Chương 16
Anh khoác lên mình chiếc áo sơ mi vô cùng sắc sảo và được ủi phẳng lì. Đôi giày quân đội đặt dưới bàn làm việc thì sạch sẽ như mới, mũi giày bóng loáng.
Rồi khoác lên mình chiếc áo khoác quân phục, phù hiệu cấp bậc treo lủng lẳng. Anh xịt một chút nước hoa hương nhẹ, thơm thoang thoảng lên cổ áo, thoa một lớp son dưỡng không màu lên đôi môi khô ráp và bôi kem che khuyết điểm dưới mắt để che đi vẻ mệt mỏi. Jin Chi Woo đang ngồi tại bàn làm việc, nhét hai miếng sushi vào miệng, thấy thế mà cau mày.
“Không thấy mệt hả?”
“Có chứ.”
“Bởi mới kêu là đặt đồ ăn đi…Ê mày, có biết dịch vụ giao đồ ăn hiện giờ tiện cỡ nào không? Đồ ăn giao tới còn ngon hơn nhiều nữa, coi nè, nước dùng cũng không có bị nguội đi.”
Shin Hae Beom vừa ngắm nhìn mình trong gương vừa nói.
“Tao lại thích đồ ăn ở nhà ăn của tụi mình hơn.”
“Đồ ăn của mấy cổ nấu bao ngon.”
“Ngon cái gì trời, bộ mày già trước tuổi rồi hả?”
“Đó là sở thích cá nhân mà, Chi Woo, cũng giống như việc mày thích ăn đồ ăn nhanh, còn tao quen ăn mấy món đủ dưỡng chất rồi, với lại người ta nấu bằng cả tấm lòng, sao không ngon cho được.”
“Má nó, đồ ăn giao tới chắc do robot nấu á?”
“Có là robot tiên tiến nhất cũng chẳng bắt chước được bàn tay con người, đặc biệt là khi nấu ăn.”
“Ờ, phải rồi, mày tinh tế dữ lắm, vị giác của mày cũng cỡ Michelin ba sao luôn.”
Shin Hae Beom cười cười vào mặt thằng bạn mình, cái gương mặt nhăn nhó ấy của nó.
Shin Hae Beom nhún vai thản nhiên rồi nhìn xuống lòng bàn tay mình, bàn tay ấy của anh đã từng cầm đủ loại dụng cụ nấu ăn khác nhau.
Nhà ăn vô cùng nhộn nhịp và rộn ràng. Ngay sau khi Shin Hae Beom lên tiếp quản, khu nhà ăn chính là nơi đầu tiên mà anh nhiệt tình cải tạo lại nó.
Việc chọn các nhà cung cấp thực phẩm là thông qua bỏ phiếu kín, còn chuyên gia dinh dưỡng và đầu bếp thì được tuyển chọn công khai. Thậm chí anh còn tham gia mấy màn phỏng vấn cuối nữa. Việc làm của Shin Hae Beom đúng là ‘chấn động’, lật đổ cả một hệ thống đầy rẫy những người chỉ biết dựa vào mối quan hệ và hối lộ mà đạt được điều mình muốn. Có rất nhiều yêu cầu lên sóng về tin tức ‘chấn động’ ấy và nhiều người cũng kéo tới phỏng vấn anh, nhưng Shin Hae Beom chỉ đáp ngắn gọn: “Đồ ăn không phải là thứ để giỡn chơi.”
Chỉ cần tuân theo mấy quy tắc thường tình thôi cũng đủ làm dậy sóng rồi, thế giới này đã loạn lạc đến mức này rồi ư? Tham nhũng tràn lan khắp nơi, trừ mấy người thế hệ trước là còn nhớ về thời nhà nước phúc lợi, dám chống lại Kwon Il Hyuk, thì đừng hòng cải cách từ dưới lên. Nhưng nhỡ đâu thay đổi được thực hiện ngay trong hệ thống hiện tại thì sao?
