Chương 104
Dạo gần đây, sở thích của Jang Seunghee là trang sức.
Hôm nay, bà đang ngắm nghía một chiếc nhẫn hồng ngọc từ thương hiệu Gold & Iron—công ty con của tập đoàn Almighty Group.
Người bán hàng là một phụ nữ đến từ Đức, Yoon Geumgang.
Cô có mái tóc vàng hoe dài đến eo, làn da rám nắng màu đồng, và chiều cao ấn tượng 1m80.
Với giọng nói tươi sáng đặc trưng, Yoon Geumgang kể về một viên kim cương thô khổng lồ mới được đưa đến bảo tàng ở Đức, khiến bầu không khí trở nên dễ chịu hơn.
Jang Seunghee và người mua sắm riêng của bà nghe câu chuyện say sưa như bị thôi miên.
Nhờ vậy, Shin Haebeom cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.
Người đàn ông ngồi co ro trên ghế sofa đối diện anh chắc cũng cảm thấy như vậy.
Shin Haebeom lặng lẽ quan sát người đàn ông đó.
Thẻ nhân viên trên cổ cậu ta ghi là “Văn phòng Thư ký Gold & Iron.”
Nhưng dù nhìn thế nào, anh ta cũng không có vẻ gì là đang làm công việc của một thư ký cả.
Ánh mắt sắc bén của Shin Haebeom quét qua khuôn mặt anh ta từ dưới vành mũ.
Cậu ta trông giống hệt Yoon Geumgang. Nếu đoán không nhầm, chắc cũng chỉ mới ngoài hai mươi.
Vẻ ngoài lịch lãm nhưng vẫn mang nét trẻ trung.
Dưới cằm và cổ có lớp lông tơ mềm mại.
Shin Haebeom nhíu mày.
Cậu ta đúng kiểu của Kwon Sehyuk.
Có lẽ cảm nhận được ánh mắt của Shin Haebeom, người đàn ông lên tiếng trước, với giọng điệu đầy trêu chọc.
“Bộ đồng phục của anh trông ấn tượng quá.”
Ý là “Thời tiết thế này mà mặc vậy không thấy nóng à?”
Shin Haebeom chỉ mỉm cười yếu ớt..
” Người mới à?”
“Tôi chỉ đang học việc thôi. Chị tôi sẽ lo nếu tôi không có mặt ở đây.”
“Cô ấy có vẻ không quan tâm đến cậu khi ở đây.”
” Chị ấy là kiểu người phân biệt rõ ràng giữa công việc và đời tư.”
“Tôi đoán với một người như thế, cô ấy hẳn có rất nhiều người theo đuổi.”
Người đàn ông trước mặt là kiểu người mà Shin Haebeom khinh bỉ nhất—một kẻ ăn bám sống nhờ vào tài năng của người khác.
Một kẻ chẳng là gì nếu không có sự hậu thuẫn.
Và bản thân hắn ta biết điều đó.
Chính vì thế, hắn cứng đầu và luôn tỏ ra kiêu ngạo, sợ rằng nếu để lộ con người thật, giá trị của hắn sẽ bị bóc trần.
Biểu cảm của người đàn ông thoáng chững lại.
Shin Haebeom không muốn làm phiền Jang Seunghee trong lúc mua sắm, nên anh hài lòng khi đã giáng một đòn vào lòng tự trọng của hắn trước khi lùi lại.
“Có được kinh nghiệm là điều tốt.”
,”Kinh nghiệm giúp mở rộng sự lựa chọn của anh. Tôi nghe câu đó suốt.”
Shin Haebeom nhìn chằm chằm vào thẻ nhân viên trên cổ người đàn ông và hỏi thẳng:
“Tên cậu là gì?”
Việc yêu cầu một cái tên vốn đã được ghi rõ trên thẻ nhân viên đồng nghĩa với việc anh không tin tưởng danh tính của người kia.
Một câu hỏi có thể khá xúc phạm.
Nhưng người đàn ông không hề tỏ ra khó chịu. Hắn thản nhiên lấy ra một tấm danh thiếp từ chiếc ví da cá sấu và đưa cho anh.
“Tôi là Yoon Taegeum.”
Shin Haebeom chỉ liếc qua ba ký tự trong tên hắn, sau đó cẩn thận đặt danh thiếp lên chiếc bàn kính trong suốt.
Tên của hai anh em họ đều có chữ “Geum” (Vàng). Cha mẹ họ hẳn đã bị ám ảnh bởi sự giàu có đến mức nào.
“Một cái tên hay.”
“Tôi cũng nghe câu đó suốt.”
“Không, nó thực sự rất hợp với cậu.”
“Tôi có thể biết tên anh không ạ ?”
Môi Shin Haebeom giật giật.
Đôi khi, kính ngữ quá mức lại gây khó chịu..
“Shin Haebeom.”
“Một cái tên hay.”
” Cậu thấy vậy sao?”
“Đó có phải tên thật của anh không?”
“Sao cậu lại hỏi thế?”
“Tên anh nghe rất hay, nhưng có lẽ hơi tự phụ—tôi nghĩ một cái tên nhẹ nhàng hơn sẽ hợp với một người đẹp trai như anh.”
“Cũng may là cậu biết mình đang tự phụ.”
Shin Haebeom và Yoon Taegeum nhìn chằm chằm vào nhau.
