Chương 14
CHƯƠNG 14.
Club chẳng còn lấy một bóng ma nào, hệ thống ánh sáng và âm thanh đã bị dỡ bỏ, thậm chí mấy món đồ nội thất cũng bị lấy đi, giờ chẳng còn lại một cái gì. Ha Shin Sung chưa biết nơi này đã chuyển nhượng lại cho ai chưa, hay được dùng vào mục đích nào khác. Nhưng giờ điều đó cũng chẳng còn quan trọng nữa, mọi sự chú ý của hắn đều dồn hết vào Cha Mo Eun.
Cô chống khuỷu tay lên lan can tầng hai, châm lấy một điếu thuốc rồi nói,
“Tao với Sa Yul sunbae khốn nạn với nó quá.”
Làn khói theo đó mà tan vào trong không khí.
“Hình như là tao đối xử tốt lắm mà.”
“Tin kiểu gì được với mày?”
“Tùy mày vậy, nhưng ít ra tụi tao cũng không có gieo hy vọng cho nó, cũng chẳng có lừa gạt gì cả. Tao còn nói thẳng với nó là mày chết tới nơi rồi đấy, à không, lo mà chuẩn bị đón nhận cái chết đi, không có giống như ai kia.”
“Sao nó lại làm thế?”
Cha Mo Eun cúi đầu nhìn xuống đại sảnh hoang vắng, rồi thốt lên,
“Từ đầu là nó đã định tự hại chính nó đấy thôi.”
“Sao?”
“Sau những chuyện xảy ra với Hyun Woo, tiễn người ta đi như thế rồi, mày nghĩ nó còn thiết tha gì cuộc sống này nữa hả?”
Tàn thuốc lá bay tản mác vào trong không khí.
“Nghĩ lại coi mày đã làm gì với nó rồi.”
“Tao theo phe Ryu Jin.”
Cha Mo-eun cười khẩy vô mặt hắn.
“Thứ hai mặt.”
“Từ giây phút đầu tiên là mày chỉ nghĩ đến việc ngủ với nó thôi, lảng vảng quang nó, cố mà tìm cho ra điểm yếu nhằm lợi dụng nó.”
“Sao chứ?”
“Mày hèn lắm, Ha Shin Sung. Mày coi Hyun Woo không khác gì là cái gai trong mắt mình hết, tại người ta bảo vệ Ryu Jin, không có cho mày sớ rớ gì được tới nó.”
“Bớt nói nhảm đi Cha Mo Eun.”
“Mày chỉ lừa được cái thằng ngu Jeong Ryu Jin đó thôi, chứ không có qua mắt được tao đâu.”
Ha Shin Sung nhếch mép lên.
“Mày đang viết tiểu thuyết hả? Xin lỗi chứ, kịch bản gì mà tầm thường vãi ra.”
“Nhưng mày là nhân vật chính trong cái kịch bản đó đó.”
Giọng Cha Mo Eeun bỗng lạnh đi vài phần.
“Sa Yul sunbae đã nói rất rõ rồi. Nếu muốn sống, thì nó phải tuân theo chỉ thị. Chỉ cần chậm một phút hay sớm hơn một phút, là coi như đổ sông đổ biển hết. Chính Jeong Ryu Jin là đứa không nghe theo chỉ thị rồi tự hành động theo ý mình, và chính mày là người đã dồn nó vào bước đường cùng. Sao mày lại đi hứa một điều mà mày chẳng thể nào thực hiện được? Sao không nói sớm hơn cho nó biết là Hyun Woo đã chết rồi?!”
“…Tao không có giết Kwak Hyun Woo.”
“Đúng, Jin Chi Woo mới là đứa giết Hyun Woo, nhưng chính mày là người đã giết Jeong Ryu Jin.”
“Đủ rồi Mo Eun.”
“Tao không đó, hôm nay tao phải nói ra cho được. Ha Shin Sung, chính mày đã giết Jeong Ryu Jin. Mày hủy hoại tinh thần người ta, áp bức con người ta, nó chẳng khác gì là…một cái xác không hồn cả.”
“Đôi tay Ha Shin Sung nắm chặt lấy lan can khẽ run rẩy lên, giọng của Cha Mo Eun vẫn cứ đều đều như thế.”