Thực đơn hôm nay có hai món, món Tây với món Tàu.
Shin Hae Beom đứng xếp hàng ở quầy mấy món Tây chờ đến lượt lấy đồ. Mấy người trong hàng chào anh ầm ĩ, còn cúi rạp người xuống nữa chứ. Shin Hae Beom xua xua tay, bảo họ cứ tự nhiên đi. Anh mỉm cười rạng rỡ, thầm nghĩ, [cái thằng cốt trời đánh đó, lúc nào cũng chỉ nghĩ đến nhanh với tiện, bởi vậy mình mới xuống nhà ăn mà ăn đây.]
“Thiếu tá! Thiếu tá!”
“Gì đấy?”
“Thiếu tướng đang đến.”
Ki Woo Hee nghe thế liền vội vàng đứng dậy khỏi chỗ ngồi. Shin Hae Beom, tay thì cầm khay ăn, còn miệng cứ tươi cười roi rói mà đi đến, [ôi, đi chỗ khác giùm đi…]
“Cứ tự nhiên đi, không cần để ý đến tôi đâu.”
Anh ta chắc chắn là biết được từ lúc đi vào cổng tiếng ồn vang lên rồi. Mấy sĩ quan hay ăn ở đây thường tránh giờ cao điểm để tạo điều kiện cho cấp dưới của mình, còn Shin Hae Beom thì cứ tỉnh bơ. Lúc nào anh ta cũng xuất hiện đúng vào giờ ăn đông nhất. Ki Woo Hee đoán chắc chắn luôn là một trong những biệt danh sau này của Shin Hae Beom sẽ là: Samsik.
“Đã bảo là ăn đi mà, nhìn gì tôi dữ vậy.”
Tiếng cười ồ lên, lớn đến mức bàn ăn rung bần bật, chả hiểu có gì mà buồn cười nữa.
Miếng bánh gyoza nuốt vội nuốt vàng mắc nghẹn ở cổ họng. Ki Woo Hee vội tu nước ừng ực. Lúc đó cô cũng không để ý rằng mọi người đã kiếm cớ chuồn hết cả rồi.
“Thiếu tá Ki.”
“Vâng?”
“Giờ nghỉ trưa ngắn thế á? Ai cũng đứng lên hết rồi kìa.”
“À… ừm…”
“Đám phản này.”
Ki Woo Hee chỉ cười trừ rồi nhìn Shin Hae Beom.
“Không có gì đâu sếp.”
Shin Hae Beom chỉ cười nhạt lấy một cái.
“Khó mà hòa đồng lắm, đúng không?”
“Tôi thích cái nhà ăn của chúng ta lắm. Đồ ăn vừa ngon, nội thất cũng đẹp. Ngay cả cái muỗng này thôi cũng sáng bóng nữa cơ. Mấy người làm bếp giữ gìn sạch sẽ quá trời, chưa bao giờ tôi thấy một hạt bụi nào dính vào. Hơn nữa, mọi người trong đơn vị đều ăn ở đây. Bất kể là ai, cũng đều xếp hàng như nhau rồi ăn cùng một món theo thực đơn mỗi ngày. Đã thế ai cũng vào đây ăn được cả, bởi vậy, tôi thấy thích lắm.”
Ki Woo Hee vừa mới đứng dậy nửa người thì lại ngồi phịch xuống, khóe môi cô hơi nhếch lên.
“Thiếu tá Ki, cô thấy sao?”
“Nhất trí, à, tôi định đi lấy thêm nước, sếp chờ tôi chút được không?”
“Ôi, không ngờ lại làm phiền cô đi lấy nước giùm.”
“Có gì đâu chứ, tôi rất sẵn lòng mà.”
Ki Woo Hee chỉ biết cố nuốt nước mắt. Thà đó là Jin Chi Woo đang ngồi nhồm nhoàm pizza trong phòng thẩm vấn kín còn được hơn.
Shin Hae Beom ăn mà chẳng gây ra tiếng động gì, cứ như là đang dùng tia laser để cắt thịt bò vậy.
