Chương 10
CHƯƠNG 10.
“Jin Chiwoo, kẻ chịu trách nhiệm cho cái chết của Kwak Hyunwoo, bị cắt lương ba tháng và đình chỉ công tác một tháng, trong khi Giám đốc điều hành Shin Haebeom bị cắt
lương một tháng. Một cuộc họp báo được tổ chức tại Jeoklimbu, nơi Cố vấn Tổng thống Kwon Joohyuk thông báo rằng các cuộc thảo luận đang được tiến hành để giải
quyết một số vấn đề gần đây trong Phong Kỷ Giáo Đội.”
“Giới truyền thông nhấn mạnh rằng vụ việc là một “”bi kịch không thể tránh khỏi do xung đột nảy sinh trong quá trình điều tra””. Phong Kỷ Giáo Đội, vốn nổi tiếng với tiêu chí
tuyển chọn nghiêm ngặt, đã luôn phải vật lộn với tình trạng thiếu nhân lực kể từ khi thành lập. Mặc dù mức lương và địa vị xã hội cao, nhưng các thành viên bị dồn ép
cả về thể chất lẫn tinh thần. Do đó, sự hợp tác và hỗ trợ của công chúng là điều cần thiết để ngăn chặn các sự cố tương tự xảy ra trong tương lai.”
Jin Chiwoo đã từ bỏ kế hoạch cai nghiện thuốc lá. Shin Haebeom nhìn người bạn của mình, kẻ đang hút thuốc như một con ngựa non mới được thả cương.
“Tạm thời cứ im lặng đi.”
“Tao cũng phải xin lỗi à?”
“Mày có muốn làm thế không?”
“Không.”
Shin Haebeom nhếch mép.
“Tao biết ngay mà.”
Jin Chiwoo hít một hơi thật sâu, hút hết làn khói thuốc. Hắn nhìn chằm chằm vào khoảng không với vẻ mặt cam chịu.
“Tao không quan tâm chuyện gì xảy ra với tao hay là người ta đang bàn tán điều gì… chỉ mỗi việc nghĩ đến Yoo Mihyun thôi là tao đã đau đầu lắm rồi.”
“Haebeom hoàn toàn đồng ý. Yoo Mihyun không hài lòng với vị trí hiện tại của mình. Là “”Số Ba”” trong Văn phòng Shinyong, cô ta phải tiếp tục chiến đấu để tránh đi vào vết
xe đổ của Kwak Jaeheon. Hoặc là loại bỏ Kwon Joohyuk, hoặc ít nhất là phải chặt đứt tay chân của hắn.”
“Cô ta đứng về phía phiến quân chỉ để thắng một cuộc tranh chấp nội bộ thôi sao? Chơi xấu đồng đội cũng phải có giới hạn chứ.”
Giọng Jin Chiwoo đầy kích động.
“Cứ kệ đi. Thực tế thì, như vậy còn tốt hơn.”
“Mày nói ‘tốt hơn’ là sao? Mày muốn nghỉ hưu trước khi bắt đầu à?”
Shin Haebeom lấy một điếu thuốc và châm lửa.
“””Sau vụ này, Yoo Mihyun đã tạo ra một kẻ thù nội bộ. Mày có thể đổ lỗi cho cô ta vì xuất thân từ gia tộc nhánh. Cứ cho là cô ta không thể rũ bỏ tâm lý thương nhân thấp
hèn, nên mới bảo vệ phiến quân.”””
Sắc mặt Jin Chiwoo sa sầm.
“Dù thế nào đi nữa, thì Yoo Mihyun cũng cùng một giuộc với chúng ta.”
“Tao cảm thấy có một sự đồng cảm kỳ lạ”
“Tốt hơn hết là để chúng nó tự cắn xé lẫn nhau trong cuộc tranh đấu. Đúng không? Chúng ta chỉ cần ngồi yên hưởng lợi là được.”
“Mày nghĩ chúng ta may mắn thế sao?”
Shin Haebeom lắc đầu.
“Không. Nhưng chúng ta luôn tìm được lối thoát, ngay cả trong những tình huống tồi tệ nhất.”
“Mọi người nói rằng tâm trạng ở Jeoklimbu được quyết định bởi màu son môi của Yoo Mihyun ngày hôm đó. Màu hồng có nghĩa là mọi thứ đều ổn, màu cam có nghĩa là
cô ta đang có tâm trạng tốt, và màu đỏ có nghĩa là ngày hôm nay hoàn toàn là một thảm họa, đừng nghĩ đến việc tiếp cận cô ta.”
