Chương 15
CHƯƠNG 15. Nhà Ba Chỉ dịch đăng duy nhất trên julycomic.com
Anh ta có một cuộc hẹn ăn trưa, điều này cũng không phải hiếm, nên anh ta cho rằng chẳng có gì đặc biệt. Nhưng ngay khoảng khắc đối diện nhau trên chiếc bàn ăn, Lee Rohan mới nhìn ra được tình trạng đang chuyển biến xấu của Ha Shinsung.
Hai hốc mắt của Ha Shinsung sâu hoắm, lòi ra, 2 gò má hóp lại, đôi môi khô nứt nẻ, trông chẳng khác gì già thêm 10 tuổi, nhưng Lee Rohan biết rõ lí do dẫn đến sự thay đổi đột ngột này của bạn mình.
“Mày ổn không?”
“Cái gì?”
Đôi mắt sâu hoắm của anh ta rộ lên vẻ khó chịu.
“Mày đang nói gì vậy? “Cái gì”, lo hơi quá rồi, cứ ăn đi, đừng nghĩ đến mấy chuyện đấy nữa”.
“Mày có biết chuyện đấy không?”
“Chuyện gì?”
“Bố và Ryujin, mày có biết không?”.
Ngón tay đang lướt trên menu của Lee Rohan đột ngột dừng lại.
“Lee Rohan, trả lời tao.”
Ha Shinsung uống cạn một hơi li nước lạnh, lau miệng rồi hỏi lại
“Mày có biết bố và Jeong Ryujin đang ngủ với nhau không?”
* Nhà hàng lúc này nhộn nhịp với đám đông giờ ăn trưa. Tiếng ồn ào từ những cuộc trò chuyện, tiếng lách cách của chén đĩa, tiếng chuông báo hiệu đồ ăn đã sẵn sàng, và tiếng phục vụ gọi món. Dù vậy, cũng không ồn ào đến mức làm cho Lee Rohan không biết Ha Shinsung đang nói gì.
Lee Rohan khẽ gật đầu.
“Biết”.
* Ha Shinsung trợn trừng. Lee Rohan nói thêm như để xoa dịu người kia.
“Tiền bối Sayul đã bảo tao là phải giữ kín chuyện này, tao không cố ý giấu mày”.
“Dù vậy đi nữa, mày cũng nên nói với tao một tiếng!”.
“…”
Mày nghĩ trò này vui lắm à, mày có tin nỗi là tao biết bố mình và Jeong Ryujin có qua lại với nhau vì Cha Cha Mo-eun đã nói tao nghe không?”.
“Tao chỉ…tao chỉ nghĩ là mày đùa chút thôi, vậy là mày thật sự nghiêm túc?”.
Yết hầu của Ha Shinsung rung lên rõ rệt, máu trên mặt của Lee Rohan ngay lập tức dừng chảy.
“Này…”
* Anh ta bàng hoàng. Đây là thời điểm then chốt đối với tổ chức.Không, là thời khắc quyết định sự tồn tại của nó, vậy mà giờ họ lại cãi nhau vì mấy chuyện tình cảm vặt vãnh thế này đây.
* Lee Rohan không phản đối các mối quan hệ giữa các nhân viên trong nội bộ. Nếu 1 cặp đôi yêu nhau, anh ta thậm chí sẽ ủng hộ họ. Dù sao thì để một người vừa tràn trề sức sống vừa năng nổ dành toàn bộ thời gian chỉ để cày ngày cày đêm mà không nếm được một chút mật ngọt tình ái thì cũng gọi là quá đáng tiếc đi. Như Kwak Hyun Woo và Cha Moo-eun chẳng hạn, ai mà ngờ họ lại thành đôi đâu. Con người thường phải lòng có thể bù đắp những khiếm khuyết của mình mà.
Trái tim con người thật là khó đoán mà.
Nhưng Lee Rohan lại không ngờ mọi người trong tổ chức, trái tim ai cũng lạnh như băng. Ngay cả những kẻ cai trị độc tài trong lịch sử cũng có người tình của mình. Anh ta chỉ là khuyên họ không nên dính dáng gì tới những người dân bình thường, nếu muốn yêu, hãy tìm ai đó trong tổ chức, người có thể hiểu được hoàn cảnh của họ.
