Chương 105
Shin Haebeom chớp mắt khi dòng nước lạnh đổ xuống.
Mỗi lần hòa mình vào Jang Seunghee, anh lại nghĩ đến Jeong Ryujin.
Anh không cảm thấy tội lỗi về điều đó.
Anh là kiểu người sẽ phát điên nếu chỉ nắm chặt cẳng tay mình để kiềm chế. Nhưng Jeong Ryujin lại đủ sức khiến bụng dưới anh ngứa ran.
Jeong Ryujin chính là như vậy.
Bước ra khỏi phòng tắm mà không thèm lau khô người, Shin Haebeom lao thẳng đến giường, người vẫn ướt sũng.
Anh có chuyên môn làm tốt mọi nhiệm vụ được giao.
Nếu chỉ dừng ở đó, anh cũng chỉ là một người bình thường.
Muốn tiến xa hơn, cần phải có thứ gì đó nhiều hơn thế nữa.
Đó là lý do vì sao anh luôn vật lộn
Đầu của Ryujin đủ nhỏ để nằm gọn trong một bàn tay của Shin Haebeom.
Chiếc cổ dài nâng đỡ khuôn mặt nhỏ bé ấy run rẩy mỗi khi anh đẩy lên từ bên dưới.
Liếm theo đường viền cổ trơn mượt ấy, cắn vào bờ vai gầy góc cạnh—đó là những gì anh thích làm nhất.
Xương bả vai nhô cao, cơ bắp săn chắc ôm lấy vòng eo thon gọn.
Đôi bàn tay siết chặt, cố chịu đựng cơn đau, trông yếu ớt đến mức tưởng như không thể nghiền nát nổi một miếng đậu phụ.
Với đôi tay như vậy, làm sao có thể bảo vệ được thứ gì?
Shin Haebeom thở hổn hển.
Anh nắm lấy bàn tay thon dài, trắng trẻo của Jang Seunghee trên ga giường trắng tinh.
Anh rên rỉ vì sức mạnh bất ngờ trong cái siết tay ấy.
Shin Haebeom cau mày, cố kiểm soát bản thân.
Mồ hôi lăn xuống chiếc cổ săn chắc và linh hoạt của anh.
Mỗi lần hít vào thở ra, xương đòn lại nhô lên rồi hạ xuống.
Móng tay dài của người phụ nữ bấu chặt vào bờ vai anh.
Shin Haebeom nhếch môi, nở một nụ cười sắc lạnh.
Đối với Shin Haebeom, nỗi đau cũng giống như khoái cảm.
Trước một người mà anh không thể vung nắm đấm vào, anh phải tự đâm vào đùi mình để rút máu, nhằm kiềm chế ham muốn.
Như một cánh cổng bị khóa chặt ngay trước khi bùng nổ.
Như dòng nước phun trào đột nhiên bị chặn lại bởi một rào chắn, rồi chảy ngược vào bên trong.
Ham muốn bị kìm nén, năng lượng bật lên không trung, mất đi phương hướng.
Shin Haebeom cảm nhận rõ ràng giới hạn đã gần kề.
Những vết nứt bắt đầu xuất hiện trên bức tường.
Anh chôn sâu vào bên trong Jang Seunghee, gầm gừ.
Anh muốn nhìn thấy Jeong Ryujin.
Đường về bị chặn.
Đài phát thanh thông báo đường sá tắc nghẽn vì cuộc biểu tình hôm nay.
Kwon Sehyuk liếc nhìn ghế hành khách, nở một nụ cười ngượng ngùng.
Ryujin, với hộp bánh ngọt và bánh rán trên đùi, đang nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Đường có vẻ tắc rồi.”
“Chắc do trời mưa.”
“Tôi nhớ Bệnh viện Trung ương số 5. Không biết cậu học sinh đó có khỏe hơn chưa.”
Ryujin mân mê dải ruy băng tím buộc quanh hộp.
“May mà cậu ấy không bị thương quá nặng.”
“Lúc đó anh cũng bị đánh. Em còn tưởng tim mình ngừng đập. À, mà em nên nhìn kỹ mặt tên đó mới phải.”
“Rồi cậu định làm gì nếu nhìn thấy nó?”
Ngay khi Kwon Sehyuk định đáp lại, đèn giao thông chuyển màu.