“Yoo Mihyun trên TV hôm nay rất nổi bật với màu son cam chói lọi, rất hợp với bộ vest xanh. Cô ta nói năng rổn rảng, đầy khí thế. Trong cuộc họp báo về cái chết của Kwak
Hyunwoo, Yoo Mihyun tuôn ra một tràng những lời phàn nàn và nghi ngờ về Phong Kỷ Giáo Đội, chẳng hề kiêng dè ai.”
Chẳng phải nó đã trở thành một công cụ để duy trì danh dự cá nhân và địa vị xã hội rồi sao?
Jin Chiwoo nhại lại giọng điệu của Yoo Mihyun một cách chế giễu. Shin Haebeom bình tĩnh nhìn chằm chằm vào màn hình.
“Cái ‘cá nhân’ mà Yoo Mihyun nói đến chắc chắn là Kwon Joohyuk.”
“Ừ, Đại tướng Kwon vĩ đại.”
“Hắn vẫn chưa sánh được với Kwon II-hyuk.”
Jin Chiwoo tắt TV. Son môi màu cam và giọng nói vui vẻ của Yoo Mihyun biến mất, căn phòng chìm vào im lặng.
Shin Haebeom hỏi.
“Sao thế?”
“Sao mày lại buồn rồi? Có phải vì Yoo Mihyun không?”
“Tao không buồn.”
“Đừng có xạo, đồ ngu ạ. Tâm trạng mày đang tệ vãi ra đấy thôi.”
Shin Haebeom giơ hai tay lên đầu hàng.
“Nãy mày đoán đúng rồi đấy. Là vì Yoo Mihyun.”
Jin Chiwoo hét lên.
“Đùa cợt với người khác vui lắm hả?”
“Có sao đâu. Mày có định tự tử nữa đâu mà.”
Jin Chiwoo im lặng. Shin Haebeom nhả khói vào khuôn mặt méo mó của bạn mình.
“Sau khi dì tao mất, tao đã từng suy sụp một thời gian. Nhưng giờ tao ổn rồi. Tao hoàn toàn bình phục rồi.”
“””Người ta bảo bệnh tâm thần không có chuyện khỏi hẳn đâu, chỉ có kiểm soát được thôi. Phải uống thuốc men, rồi đi trị liệu cho đàng hoàng. Nhớ lấy này: lúc nào cũng
phải lo cho bản thân, nghe chưa. Dù no rồi cũng phải ăn đủ ba bữa, tối ngủ cho tử tế. Rõ chưa?”””
“Rồi rồi.”
“Vậy tao đi đây.”
“Ngày mai mày bắt đầu bị đình chỉ công tác đấy, Chiwoo.”
“Vậy cho tao chuồn sớm luôn đi!”
Shin Haebeom tặc lưỡi. Khi nào thì cái thằng vô liêm sỉ này mới chịu lớn đây?
Khi ở một mình trong phòng mới thấy mọi âm thanh vang lên rõ ràng đến kỳ lạ.
“Shin Haebeom liếc nhìn đồng hồ để bàn. Đó là kiểu đồng hồ cũ kỹ, các góc bị sứt mẻ hết, và anh phải thay pin thường xuyên. Jin Chiwoo đã cười lăn cười bò, bảo
thời đại nào rồi mà còn mua cái đồ này.”
Jin Chiwoo chẳng biết gì về đồ cổ. Hắn không quan tâm. Nhưng Shin Haebeom đã cho hắn xem doanh số bán hàng.
“Khi Jin Chiwoo nhận ra rằng một chiếc đồng hồ để bàn cũ kỹ tương đương với hai tuần lương của hắn, hắn đã túm cổ Shin Haebeom lắc lia lịa và hỏi rằng có phải anh
đang lén lút làm trùm cái thị trường béo bở này không.”
“Cuối cùng, Jin Chiwoo đã không thành công trong “”nghề tay trái”” của mình. Hắn không có con mắt nhìn hàng chất lượng, cũng không nỗ lực tìm hiểu nhu cầu của người
sưu tầm. Sau đó, Jin Chiwoo lặng lẽ rút lui sau khi đấu giá hết số hàng tồn kho còn lại.”
“Nói về bài học thì thú thật là chẳng có cái vẹo gì. Shin Haebeom biết tỏng từ đầu là Jin Chiwoo không phải cái loại có đầu óc làm ăn. Chắc bởi vậy mà người thừa kế của
Daeil Electronics đã được chọn từ đời nào rồi.”
