừa được sửa sang, cuối cùng Shin Haebeom cũng cất lời.
“Kể tao nghe chuyện của mày đi.”
“Chuyện gì?”
“Như tao vừa nói đấy. Mày đã sống thế nào cho đến bây giờ, kể tao nghe.”
Ryujin nhìn chằm chằm vào anh.
“Mày thực sự quan tâm đến tao đấy à? Chắc hẳn là vì chị tao rồi. Thay vì hành hạ người khác, sao mày không lên mạng mà tìm? Có cả đống ảnh hồi nhỏ của tao do lũ paparazzi khốn kiếp chụp đấy. Nếu mày cần thứ gì đó để thủ dâm, thì cứ dùng mấy bức đó đi.”
“Mày ăn nói khá đấy.”
“Ồ, mày tưởng tao sẽ cảm ơn vì được mày để ý à?”
Shin Haebeom bật cười, ngồi xuống ghế và khẽ vung vẩy cây gậy trên tay.
Những ký ức về quãng thời gian trong lực lượng Pháo Hôi chợt ùa về trong tâm trí anh. Những lần đối đầu với đám biểu tình, những kẻ chiếm đóng trái phép các cơ sở công cộng và cố thủ bên trong.
Giữa mùa đông giá rét, tuyết rơi dày đặc. Khoảng ba mươi kẻ biểu tình có vũ trang đã bắt giữ con tin. Trong khi các nhân viên của cơ quan bị khống chế, lệnh không nổ súng được ban hành. Trong lúc đó, quân tiếp viện báo cáo qua bộ đàm rằng họ bị chậm trễ do bão tuyết và kẹt xe vào giờ cao điểm. Tình huống này thật phi lý. Những kẻ đó không phải là dân thường. Chúng là bọn cướp. Shin Haebeom liên tục xin phép được nổ súng, nhưng không ai trả lời.
Lực lượng được điều động khi đó vỏn vẹn mười hai người, bao gồm cả anh và Jin Chiwoo. Bị áp đảo về quân số, vòng vây của họ dần bị thu hẹp. Chính lúc ấy, anh mới hiểu được vì sao họ bị gọi là Pháo Hôi. Trong mắt kẻ có quyền lực, họ chỉ là những con tốt thí, bị ném vào chiến trường để câu giờ. Dù có bị đập vỡ đầu bởi gậy gộc của đám biểu tình hay bị bắn chết, cũng chẳng ai quan tâm.
Nhận ra lợi thế của mình, bọn cướp tấn công dồn dập. Chỉ trong chớp mắt, phòng tuyến vỡ tan. Tiếng la hét vang lên hỗn loạn. Một kẻ cầm cây thương tre dài hơn ba mét lao thẳng vào một sĩ quan. Người này ôm lấy ngực trước khi ngã gục. Máu đỏ tươi bắn tung tóe trên nền tuyết trắng.
“Gì vậy?! Không giữ nổi vị trí sao?!”
Jin Chiwoo gào lên. Shin Haebeom quay đầu về phía đó. Chính khoảnh khắc ấy, báng súng giáng mạnh vào thái dương anh.
Mặt nạ bảo hộ văng ra, khuôn mặt anh chúi xuống nền tuyết. Họng súng lạnh lẽo dí sát vào sau đầu. Máu nóng rỉ qua mí mắt. Trong tầm nhìn mờ nhạt, anh thấy Jin Chiwoo bị một nhóm đàn ông điên cuồng vây đánh không thương tiếc.
Mọi khóa huấn luyện khắc nghiệt họ từng trải qua, những bài học được nhồi nhét đến mức có thể đọc vanh vách ngay cả trong giấc ngủ, vào lúc này, tất cả đều trở nên vô nghĩa. Những lời van xin rằng họ chỉ là những chàng trai trẻ, không khác gì anh em hay con cái của bọn cướp, hoàn toàn vô dụng. Đám biểu tình, nay đã trở thành lũ cướp, hả hê trong cơn say chiến thắng trước “bọn chó săn của chính quyền.”
Giữa cơn tuyệt vọng, bàn tay Shin Haebeom chạm vào một vật cứng trong tuyết. Không chút do dự, anh vung nó lên. Một bên mặt của kẻ đeo băng tay đỏ bị nghiền nát. Máu phun trào như thác đổ lên khuôn mặt trần trụi của anh. Nóng bỏng.