Phong thái ăn uống của anh ta đúng là không chê vào đâu được. Không bao giờ chống tay lên bàn, lúc nào cũng đợi nuốt xong mới mở miệng, động tác dùng dao nĩa thì chuẩn xác cứ như đang cầm cây bút giá hàng tỉ vậy. Phết lớp phô mai kem ăn kèm với bánh bagel nhìn không khác gì với cảnh phim quảng cáo nhà hàng.
Ki Woo Hee chợt nghĩ hay là chụp lại một tấm rồi in thành giáo trình xong đem đi phát, biết đâu lại khuyến khích đám con nhà giàu tình nguyện tham gia quân ngũ được thì sao. Dù gì thì, cái Phong Kỷ Giáo Đội này cũng không thể cứ mãi là bước đệm để thăng tiến trong xã hội được.
“Cô đang suy nghĩ gì mà chăm chú vậy?”
“Về đám người trong đơn vị mình đấy ạ. Hay là mình mở lớp huấn luyện về kiểu cách ăn uống được không nhỉ?”
“Sao tự nhiên lại thế?”
“Thì tại hình thức bên ngoài cũng rất quan trọng đấy.”
“Nếu mà dễ vậy thì tôi đã chẳng phải khổ sở đến thế, ba mươi tuổi đầu rồi còn bị đánh vô tay bằng muỗng nữa…nhục nhã thật sự.”
Ki Woo Hee gật gù, học thì không khó, nhưng biến cái đã học thành thói quen mới là vấn đề. Cái dáng vẻ hào hoa tự nhiên của Shin Hae Beom chắc chắn là do được giáo dục trong môi trường thượng lưu từ bé.
“Ngon quá.”
“Vâng?”
“Đồ ăn hôm nay ngon hơn mọi ngày.”
“Ồ, vâng.”
“Không biết cô Yoo đã ăn trưa chưa nhỉ.”
Yoo Mi Hyun, xếp thứ ba ở Văn phòng Shinryong, là cố vấn gia. Cô ta và Shin Hae Beom có rất nhiều điểm chung, hai người đều có một cái vẻ lạnh lùng khó gần ngay cả đứng im thôi cũng đã rõ rồi, và cái dáng vẻ ấy hoàn toàn là giả tạo.
Ki Woo Hee mường tượng ra được bộ mặt hoàn hảo, đầy vẻ uy quyền của Yoo Mi Hyun luôn ấy. Không biết Yoo Mi Hyun đã quậy cái Phong Kỷ Giáo Đội sau vụ Kwak Hyun Woo, sẽ cảm thấy thế nào khi biết Jin Chi Woo suýt chút nữa là đi đời ha?
Ki Woo Hee tỉnh bơ mà thốt lên.
“Chắc ả ta quánh cái màu son đỏ chót quá.”
“Tại thấy chán đời quá mà.”
Dư luận đang hết sức cảm thông cho Jin Chi Woo, làm sao một công chức lại bị đe dọa khi đang làm nhiệm vụ của mình được chứ? Nếu một quan chức cấp cao như chỉ huy đơn vị DTC mà còn bị khủng bố tấn công, thì an ninh quốc gia lỏng lẻo đến mức nào rồi? Đó là tâm lý chung của rất nhiều người hiện giờ.
Ki Woo Hee lại một lần nữa thấy Kwon Joo Hyuk xây dựng hình tượng quá là thành công đi. Thế gian này quá dễ dãi với đám sát nhân được luật pháp bảo vệ này quá rồi.
“Sếp không ăn sao?”
“Sếp cũng thấy ngại khi phải chào hỏi xã giao đúng không?”
Shin Haebeom xẻ một miếng thịt, bỏ vào miệng, nhai kỹ rồi nuốt.
“Tôi đang tính viết một bộ phim.”
“Phim á?”
“Một bộ phim cảm động về tình người. Jin Chi Woo vào vai chính, còn Jeong Ryu Jin đóng vai ác.”