Cậu giảm tốc độ, tránh để bánh xe trượt trên mặt đường ướt.
Mưa ngày một nặng hạt.
“Người ta nói mùa mưa năm nay sẽ dài hơn năm ngoái.”
Kwon Sehyuk cất lời.
“Còn có bão nữa. Các thành phố cảng sẽ bị ảnh hưởng nghiêm trọng. Nhưng thôi, ông ngoại em sẽ lo liệu…”
“Các thành phố cảng thế nào?”
Kwon Sehyuk sững lại một giây, rồi nét mặt tươi lên.
Cậu vui mừng khi thấy Ryujin quan tâm đến quê hương mình.
“Tốt lắm. Thành phố trực thuộc trung ương thứ hai đúng là hoàn hảo.”
Kwon Sehyuk chậm rãi nói, đôi mắt ánh lên niềm tự hào.
“Những đứa trẻ ở đây cứ nghĩ Jangjin chỉ là một vùng nông thôn, nhưng không phải vậy. Xu hướng ở đó còn nhanh hơn. Vì đó là nơi tiếp xúc trực tiếp với các quốc gia khác.”
“Cảm giác thế nào khi vào trung tâm thành phố?”
Sehyuk cười, ánh mắt anh đầy hoài niệm.
“Tuyệt vời. Cứ như thể anh đang ở một đất nước xa lạ vậy. Người nói phương ngữ, người nói ngôn ngữ chuẩn, người nói tiếng nước ngoài—tất cả hòa vào nhau. Cũng có rất nhiều người nước ngoài sinh sống ở đó.”
“Ông ngoại tôi vừa xây một khách sạn và khu nghỉ dưỡng mới. Cơ sở vật chất khá đẹp.”
Ryujin mím môi.
Khách sạn. Khu nghỉ dưỡng.
Cảnh những người giàu có tận hưởng kỳ nghỉ xa hoa hiện lên trong đầu cậu. Một nụ cười cay đắng thoáng qua trên môi.
“Anh đã đến đó chưa?”
“Chưa. Nó hoàn thành sau khi tôi chuyển đến Gwangseong.”
Sehyuk dựa lưng vào ghế, giọng nói trầm xuống.
“Lẽ ra em có thể ghé qua vào kỳ nghỉ. Nhưng không có thời gian.”
“Lúc đó em phải tập luyện. Tập luyện rồi thi đấu, tập luyện rồi thi đấu… Cứ thế. Có một bầu không khí mà nếu anh bỏ lỡ một buổi tập, anh sẽ bị bỏ lại phía sau.”
Kwon Sehyuk bật cười khẩy.
“Quy tắc rất nghiêm ngặt. Cạnh tranh cho suất đá chính thì khốc liệt. Anh có tin được không, Ryujin? Chỉ vì em uống một ít nước khi đang tập mà họ đã nói xấu em đấy.”
“Với cậu á?”
“Chắc họ không nghĩ em nghe thấy.”
Kwon Sehyuk phun ra từng chữ, ánh mắt sắc lạnh.
“Nghĩ lại thì, thật đáng thương. Em đã bám lấy những kẻ đó để làm gì chứ?”
Ryujin lặng lẽ đáp, giọng khẽ như một tiếng thở dài.
“Giờ thì ổn rồi. Cậu chỉ cần có tôi thôi.”
Bên ngoài, tòa nhà chính 12 tầng của Đoàn huấn luyện kỷ luật sừng sững giữa màn mưa như trút nước.
Lá cờ rồng vàng tung bay trong gió.
Ryujin siết chặt hộp bánh trong tay.
Kwon Sehyuk lái xe vòng ra cổng sau. Nỗi sợ paparazzi chực chờ nhét ống kính máy ảnh vào từng kẽ hở khiến cậu phải cảnh giác hơn bao giờ hết.
Nhưng bãi đậu xe ở cổng sau lại chật kín những chiếc xe lớn, từ xe hỗ trợ đến xe chở thiết bị
Cậu loay hoay một lúc lâu mới tìm được một chỗ trống.
Chỗ đó khá xa lối vào.
“Anh đợi em một chút.”
“Gì cơ?”
Ryujin ngước lên, vừa kịp nhìn thấy Sehyuk cởi cúc áo sơ mi.