Sau này, anh mới biết chiếc gậy đó thuộc về một sĩ quan đã tử trận vì chấn thương sọ não ngay tại hiện trường. Trong đám tang, giữa lịch trình bận rộn, anh đã nghĩ đến việc trao nó lại như một kỷ vật cho gia đình người đã khuất, nhưng rồi gạt bỏ ngay ý định hoang đường ấy. Làm gì có ai lại mang một thứ nhuốm đầy máu me như vậy làm di vật?
Shin Haebeom cất tiếng, phá tan sự im lặng.
“Ở đây, tao là người đặt câu hỏi.”
Trong mắt Ryujin ánh lên sự hoài nghi.
“Ai đã tuyển mày vào Bạch Sư Tử?”
“Chuyện đó quan trọng sao?”
“Ha Seung Rok, đúng không? Hắn là kẻ cầm đầu.”
“Có gì quan trọng sao?”
“Điều quan trọng là những gì tao muốn biết. Nếu không muốn bị nổ tung đầu, thì trả lời đi.”
“Mày đã biết rồi còn gì.”
Ánh mắt Ryujin dừng trên chiếc laptop đặt trên bàn.
“Toàn bộ thông tin về tao đều có trong đó, đúng không? Mày chỉ muốn xác nhận xem nó có đúng hay không thôi? Quên đi. Tao không định nói gì cả. Và mày cũng biết chuyện này chẳng khác gì phí thời gian.”
“Sao mày bi quan thế?”
“Cứ giết tao đi. Mày giỏi việc đó mà, đúng không? Đối xử với mạng người như cỏ rác, không chút hối hận!”
Ryujin ngước lên, chạm phải ánh mắt của Shin Haebeom.
“Giống như cách mày đã làm với Hyun Woo. Hãy làm vậy với tao đi.”
“Khó đấy. Tao và Chiwoo có phong cách khác nhau.”
Biểu cảm giận dữ của cậu đáng để chiêm ngưỡng. Shin Haebeom vô thức đút tay vào túi quần, rồi khựng lại. Một ý nghĩ lóe lên trong đầu anh.
“Jeong Ryujin.”
Anh vung vẩy ngọn lửa từ chiếc bật lửa Dupont trước mắt cậu.
“Mày sợ thứ này sao?”
Gương mặt bầm tím giật nhẹ. Môi cậu khẽ hé ra, ánh mắt đầy căm phẫn dao động, không thể tìm được điểm tựa. Shin Haebeom nhếch mép cười.
“Trông mày có vẻ sợ hãi đấy.”
“Cất nó đi.”
Giọng nói lạnh như băng vang lên.
“Cút cái thứ đó ra khỏi mặt tao, thằng khốn!”
“Vậy thì, nói đi.”
Đôi môi hé mở run rẩy, rồi lại mím chặt. Đôi mắt trống rỗng hiện lên sự kiên định.
Shin Haebeom ném chiếc bật lửa sang một bên, rồi nghiêng người về phía trước. Anh túm lấy tóc Ryujin, ép cậu phải đối mặt với mình.
“Tao biết tài sản duy nhất của mày là gì.”
Cậu là một đứa trẻ không nhà, không đồ ăn, không tiền. Nếu không có Bạch Sư Tử, cậu đã là kẻ không ai cần đến, bị nghiền nát dưới một ngọn núi nợ nần, sống qua ngày đoạn tháng. Nếu Ryujin có gì để tự hào, thì đó là khuôn mặt của cậu. Nếu có bất cứ điều gì Ryujin có thể khoe khoang, thì đó là khuôn mặt của cậu ta. Một khuôn mặt có thể khiến bất cứ ai cũng phải ngoái nhìn, giống với ca sĩ thần tượng Ryu Yeonbi, một nữ thần đã trị vì một thời đại, dù chỉ là thoáng qua. Mặc dù bây giờ khuôn mặt ấy bầm dập và sưng tấy, hình dạng ban đầu của nó gần như không thể nhận ra…
“Tao có thể khiến mày không bao giờ dám soi gương nữa.”
“Mày là thằng điên.”
“Mày nghĩ tao không dám sao?”
Anh bước ra sau lưng cậu, vuốt ve gáy cậu nơi tóc dựng đứng.