Ki Woo Hee nhấp một ngụm nước lạnh.
“Tôi thấy thế nào thì phim của mình làm ra coi xong cũng chán à. Chỉ cần coi qua chuyện của Kwak Hyun Woo với Jeong Ryu Jin là thấy đầy kịch tính rồi. Kwak Jae Heon với Ryu Yeon Bi đang là đề tài bàn tán xôn xao kia mà.”
“Kịch bản kiểu gì vậy?”
Shin Haebeom vừa ăn vừa nói, tay vẫn cầm dao nĩa.
“Quá rõ luôn rồi mà, là lợi dụng sự bất hạnh.”
Sự thật đơn thuần không tạo nên một câu chuyện hấp dẫn, mấy bộ phim thu hút được sự chú ý ở người xem đều đầy những chi tiết phóng đại và bịa đặt. Mà cách nhanh nhất, hiệu quả nhất để có được lòng thương cảm của người đời á? Chính là nỗi bất hạnh.
“Có cần phải thêm thắt gì không? Báo chí đăng tin hết cả rồi.”
Tin tức, báo đài, radio, internet, tất tần tật các phương tiện truyền thông đại chúng đều đang thổi phồng sự siêng năng của Jin Chi Woo khi còn làm lính, với cả những nỗ lực đã giúp hắn leo lên được vị trí hiện tại. Và tất nhiên, không thể thiếu câu chuyện về tình bạn đặc biệt giữa hắn ta với Shin Hae Beom, chỉ huy của Phong Đoàn Giáo Kỷ.
“Vậy thì chưa đủ.”
Ki Woo Hee có xem xét lý lịch của Shin Hae Beom rồi. Anh ta càng ngày càng giống Kwon Joo Hyuk nhiều lắm, đến cả nỗi bất hạnh của người khác cũng đem ra lợi dụng, bán đứng tất cả chỉ để lấy lòng thiên hạ. Tự trọng á? Ai thèm quan tâm chứ?
“Thiếu tá Ki, tôi cần cô ra tay, đừng để chuyện này đến tai Chi Woo.”
“Ý sếp là sao?”
“Nó đang nợ ngập đầu, mẹ nó thì bị ốm, nhà nó cũng lỡ mất thời gian đem cô ấy đi chữa trị, nên bệnh tình ngày càng nặng, tiền nong thì cứ thế đội lên.”
“…Tôi không để ý.”
“Nó không phải kiểu người thích phô trương mấy chuyện đó.”
Shin Hae Beom nói tiếp, giọng anh cứ đều đều…
“Chi Woo á, nhìn bên ngoài thì bóng bẩy vậy thôi chứ gì? Tất cả chỉ là giả tạo, vay nợ lung tung, chẳng khác gì đổ nước xuống sông. Tôi đã bảo nó bán cái xe chết tiệt kia đi rồi mà nó có nghe đâu.”
“Haha…”
“Đó là điều đáng sợ của mấy đứa nhà giàu. Nó vẫn nghĩ nó là con út của tập đoàn Daell Electronics đấy.”
Giọng Shin Haebeom nghe khá thoải mái, nhưng có chút gì đó cay đắng. Ki Woo Hee gật đầu đáp lại.
“Tôi hiểu rồi, tôi sẽ đến thăm mẹ của trung tá.”
“Không cần chụp ảnh làm gì, cứ hỏi han càng nhiều càng tốt. Tôi sẽ lo liệu phần biên tập để khơi gợi lòng thương cảm hết mức cho.”
Vừa dứt lời, Shin Hae Beom liền đẩy nhẹ hũ pudding về phía Ki Woo Hee.
“Thiếu tá Ki này, trông cô mệt mỏi quá, ăn đồ ngọt sẽ giúp tỉnh táo hơn đấy.”
Ki Woo Hee hiểu ý tứ trong nụ cười của Shin Hae Beom, đúng rồi, [không cho Chi Woo biết chuyện này nhỉ?]