Ngẫm lại thì mình nên nói chuyện này với nó khi về đến nhà. Nếu muốn phụ giúp kinh tế gia đình bằng nghề tay trái, thì bạn của tao ơi, hãy tìm việc khác mà làm đi.
Shin Haebeom di chuyển con chuột. Màn hình đen sáng lên, và một khuôn mặt quen thuộc xuất hiện.
“Đó là một sơ đồ gia phả mà anh đã lập ra. Một phần thuộc về Ryu Yeonbi, và phần còn lại thuộc về Kwak Jaeheon. Bên dưới tên của họ là ảnh của Jeong Ryujin và Kwak
Hyunwoo. Shin Haebeom di chuyển con trỏ chuột qua ảnh của Jeong Ryujin và kéo nó.”
Độ phân giải không tốt lắm, nhưng đủ để phân biệt các đường nét. Công nghệ hiện đại muôn năm.
Shin Haebeom lặng lẽ nhìn chằm chằm vào bức ảnh. Đó là một khuôn mặt mà cho dù có nhìn bao nhiêu lần đi nữa, thì anh cũng không bao giờ chán.
“Jeong Ryujin. Hai mươi mốt tuổi. Cậu ta không biết em trai của Ryu Yeonbi đã gia nhập Bạch Sư Tử như thế nào. Cậu không biết, nhưng cậu có thể đoán. Xét đến việc
cậu ta rất thân thiết với Kwak Hyunwoo, có vẻ như cậu ta không tin vào chi tiết vụ bê bối của Ryu Yeonbi. Nghĩ mà xem, thật bất công biết bao khi cô ta bị gọi là “”người
đàn bà ngoại tình quốc dân””. Cô ta hẳn là một người chị gái đáng tự hào nhất trên đời.”
Shin Haebeom dập điếu thuốc vào gạt tàn. Cảm giác bất công này… tao hiểu rõ hơn ai hết.
“Shin Haebeom và Jeong Ryujin, hóa ra lại có nhiều điểm chung đến vậy. Cả hai đều mất gia đình vì những kẻ nắm quyền lực đen tối, lớn lên nhờ người thân, và tuổi học
trò cũng chẳng mấy êm đềm. Dù vậy, giữa họ vẫn có những khác biệt. Shin Haebeom xem xét kỹ học bạ và hồ sơ của Jeong Ryujin. Với cái mớ thành tích này, gần như
cậu ta chẳng đến trường là mấy.”
“Nhưng ít ra… tao còn có chút thành tích.”
Tất nhiên, Haebeom biết rõ Jeong Ryujin không được đánh giá một cách công bằng.
“Giáo viên chia bè kết phái, xếp hạng học sinh dựa vào xuất thân. Dù điểm số có cao ngất ngưởng, chỉ cần xuất thân thấp kém, điểm tổng kết cũng bị trừ thẳng tay. Shin
Haebeom không dám lơ là dù chỉ một giây, dù chỉ là một bài kiểm tra vớ vẩn. Chỉ cần hắn sơ hở, lũ linh cẩu sẽ lao vào xâu xé ngay lập tức. Cái vỏ bọc mà hắn dày công
xây dựng từ sự nhẫn nhịn và cam chịu sẽ sụp đổ hoàn toàn.”
Tao đoán là mày còn rơi vào hoàn cảnh tệ hại hơn thế. Đến cái mức mà mày đã buông xuôi tất cả.
Bàn tay đang di chuột của Shin Haebeom bất chợt dừng lại. Đầu óc anh như đóng băng. Một tiếng nổ kinh hoàng rung chuyển tất cả, mọi thứ im lìm.
Anh không còn nghe thấy gì nữa. Cả thế giới như chìm vào một khoảng không vô tận, Shin Haebeom không còn nghe thấy bất kỳ âm thanh nào.
Anh đứng dậy, bước đến bên cửa sổ.
Tiếng nổ thứ hai vang lên, lửa bùng lên ngút trời. Một chiếc Chrysler màu đỏ lộn nhào, bay vút lên không trung rồi nổ tung khi chạm đất.
“Trả thù trong cơn giận dữ không khác nào chuyến tàu tốc hành lao thẳng đến địa ngục. Những kẻ bị cơn giận dữ chi phối sẽ phải trả giá bằng cái chết dưới tay kẻ thù mà
họ căm hận.”
Shin Haebeom nhìn xuống người đàn ông nằm bất động trên nền gạch. Tay hắn bị trói quặt ra sau lưng, không thể nhúc nhích.