“Mày nghĩ thử coi, sao nó lại làm thế? Sao mày nghĩ là nó không chờ được? Sao mày chắc là nó không nghe lời bọn tao? Tại nó không thể chịu đựng thêm được nữa, dù chỉ là một giây.”
“Mày phải chịu trách nhiệm khi bỏ mặc nó như thế.”
Cha Mo Eun gào thét lên.
“Bọn tao đã cố đưa nó về lại rồi!”
“Bọn tao đã huy động toàn bộ thành viên trong đội để đuổi theo nó! Tại bọn tao biết thằng ngu đó định làm gì rồi đó! Để tao nói cho rõ, tao đã cố ngăn nó—”
“Vậy sao mày không ngăn nó lại?”
“Quá trễ rồi.”
Cô kể lại hết cho hắn nghe những gì mà bản thân đã chứng kiến.
“Từ xa là tao đã nhận ra ngay, mày cũng biết loại xe của Jin Chi Woo nổi tiếng quá rồi đấy, chiếc Chrysler đỏ chót ấy xoay vòng vòng trên không trung, tao còn tưởng đâu là diễn trò gì nữa cơ.”
“Đừng có nhìn tao kiểu đó, mày, tao, Sa Yul sunbae, với lại sếp nữa đều bị nó dắt mũi đấy.”
Khói thuốc lá của Cha Mo Eun làm khuất đi mất tầm nhìn của Ha Shin Sung.
“Mày thì biết gì về Jeong Ryu Jin?”
“Sao?”
“Quan hệ giữa hai người là gì? Hyun Woo chẳng kể cho tao nghe gì hết, mày tưởng tao không biết hả. Rốt cuộc là nó ngậm miệng lại chỉ để giữ thể diện cho mày thôi sao?”
Ha Shin Sung mỉa mai thốt lên,
“Định coi coi ai là người mắc lỗi nhiều hơn hả? Mắc cười.”
“Mày với tao có đứa nào vượt ải vụ hẹn hò này đâu.”
Ha Shin Sung nghiến răng ken két phản pháo.
“Im mồm. Tao bắn lũng sọ mày bây giờ.”
Giây phút đầu tiên nhìn thấy Kwak Hyun Woo, lúc mà cậu ta tự giới thiệu bản thân và đưa tay ra bắt, Ha Shin Sung chỉ muốn quay ngược thời gian trở về lúc đó mà bóp cổ chính mình cho rồi, vì đã nhờ Jeong Ryu Jin giới thiệu người cho.
Kwak Hyun Woo đúng khác một trời một vực với Ha Shin Sung. Mặt mũi thì tái mét, cặp kính che hết nửa khuông mặt, người thì cao kều gầy nhom, không khác gì người hay ngồi viết lách. Mà đấy là con trai của Kwak Jae Heon đó hả? Bạn của Jeong Ryu Jin đó sao?
Nhớ lại cái vẻ mặt của Jeong Ryu Jin lúc nhìn Kwak Hyun Woo, Ha Shin Sung chưa bao giờ thấy Ryu Jin cười như thế cả. Dù đã đối xử tốt và quan tâm, giúp đỡ cậu ta nhiều như vậy rồi, mà hắn vẫn chưa từng được nghe một tiếng cảm ơn nào từ cậu, làm hắn cứ tưởng Ryu Jin không khác gì là một khúc gỗ đầy vô tri vô giác. Nhưng rồi hắn đã lầm thật, Jeong Ryu Jin…”
“Hyun Woo hyung là người thân của tôi.”
Chứ tao là gì?’
Kwak Hyun Woo làm được những cái mà Ha Shin Sung không làm được. Đụng chạm vào má Jeong Ryu Jin, xoa đầu cậu, nắm tay cậu, thậm chí còn ngủ chung giường. Lúc bị hỏi về mối quan hệ mờ ám, cả hai đều nói chỉ là anh em thôi.
Vớ vẩn, anh em gì mà nhìn nhau kiểu đấy?
Bịp.’