Cơ hàm họ giật giật, ánh mắt trở nên sắc bén.
Cảm giác ngứa ran nơi sống lưng, sự căm ghét bản năng giữa hai loài, Shin Haebeom hiểu rõ nó là gì.
Anh nở một nụ cười yếu ớt.
“Tôi hy vọng cậu sẽ học được nhiều điều. Chúc cậu có khoảng thời gian vui vẻ khi ở đây.
“Cảm ơn vì sự quan tâm của anh.”
“Vì phu nhân tin tưởng cậu, nên cậu sẽ không bị đối xử tệ đâu.”
“Thế đã là nhiều hơn những gì tôi đáng được nhận rồi.”
“Hơn cả những gì cậu đáng được nhận sao?”
“Ngay từ đầu, nơi này vốn không phù hợp với tôi.”
Yoon Taegeum nghiêng người về phía trước.
Động tác ấy thu hẹp khoảng cách giữa hai người—một thói quen mà Shin Haebeom cũng có.
Loài ăn cỏ không làm vậy.
Đó là hành động chỉ những kẻ săn mồi, những kẻ tự tin vào hàm răng và móng vuốt của mình, mới thực hiện.
“Chị tôi muốn biến Gold & Iron thành một thương hiệu trang sức toàn cầu. Chị ấy cũng rất muốn tôi tham gia vào đó. Nhưng thực ra, tôi không quan tâm đến ngành này.”
“Thật sao?”
“Tôi hứng thú với một lĩnh vực khác hơn.”
Shin Haebeom khẽ bật cười.
“Nhìn cậu không giống kiểu người có hoài bão trong quân đội.”
Yoon Taegeum ngẩng cằm, ánh mắt lóe lên vẻ tự tin.
“Tôi là chuyên gia về máy móc.”
Sự ngạo nghễ của một kẻ săn mồi trẻ tuổi.
Shin Haebeom nghiêng đầu.
“Quân sự và máy móc…”
Câu trả lời đến ngay lập tức.
” Cậu đang có ý định xây dựng một đội quân robot sao?”
“Đúng như mong đợi. Anh đúng là nhanh trí—cũng phải thôi, vì anh là lính mà.”
Phải chăng tất cả các thiếu gia đều như vậy?
Shin Haebeom băn khoăn
Ảo tưởng rằng cả thế giới đều thích họ và muốn làm bạn với họ không chỉ có ở Kwon Sehyuk.
Và Yoon Taegeum là một thiếu gia tệ hơn nhiều so với Kwon Sehyuk.
Những kẻ ngu dốt nhưng liều lĩnh sẽ tự chuốc lấy thương tích.
Còn những kẻ thông minh nhưng đầy tham vọng—chúng sẽ sống sót, trong khi tất cả những người xung quanh chúng bị tổn thương.
Tùy vào quy mô của kẻ gây rối, hậu quả có thể lan rộng từ một cá nhân, đến một thành phố, đến toàn xã hội.
Đôi khi, nó có thể làm rung chuyển cả một quốc gia.
Đó chính là nội chiến.
Và nếu xung đột vượt ra ngoài biên giới, đó là chiến tranh.
“Tôi đoán sẽ dễ chịu hơn nếu tôi giả vờ như chưa từng nghe thấy điều này, đúng không?”
Yoon Taegeum chỉ mỉm cười, cúi đầu một cách lịch sự.
“Cảm ơn vì sự quan tâm của anh.”
“Chị cậu hẳn phải lo lắng lắm.”
” Chị ấy đã mắng tôi rồi. Nói rằng tôi là hạt giống xấu.”
“Tôi chỉ mong thế hệ chúng ta sẽ không còn phải chứng kiến chiến tranh nữa.”
“Ngày nào cũng là một cuộc chiến, anh cũng vậy mà, đúng không?”
Yoon Taegeum khẽ đảo mắt, cuối cùng dừng lại ở Jang Seunghee.
Shin Haebeom cười thầm.
Nếu bây giờ anh giơ súng lên và bắn thẳng vào đầu Yoon Taegeum, liệu có ai xem anh như một anh hùng—người đã ngăn chặn một thảm họa trong tương lai?
Không ai có thể biết được.
Jang Seunghee cuối cùng cũng chọn được chiếc nhẫn.
Vì đây là món trang sức đắt tiền và có giá trị, một chiếc xe an ninh của Gold & Iron được điều đến để vận chuyển nó về nhà bà ở Singye-dong.
Shin Haebeom định theo sát chiếc xe an ninh chở hai anh em nhà Geum.
Nhưng Jang Seunghee tự nhiên chỉ định một điểm đến khác.
“Mua sắm cũng tốn năng lượng. Tôi muốn nghỉ ngơi một lát.”
Shin Haebeom chợt nhận ra.
Anh chỉ là một món phụ kiện xa xỉ của một quý cô.
Anh đã quên mất điều đó trong giây lát, vì bất ngờ gặp được một người đồng điệu.
Anh không biết con quái vật săn mồi trẻ tuổi kia rồi sẽ lớn lên thành loại quái vật gì.
Nhưng nếu một ngày nào đó, nó đe dọa đến sự tồn vong của đất nước dưới chính quyền mới, anh sẽ làm bất cứ điều gì cần thiết.
Anh chỉ hy vọng rằng, mình sẽ không hối hận về cuộc gặp gỡ hôm nay.