Chương 17
CHƯƠNG 17.
Ki Woohee đứng tựa khuỷu tay lên lan can. Cô nghe giọng chú mình qua tai nghe Bluetooth.
– Ta biết mấy chuyện như này kiểu gì cũng sẽ xảy ra mà. Thằng Chiwoo đó, chẳng phải nó đã gây rắc rối từ thời Paohei (XES) rồi sao? Dù sao thì nó cũng phải tỉnh ngộ ra chứ. Nó giữ chức phó chỉ huy bao lâu rồi?
“Anh ta vẫn còn sung sức lắm. Anh ta chưa tỉnh ngộ đâu.”
– Loại người như thế thì phải cận kề với chết một lần. Chỉ có thế nó mới học được bài học thôi.
Ki Woohee ngẩng đầu nhìn lên trời. Ánh nắng ấm áp chiếu xuống khuôn mặt cô.
– Tên nó là Jeong Ryujin phải không?
“Tên thật của cậu ta là Ryu Yeonwoo. Em trai của Ryu Yeonbi. Cậu ta bị bắt tại hiện trường. Chú muốn cháu làm gì với cậu ta? Shin Haebeom đang xử lý vụ này rồi.”
– Đưa nó đến cảnh sát quân sự đi. Ta muốn tự mình gặp nó.
“Chú?”
Cô nuốt nước bọt. Món pudding của Shin Haebeom đã được tiêu hóa hết trong bụng Ki Woohee.
“Có thật sự cần thiết không ạ?”
– Tại sao không?
“Cháu không muốn thu hút sự chú ý của Yoo Mihyun. Chỉ cần nghe thấy cụm từ ‘Phong Kỷ Giáo Đội’, người phụ nữ đó có thể sẽ nổi cơn thịnh nộ ngay lúc này. Sẽ rất rắc rối nếu chúng ta chọc giận Jeong Ryujin và cậu ta nói ra điều gì đó ngu ngốc. Tốt hơn là chúng ta giải quyết chuyện này một cách lặng lẽ trong nội bộ thôi. Với lại, dư luận cũng đang ủng hộ Jin Chiwoo, mình có lợi thế mà.
– Cháu nói Haebeom đang xử lý chuyện này, phải không?
“Vâng ạ, nếu chú rảnh thì ghé qua chơi. Cậu ta đẹp trai lắm, giống Ryu Yeonbi. Nếu chú có thời gian thì tiện thể gặp gỡ mấy anh em trong đơn vị cháu luôn. Chú biết đấy, ở đây có nhiều người muốn được gặp chú lắm đấy.”
Ki Woohee đếm ngược trong đầu. Năm, bốn, ba, hai, một.
– Ta sẽ sớm ghé thăm. Haebeom thế nào rồi?
“Sau khi xử đẹp Jeong Ryujin thì anh ta đang phấn khởi lắm. Nghĩ lại thì anh ta cũng kiên định phết. Anh ta chăm sóc Jin Chiwoo chu đáo lắm.”
– Đó là thế mạnh của nó. Nó rất phù hợp để làm thủ lĩnh một bầy chó hoang. Quá hoàn hảo.
Thật buồn cười khi tưởng tượng ông già giơ ngón tay cái lên không trung. Shin Haebeom là chó hoang đầu đàn hay hổ dữ, rồi sẽ rõ.”
– Woohee này.
“Vâng, thưa chú.”
Hãy để mắt đến Haebeom. Chó hoang không bao giờ có thể trở thành chó săn. Dù chúng có quỳ lạy và vẫy đuôi đến đâu, khi hết thức ăn, bản chất của chúng vẫn là nhe nanh giơ vuốt và tấn công chủ nhân.
Ki Woohee khẽ đáp.
“Vâng.”
Cuộc gọi kết thúc. Ki Woohee tháo tai nghe và nhét vào túi áo đồng phục. Cô bước thẳng về phía trước, tiếng bước chân vang lên nhịp nhàng khi cô tiến về phòng thẩm vấn ở cuối hành lang. Đã đến lúc làm việc rồi.
Shin Haebeom lấy bật lửa ra. Tách, vai Ryujin run rẩy khi âm thanh đó vang lên.
“À…”
Anh ta đặt điếu thuốc chưa châm vào hộp thay vì châm lửa. Sau đó Ryujin buột miệng nói.
“Không hợp với mày đâu.”
“Cái gì không hợp?”
“Đừng giả vờ là người tốt nữa!”
Cậu ta không thể nói hết câu. Bàn tay như móc câu của Shin Haebeom đã túm lấy tóc cậu ta và giật mạnh. Anh tiến sát lại gần cậu rồi nói,
“Mày nhầm to rồi, Jeong Ryujin.”
“Bỏ tao ra!”
Shin Haebeom nhìn chằm chằm vào vết bỏng rõ rệt trên thái dương Ryujin.
“Mày nghĩ tao sẽ đối xử lịch sự với mày à? Nực cười thật. Sao mày có thể ngây ngô đến mức nghĩ tao sẽ làm thế hả?