Nhưng chuyện này thì khác. Đây thật sự là sai lầm.
* Ông chủ và người thừa kế là tình địch sao? Một cuộc tranh giành máu chó vì một thành viên cấp thấp? Và tệ hơn nữa, họ còn là cha con. Mẹ kiếp, loại kịch bản gì đây?.
Lee Rohan lẩm bẩm.
* “Nói với tao là không phải vậy đi, nói với tao là mày chỉ chơi đùa qua loa một tí thôi. Shinsung ah, đừng cố tranh giành với ông chủ mà”.
Ha Shinsung không thèm đáp lời.
“Shinsung, mày làm ơn, hãy nhìn vào tình cảnh của chúng ta hiện tại rồi cân nhắc mọi chuyện.”
“…”
Lee Rohan lắc cổ của Ha Shinsung muốn rớt ra ngoài, tuyệt nhiên, người kia vẫn không đáp. Lee Rohan liền nghĩ tới những nhà lãnh đạo tài ba, họ đều là vì tình mà sụp đổ. Đúng vậy, một lãnh đạo, một kẻ đứng đầu thì tốt nhất là không nên dây vào ái tình, không bạn bè, không người thân, không máu mủ ruột già.
Không cả thú cưng. Họ tốt nhất không nên giữ trong lòng mình bất cứ thứ gì quý giá, vì nếu có, nó sẽ trở thành điểm yếu chí tử giết chết họ. Một nhà quân chủ tuyệt đối chỉ có thể tồn tại khi gạt bỏ triệt để các cảm xúc, người có thể nhẫn tâm chà đạp lên người khác không chút do dự.
* Nếu vậy, Ha Seungrok đã đáp ứng kỳ vọng của Lee Rohan. Ông ta đã đứng lên sau khi mất vợ, sống sót ở nơi đất khách quê người, một mình chóng chọi với cả thế lực. Khiến cho Lee Rohan khó lòng mà tin nổi về cậu chuyện của anh ta. Người đàn ông vật lộn từng giây từng phút để được sống ấy, Ha Seungrok, thật sự rất đáng khâm phục.
Dù cho có mất tất cả, ông ta vẫn không hề bỏ cuộc, ngay cả đứa con trai duy nhất cũng chỉ là một công cụ trong kế hoạch trả thì của ông ta. White Lion, là đoàn quân cách mạng duy nhất có thể đem lại cho mọi người 1 chút phút giây yên bình ngắn ngủi trong cái thế giới chết dẫm này.
Nhưng, sau ngần ấy thời gian
Lee Rohan nuốt khan, cổ họng đau rát, một loại giận dữ, khác xa với Ha Shinsung trỗi dậy trong lòng anh ta.
“Tao cũng chỉ là tình cờ biết được.”
Lee Rohan nhớ lại.
* Hôm đó, một cuộc ẩu đả giữa các băng đảng đã xảy ra ở White Swan. Mấy cuộc ẩu đả như thế này diễn ra rất thường xuyên, nhưng hôm đó, nó diễn ra với quy mô lớn. Thậm chí còn ảnh hưởng đến kinh tế. Mức độ thiệt hại tài sản nghiêm trọng đến mức phải lập báo cáo. Ba quản lý có mặt tại câu lạc bộ vào thời điểm đó là Baek Sayul, Lee Rohan, và Cha Mo-eun.
“Tiền bối Sayul đã không báo cáo.”
* Lee Rohan đã hỏi lý do, nhưng Baek Sayul cứ lảng tránh và nhất quyết giữ im lặng.
* “Ừm, Tao nghĩ tiền bối chặc hẳn có lý do. Mày biết tính Cha Mo-eun khó ưa cỡ nào mà. Ai mà dám ngăn cản ả ta khi ả ta nổi điên lên đâu”.
* Lee Rohan liếm đôi môi khô khốc của mình. Anh ta nói mình cùng Cha Mo-eun đã đi với nhau lên tầng 2, nấp trong hành lang và theo dõi phòng của ông chủ mà không để tiền bối Sayul biết.
* “Sao mà qua mắt được giác quan tinh tường của tiền bối Sayul hay vậy?”