“Hắn đã nhiều lần mất ý thức trong quá trình tra tấn, mỗi lần như vậy, nước lạnh lại tạt vào mặt để hắn tỉnh lại. Shin Haebeom không cho hắn một giây phút nào để nghỉ
ngơi. Chỉ cần nghĩ đến việc Jin Chiwoo có thể đã ở trong chiếc Chrysler đó, đầu óc anh như muốn nổ tung.”
“Jin Chiwoo đã thoát chết trong gang tấc. Vài giây dừng chân trước tòa nhà Phong Kỷ Giáo Đội là một ân huệ của trời. Nếu Jin Chiwoo không dừng lại, nếu hắn không
ngước nhìn tòa nhà 12 tầng mà thở dài…”
Thật kinh khủng. Anh thậm chí không dám hình dung.
Jin Chiwoo đang được sơ cứu trong phòng y tế. Họ nói hắn bị sốc, nhưng chỉ bị vài vết trầy xước nhẹ.
Nhưng điều đó không có nghĩa là hắn sẽ tha thứ cho tên khủng bố trước mặt. Dù hắn đã thoáng cảm thấy một chút đồng cảm kỳ lạ.
Jeong Ryujin nằm gục trước mặt anh. Shin Haebeom nghiến gót giày lên gáy Ryujin.
“Mày lì đòn thật đấy.”
Cơ thể gầy gò của cậu giật giật.
“Để tao xem cái bản mặt xinh đẹp của mày nào.”
Shin Haebeom dùng gót giày nâng mặt Ryujin lên. Máu rỉ ra từ đôi môi rách nát. Một lời chửi rủa vang lên.
“Mày nhìn cái đéo gì, đồ khốn?”
“Chúng ta từng gặp nhau rồi, phải không?”
“Ừ, mẹ kiếp.”
“Ăn nói cho cẩn thận… Mày khỏe không?”
Shin Haebeom rút chân ra, đầu Ryujin gục xuống. Shin Haebeom nở một nụ cười rồi ngồi xổm xuống bên cạnh đầu của Ryujin.
“Mày nhận xác ổn thoả cả chứ? Tang lễ thế nào? Kwak Hyunwoo chỉ còn lại mẹ thôi. Chắc hắn ta cô đơn lắm nhỉ.”
“Câm mồm.”
“Mày nghĩ mày sẽ thành công sao? Quả bom mày đặt vào xe Chiwoo, nó thậm chí còn không phải là hàng thật.”
“Câm mồm, đồ khốn!”
Shin Haebeom túm lấy đầu Ryujin và nhấc lên.
“Ha Seungrok sai mày làm chuyện này à?”
“…”
“Cho nổ tung phó chỉ huy Phong Kỷ Giáo Đội.? Bằng một quả bom tự chế cực dởm?”
“Quá cẩu thả. Mọi thứ đầy lỗ hổng, không thể tin được đây là hành động của một tên khủng bố Bạch Sư Tử. Từ trước đến nay, Bạch Sư Tử luôn đánh úp Shin Haebeom
bằng những chiêu trò khó lường và những phương pháp kỳ quái.”
“Nhưng lần này khác. Rõ ràng đây là hành động đơn độc của Jeong Ryujin. Quả bom đủ mạnh để phá nát một chiếc xe, nhưng khi ghép các mảnh vỡ vào với nhau, rõ ràng
là nó được chế tạo để gây sát thương trên diện rộng hơn. Shin Haebeom đoán rằng Ryujin đã trộm một quả bom đang trong quá trình chế tạo của tổ chức.”
Tại sao cậu ta lại làm vậy? Cậu ta đang toan tính điều gì?
“Jeong Ryujin, trả lời tao.”
Mặt Ryujin nhăn nhó. Da đầu như muốn rách toạc.
Shin Haebeom nhìn xuống khuôn mặt nhỏ bé. Máu me bê bết, bầm tím, sưng vù đến mức không nhận ra. Cậu ta không còn giống Ryu Yeonbi chút nào.
“Có phải mày thấy bất công khi Kwak Hyunwoo chết không?”
“Buông… ra…!”
“””Chính bọn mày mới là kẻ ngáng đường. Cản trở công vụ. Mày không hiểu à? Đầu mày rỗng tuếch đến mức không biết sao? Để tao nói rõ cho mày biết. Dù mày có gọi
bọn tao là côn đồ hay kẻ gây rối, bọn tao vẫn là đặc vụ chính phủ, được nhà nước công nhận. Nếu công việc của bọn tao bị cản trở, bọn tao sẽ làm mọi cách để hoàn
thành. Và bọn tao được phép. Đó là luật pháp ở đất nước này.”””