“Cậu đang làm gì vậy?”
“Không có ô. Đội cái này lên đầu đi.”
“Không cần đâu. Chúng ta có thể chạy.”
“Vẫn nên che lại.”
Kwon Sehyuk kiên quyết phủ chiếc áo sơ mi lên đầu Ryujin, rồi mở cửa nhảy xuống xe.
Chỉ còn lại chiếc áo phông mỏng manh bên trong.
Mưa dội xuống, thấm ướt lớp vải, bám chặt vào người cậu. Những thớ cơ rắn rỏi hiện rõ dưới lớp áo ướt sũng.
Ryujin vội vã mở cửa, lao xuống.
Sehyuk nắm lấy tay Ryujin, hét lên:
“Chạy đi!”
Họ cắm đầu chạy.
Cả hai có thể nghỉ một lát khi vào trong tòa nhà.
Nhưng trước khi chạy được bao xa, Ryujin chợt loạng choạng.
Đôi giày thể thao trơn trượt trên con đường ướt.
“Ô!”
Thế giới xoay vòng.
Bầu trời và mặt đất đảo ngược trong nháy mắt.
Hình ảnh cuối cùng vụt qua trong đầu Ryujin là đôi giày Converse với phần đế quá trơn.
Bây giờ anh đã hiểu tại sao lính lại đi giày chiến thuật nặng nề.
Bởi vì chúng không bị trượt, ngay cả trên đường mưa.
“Anh!”
Cậu nghe thấy giọng Sehyuk vọng đến từ xa.
Cố gắng chống khuỷu tay lên, Ryujin lảo đảo đứng dậy.
Nước từ vũng mưa nhỏ giọt xuống khuôn mặt cậu.
Hộp bánh đã văng xa, vỡ tan.
Bánh ngọt và bánh rán vương vãi khắp mặt đường ướt.
Mấy món đồ ăn cậu để dành cho lúc về—giờ đã không thể ăn được nữa.
Một cơn nghẹn chợt dâng lên.
Ryujin mở to mắt, cố không để nước mắt trào ra.
“Anh ổn không? Để em xem nào!”
Sehyuk lao đến, lo lắng đến mức giọng nói cũng run lên.
Kwon Sehyuk lao đến chỉ trong chớp mắt, nhanh đến mức Ryujin chưa kịp phản ứng đã bị cậu đỡ dậy. Đôi mắt nâu của Sehyuk ánh lên sự hốt hoảng.
Mê
hóng chapp mới ạ
mê bộ nìii
Đok phát khok:(
Mới đọc manhwa thấy cả bot lẫn top đều khổ thương qtqd luôn, bot vì cú sốc sau khi mất chị mà tham gia vào đội phản động còn top cũng mất bố vì một lí do gì đó liên quan đến chính phủ vì quá nhiều khúc mắc nên phải đi tìm novel đọc ngay cực kì hóng nội dung tiếp theo của truyện:3
truyện hay lắm mn ơi :
Ê bộ này hay nha
Không biết có tổng bn chương
Rất dài á
Mê vl
Hóng hóng
Mê tới nái sốp ới, hiuhiu nguyện chờ và hóng mãi hoi
CHỜ MỖI C17 XONG LÀ UP HẲN ĐẾN C20 NHA
Hóng quá mn ơi😍
Ước 1 ngày ra 10 chap.
Tr ơi thằng đó lôi con tôiiiii nặng thật sự
Ê trn này hay phết nhỉ
Ad năng suất quá trời thả triệu triệu tim
Truyện siêu siêu cuốn luôn, cứ bị không đoán trước được diễn biến tiếp theo á sốp.
Mong có cái kết làm con dân mãn nguyện!
Cảm ơn sốp đã chăm chỉ làm việc hết mình ạ, mãi ủng hộ sốp <33333
Cảm ơn shop nhiềuuu, truyện hay lắm ạ
Nội dung cuốn hợp gu
Quá u mê
👍👍👍👍👍
Làm sao để nhận coin vậy mọi người
Quá hay
Hay thế ạ
Nạp xu đọc novel bằng cách nào
Hóng chap mới :333
Cảm ơn nhà dịch nhiều ạ
hay quá tr rùi shop ơi <333333