* Lee Rohan không tiết lộ chính xác anh ta đã thấy gì hôm đó. Nhưng ai cũng đoán được. Ha Seungrok đã đưa Jeong Ryujin ra khỏi phòng. Ông ta đã ban lệnh không ai được phép bước vào phòng nếu Ryujin chưa ra ngoài.
* Ha Shinsung nhìn chằm chằm Lee Rohan.
“Mày chắc chắn chứ?”.
“Tao chắc chắn, chính mắt tao đã thấy thế.”
“Không nhìn nhầm đúng không?”.
Lee Rohan mạnh mẽ phản bác:
“Dù đã tan ca, nhưng đèn thì vẫn sáng. Và mày cũng sẽ nhận ra nếu mày nhìn thấy bóng lưng đó, mái tóc đỏ đặc trưng đó. Ryujin, trong chiếc áo da mày tặng anh ta.”
“…”
“Tao có thể nói gì trong tình huống đó chứ?”
“Mày đã có thể nói với tao”
“Nhưng tiền bối Sayul…”
“Mày ngưng làm con chó nghe lời của Baek Sayul đi!”
Ha Shinsung nện xuống bàn một cái, lập tức các ánh mắt từ bàn bên liền đổ dồn về họ, Lee Rohan thấy vậy liền lấy thực đơn che mặt lại.
“Tao không kể với ai, chắc tiền bối Sanyul cũng không. Nhưng thật tình thì tao không biết phía Cha Mo-eun thế nào. Hẳn giờ ả đang bực lắm…”
“Mấy tin đồn nhảm nhí giờ quan trọng sao?”
Lee Rohan chớp chớp mắt.
“Không à?”
“Là thế này này!”
“Đừng giận…tao quê chết mất”.
Ha Shinsung phì cười:
“Giờ nhé, tin đồn sớm thôi sẽ lan rộng, tao kiếm ăn bằng nghề buôn thuốc, giờ tao phải làm gì? Từ bỏ chức danh lãnh đạo và chuyển sang làm ăn mày à?”
“Ê lảm nhảm gì vậy thằng này”.
Giọng Rohan có chút hối lỗi.
* “Seunghwan và mấy người dưới kia vẫn chưa biết. Và họ sẽ không biết đâu. Tao sẽ nói tiền bối Sanyul bảo Cha Mo-eun im miệng lại. ả ta dạo này thường hay tỏ vẻ cọc cằn, mày biết mà, chắc là ả bị stress gì đấy”
Ha Shinsung im lặng, Lee Rohan cất tiếng:
* “Ờ, giờ thì có quan trọng gì nữa đâu? Câu lạc bộ và mọi thứ thì rối tung hết cả lên, chúng ta thì đang trốn chui trốn nhũi, à còn chỗ ở của tụi mình, mày tính sao?”
* “Đừng lo về chuyện đó. Tao sẽ tự tìm cách.”
Lee Rohan khẽ thở dài
“Shinsung ah, nếu tao nói thế này mày có giận không?”
“…”
“Nếu tao nói như vậy, sẽ nghe hệt như một tên khốn nạn, nhưng mà thật lòng thì tốt nhẫt mày nên quên Ryujin đi, chắc chắn có lí do nên ông chủ mới đưa ra quyết định đó.”
“…”
“Tên nhóc đó đã dùng chai Soju đập bể đầu một thành viên khác, ai biết được sau này nó còn làm ra chuyện gì nữa?”
Ha Shinsung nghiến răng ken két. Thầm cảm thán tốc độ lật mặt của Lee Rohan. Anh ta thấy ghê tởm khi ai cũng đang cố tồn tại theo cách này. Suy cho cùng, mọi thứ đều là con cờ được sắp đặt trước.
* Jeong Ryujin có số phận bất hạnh. Phải nói là vô cùng bất hạnh. Sau khi trải qua đủ loại khó khăn, ngay khi cậu ta tưởng mình đã tìm được một nơi để thuộc về, cậu ta lại bị đẩy đến bờ vực thẳm. Chính tôi đã đẩy cậu ta đến đó.
Ha Shinsung xoa mặt bằng 2 lòng bàn tay của mình.