“Mày và luật pháp của mày! Đó chỉ là cái đặc quyền chết tiệt!”
Ryujin gào lên.
“Bọn tao chỉ cố gắng cứu người thôi! Những đứa trẻ con mà bọn mày bắt cóc đấy!”
“Những đứa trẻ con?”
Shin Haebeom cười khẩy.
“””Mấy đứa khủng bố ngõ hẻm, quấy rối dân thường, tống tiền học sinh nhỏ tuổi và ăn cắp trong cửa hàng. Mày gọi chúng là trẻ con à? Đừng có lố lăng như vậy, Jeong
Ryujin à. Chúng là tội phạm. Bọn tao bắt tội phạm.”””
“Nói dối! Chúng nó không làm gì cả!”
“Sao mày biết?”
Ryujin im lặng. Shin Haebeom hỏi lại.
“Hả? Sao mày biết?”
“…”
“””Đó là cách mày bành trướng thế lực của mình, phải không? Dụ dỗ đám trẻ lang thang. Cái câu lạc bộ Bạch Sư Tử của mày đấy. Tao biết mày bán gì cho bọn xã hội đen ở
đó. Thuốc lắc là sản phẩm chính của mày, phải không?”””
“…”
“Mày nghĩ bọn tao rảnh rỗi đi đàn áp lũ nhãi đó làm gì? Có cái đầu thì dùng nó mà nghĩ đi. Suy cho cùng thì nó là để nghĩ mà, đúng không?”
Shin Haebeom giật mạnh đầu Ryujin.
“Đồ khốn… Buông ra! Buông ra, đồ chó má!”
“””Mục tiêu của tao là cắt đứt nguồn tài trợ của mày. Để nhóm của mày tự tan rã. Không có tiền, bọn mày không thể hoạt động. Rõ ràng như vậy, nhưng tao nghĩ tao vẫn
phải nói rõ cho mày hiểu.”””
“Đừng có lên giọng dạy đời tao!”
“Shin Haebeom đứng dậy, đi đến bồn rửa. Anh vặn vòi nước, nước lạnh tuôn ra. Khi bồn rửa đầy một nửa, anh túm lấy cổ áo Ryujin và kéo lê cái thân thể mềm nhũn của
cậu đến đó.”
“Mày có giỏi nín thở không?”
“Buông ra, buông ra…!”
“Mày nghĩ mày có thể phá kỷ lục không?”
Anh dìm đầu Ryujin xuống nước, dùng đầu gối đè lên tấm lưng gầy gò của cậu.
“Shin Haebeom siết chặt hơn. Bồn rửa kim loại rung lên dữ dội. Bọt khí nổi lên mặt nước. Sức chống cự của cậu mạnh hơn dự kiến. Anh siết chặt tóc Ryujin, nhúng cả cánh
tay xuống nước sâu đến khuỷu tay.”
“Anh biết Jin Chiwoo đang nóng lòng muốn vào phòng thẩm vấn, nhưng Shin Haebeom không cho phép. Ngay lúc này, anh muốn ở một mình với Jeong Ryujin. Vẫn còn
những câu hỏi quan trọng mà anh chưa hỏi.”
“Ngay khi Shin Haebeom nới lỏng tay, đầu Ryujin trồi lên khỏi mặt nước, thở hổn hển. Nước chảy ra từ mũi và miệng cậu, cậu ho dữ dội, như thể muốn tống hết ruột gan ra
ngoài.”
Shin Haebeom ép Ryujin quay đầu lại. Đôi mắt đỏ ngầu của cậu lộ rõ mồn một.
“Giờ thì yên tĩnh hơn rồi.”
Ryujin nhổ nước bọt. Nước bọt chảy xuống sống mũi Shin Haebeom.
“Đầu cậu lại bị dìm xuống nước. Cậu vẫn tiếp tục chống cự. Shin Haebeom liên tục đập đầu Ryujin xuống đáy bồn rửa, cho đến khi nước chuyển sang màu đỏ và bọt máu
nổi lên mặt nước.”
Mặt Ryujin nát bét. Mao mạch vỡ hết, biến toàn bộ trán, thái dương và má cậu ta thành một màu đỏ ngầu. Nước bọt dính máu chảy ra từ giữa đôi môi sưng vù của cậu.
Một nụ cười lan rộng trên khuôn mặt Shin Haebeom. Hắn lặp lại những lời y như trước.
“Giờ thì yên tĩnh hơn rồi.”