Ha Shin Sung cũng thắc mắc lắm, rốt cuộc Kwak Hyun Woo có gì mà ai cũng mê mẩn thế kia? Một đứa yếu nhớt như vậy mà làm cho Jeong Ryu Jin với Cha Mo Eun nghiện như nghiện ke vậy?
Bịp hả? Mắc cười thật, giờ lại đi đổ thừa cho Hyun Woo?’
Tao là đội trưởng đội của Hyun Woo, đương nhiên là tao rành nó nhiều hơn mày đấy.’
Cha Mo Eun nhếch mép khinh bỉ.
Vậy luôn?’
Vậy chắc cũng biết chuyện này luôn rồi hả? Chuyện Jeong Ryu Jin với sếp ngủ với nhau đấy?’
Gì?’
Coi cái mặt mày kìa thằng ngu ơi.’
Mày nói nhảm gì vậy!’
Chó ngu, còn bày đặt khoe mình là đội trưởng nó?’
Cha Mo Eun! Mày ghét Jeong Ryu Jin nên mới nói vậy, mặc kệ mày, tao không tin!’
Ha Shin Sung giậm mạnh xuống sàn, nhưng Cha Mo Eun vẫn không hề nao núng gì.
Mày không tin thì đi hỏi Sa Yul sunbae đi. À không, tốt nhất là đi hỏi thẳng sếp luôn cho rồi.’
Bớt xàm lại đi, tao nhịn đủ rồi đó.’
Tao mới là người phải nói câu đó đó, tao nghĩ ổng đứng về phía tao trong chuyện này là vì ổng đã ngủ với Ryu Jin rồi mới thế.’
Ha Shinsung há hốc mồm, trợn mắt, hắn còn chẳng hiểu Cha Mo Eun đang nói gì nữa, mà đúng hơn mọi lời nói chui vào đầu, nghe hiểu rồi, nhưng trong lòng lại không muốn tin đó là sự thật.
Ổng muốn giải quyết luôn Ryu Jin đấy, trước khi tình cha con rạn nứt chỉ vì người đó thôi.
Không thể nào.’
Đấy, giai đoạn đầu tiên lúc nào cũng phủ nhận hết.’
Ha Shin Sung muốn bật lại thật. Cha hắn chẳng vì hắn mà bảo vệ Ryu Jin. Chuyện đội trưởng trong đội lợi dụng chức quyền mà quấy rối tình dục một thành viên trong đội mà bị lộ ra, là đừng hòng có ai xem trọng mình hết.
Cha Mo Eun nghiêng đầu sang bên.
Jeong Ryu Jin có cái gì mà làm cho hai cha con nhà đó mê mệt như điếu đổ vậy?’
Giọng của Cha Mo Eun như thuốc độc mà lan tỏa trong huyết quản của Ha Shin Sung vậy. Hắn gắng gượng mà bám víu vào thành lan can.
Khuôn mặt giận dữ của cha hắn bỗng hiện lên trong đầu.
Còn định chối hả? Định đổ thừa là tại nó dụ dỗ con trước hả? Thôi dẹp đi! Còn muốn hạ thấp mình tới cỡ nào nữa hả con?’
Hắn đã từng nghĩ đấy chính là tình yêu đấy. Tình thương của người cha lo cho danh tiếng và tương lai của con mình.
Nhưng lại không phải, và cũng chẳng phải là yêu đương gì. Thứ đã giày vò Ha Seung Rok lúc ấy chính là sự giận dữ, nỗi cơn ghen với tình địch.
Cha Mo Eun lại khịa.
Mày với ổng không khác gì nhau, mà tao không ngờ lại có cùng gu người yêu luôn đấy.
Ha Shin Sung chẳng phản bác lại, khuôn mặt của cha hắn thoáng hiện rồi lại vụt tắt trước mắt hắn. Kế đến, là hình ảnh về mái tóc đỏ của Ryu Jin, cái gáy thon dài và tấm lưng được bao bọc trong chiếc áo khoác rộng thùng thình che lấp tầm nhìn hắn.
Hóng nha
Ôi cuốn quá đi mất thôi truyện hay quá trời em iu sốp quá sốp dịch mượt thật á 😍
wao ko ngờ tình tiết truyện gay cấn dữ
Cảm ơn nhà dịch ạ