“Hãy nhớ những gì tao đã làm với mày. Suy nghĩ kỹ đi… về việc thằng điên này có thể đi xa đến đâu. Rồi mày sẽ cảm nhận được. Thực tế mà nói, bây giờ mày có thể làm gì?”
Shin Haebeom hạ tầm mắt. Anh thấy hai bàn tay bị còng đang run rẩy.
“Thế nào?”
“Im đi.”
“Tao hy vọng mày đừng tự hủy hoại đời mình bằng cách buông lời xằng bậy.”
“Im đi. Im đi! Mày bảo tao phản bội họ bây giờ sao?!”
“Sao không gọi đó là hợp tác nhỉ? Tao nghĩ điều đó sẽ khiến mày an tâm hơn.”
“Đừng nói nhảm! Tao đã bảo mày bao nhiêu lần rồi, cứ giết tao đi!”
“Tại vì tao thích mày.”
“…”
“Jeong Ryujin. Mày nghe tao nói chứ?”
Ryujin há miệng. Cậu sững sờ đến mức không thể bật ra nổi một tiếng cười trống rỗng. Loại người điên rồ nào trên đời lại tra tấn, đánh đập, và gần như nghiền nát người mình thích, rồi còn xúi giục cậu phản bội đồng đội – những người cậu coi như gia đình?
Ryujin siết chặt nắm tay.
“Mày muốn tao phục vụ mày? Hay quỳ xuống cho mày?”
“Cái gì?”
“Tao sẽ làm bất cứ thứ gì khiến mày hứng thú. Nhưng đổi lại, hãy giết tao một cách nhẹ nhàng. Mày có súng mà, phải không? Kề nó vào đầu tao và bắn đi. Giết tao một cách sạch sẽ, chỉ một phát thôi.”
“Mày thà bị bắn chết còn hơn là được tao theo đuổi sao?”
“Phải. Thế còn hơn.”
Từ phía sau vai Ryujin, cánh tay dài của Shin Haebeom vươn ra.
“Vậy thế này thì sao?”
Shin Haebeom kéo chiếc laptop về phía trước mặt Ryujin.
Một tập tin hình ảnh xuất hiện trước mặt Ryujin. Đó là một bản scan của một tờ báo cũ. Shin Haebeom túm tóc Ryujin khi cậu cố gắng quay đầu đi và giữ chặt nó để cậu phải nhìn thẳng về phía trước. Anh đọc tiêu đề bằng một giọng nói nhẹ nhàng.
“‘Học sinh trung học 18 tuổi A, bị các nam sinh cùng trường cưỡng hiếp tập thể. Xác nhận là hành động trả đũa do scandal của người nổi tiếng gây ra.’ Đây là mày sao?”…
“Không.”
“Nói dối trong khi mày thậm chí còn không thể giấu được biểu cảm.”
“Đồ khốn, đồ khốn kiếp!”
“Jeong Ryujin.”
“Mày biết hết từ lâu rồi! Mày biết mọi thứ ngay từ đầu, và mày vẫn đùa giỡn với tao?! Mày, thằng chó chết, khốn nạn!”
Đầu Ryujin bật ngửa ra sau. Cậu đã bị Shin Haebeom đấm thẳng vào thái dương. Vết thương đã ngừng chảy máu lại rách toạc. RRyujin phát ra một âm thanh không phân biệt được giữa tiếng khóc và tiếng rên rỉ, lắc lư đôi tay bị còng.
“Đồ chó má! Chết đi! Loại chó má như mày đáng chết đi!”
“Jeong Ryujin.”
Shin Haebeom giơ nắm đấm.
“Nếu mày còn chửi tao một lần nữa…”
Anh dùng ngón tay chọc vào má bầm tím của cậu.
“Mày sẽ lại nếm trải chuyện lần trước.”
Ki Woohee tháo tai nghe và vỗ vai người trung sĩ bên cạnh.
“Sung Jaekyung.”
“Vâng, thưa chỉ huy?”
“Bây giờ còn nhân sự nào không?”
“Có một đội trấn áp đang chờ sẵn… Tại sao cô hỏi vậy, thưa cô?”
“Cậu sẽ sốc nếu chứng kiến một buổi trình diễn cưỡng hiếp tập thể trực tiếp chứ?”
“Thưa cô?!”
Ki Woohee cười khẽ. Gương mặt sững sờ của trung sĩ thật thú vị.