“Đừng có đùa giỡn với tao.”
“Run rẩy như thế mà còn giả vờ cứng rắn. Sao mày không biết thân biết phận và ngừng làm loạn đi? Bọn trẻ bây giờ đứa nào cũng hỗn xược như mày à?”
“Mày thì sao!”
Cậu ta hét lên giận dữ rồi im bặt. Ryujin không biết chính xác Shin Haebeom bao nhiêu tuổi.
“Chà, tao làm sao.”
“Mày… bao nhiêu tuổi vậy?”
“Mày không biết à?”
Vẻ mặt anh ta thể hiện rõ sự ngạc nhiên.
“Chắc mày sống mà không xem tivi hả?”
“Mày không nổi tiếng đến thế đâu. Và để tao nói rõ cho mày biết nhé, mày có nhiều anti-fan không kém những người hâm mộ của mày đâu.”
“Chả sao. Sự chú ý kiểu nào cũng tốt mà.”
Ryujin câm nín. Đây không phải là một người lính, mà là một bệnh nhân mắc hội chứng ngôi sao giai đoạn cuối.
“Nhân tiện… mày có biết đây là đâu không?”
Cậu ta đã cố chịu đựng, nhưng không thể. Shin Haebeom lấy điếu thuốc đã cất đi và ngậm vào miệng. Ryujin ngồi trên giườn, nhìn chằm chằm lên khi anh châm thuốc.
“Bệnh viện.”
“Sai. Đây là phòng y tế của Phong Kỷ Giáo Đội.”
“Mày đùa tao à?”
“Trông tao có giống đang đùa không?”
Hai người im lặng nhìn nhau. Cuối cùng, Ryujin là người quay đi.
“Sao mày lại để tao sống?”
“Sao, mày không hài lòng à?”
“Mày đã giết Hyunwoo.”
“Vì mày đẹp và quyến rũ.”
Ryujin ngẩng đầu lên. Tia lửa bắn ra từ mắt cậu khi cậu nhìn chằm chằm vào Shin Haebeom.
“Mày đùa tao đấy à?”
“Thì cứ coi như hài kịch đen đi. Ồ, mày còn quá non nên không hiểu được à?”
“Đừng có mỉa mai tao. Mày trông ngu ngốc chết đi được.”
Ryujin nghiến chặt nắm đấm.
“Sao mày không cư xử đúng tuổi của mình đi?”
“Tao bất ngờ quá. Jeong Ryujin à, mày xem tao là cái thứ ác ôn gì đó sao…”
“Đúng thế!”
Cái gạt tàn bay sượt qua tai Ryujin.
“Đừng có ngắt lời tao.”
Ryujin nắm chặt cái chăn.
“Trả Hyunwoo lại cho tao.”
“Tao giỏi thật đấy, nhưng tao không thể mang người chết trở về đâu.”
“Vậy thì mang cái thằng khốn đó đến đây! Tao sẽ xé xác nó ra!”
Anh thực sự thấy ấn tượng. Đây là tinh thần của một người ở độ tuổi hai mươi sao? Hay là hôm qua cậu ta bị đập đầu vào đâu đó nên bị chập mạch rồi? Shin Haebeom khẽ cười, vẫy bàn tay cầm điếu thuốc.
“Em bé của chúng ta đang tràn đầy tinh thần chiến đấu nhỉ.”
“Đừng có đùa nữa!”
“Mày có nghĩ đến việc bồi thường cho tao không?”
“Nói nhảm nhí gì vậy?!”
“Cái xe của Chiwoo mà mày cho nổ tung ấy, nó là xe ngoại nhập, độ tùm lum. Hắn tốn cả đống tiền vào đó! Hắn còn đặt tên cho nó và nâng niu nó nữa đấy.”
“Thì sao chứ!”
“Jeong Ryujin, mày nên cảm ơn tao. Nếu Chiwoo mà xử mày, mày giờ chỉ còn là cát bụi thôi.”
Shin Haebeom nhìn xuống Ryujin. Giờ anh đã hiểu tại sao Jin Chiwoo lại bảo anh đưa cậu tới gặp bác sĩ thẩm mỹ trước rồi. Khuôn mặt bầm tím và sưng vù của cậu trông như một quả cà chua nát vậy.
Thật lòng mà nói, quả là đáng tiếc. Jeong Ryujin có khuôn mặt hoàn toàn đáp ứng tiêu chuẩn thẩm mỹ của anh. Nhìn thấy nó bị bầm dập thế này, anh có thể đoán ra được là Jin Chiwoo hẳn đã rất vui vẻ.
Shin Haebeom ấn điếu thuốc vào song sắt để dập lửa. Các ngón tay đang nắm lấy khung cửa sổ của anh gõ gõ theo nhịp. Làm thế nào để nuốt chửng nó mà không phải hối tiếc đây nhỉ?
Hóng nha
Ôi cuốn quá đi mất thôi truyện hay quá trời em iu sốp quá sốp dịch mượt thật á 😍
wao ko ngờ tình tiết truyện gay cấn dữ
Cảm ơn nhà dịch ạ