Chương 9
Chương 9
1. Vào mỗi buổi sáng hãy nhớ gọi điện kiểm tra xem ngài Chase đã thức dậy chưa và mang đồ ăn sáng lên phòng. Các bữa ăn trong ngày khác cũng phải được thực hiện theo trình tự đó.
2. Không bao giờ vào phòng ngài Chase trừ trường hợp 1. Tất cả đều phải được xin phép qua điện thoại nếu cần thiết.
3. Không nói chuyện với ngài Chase. Không trả lời khi được hỏi.
4. Không đi vào trong bán kính 5 mét trừ những trường hợp đặc biệt cần có sự an toàn.
5. Đừng đi sau lưng ngài Chase.
6. Đừng đi phía trước ngài Chase.
7. Chi tiết bổ sung sẽ được đính kèm.
Josh một tay cầm nĩa chuẩn bị vào bữa ăn, tay kia lại từ từ lướt qua tờ giấy trước mặt. Có gần năm mặt giấy với thông tin chi tiết được viết trên đó. Cậu được yêu cầu phải học thuộc nó khi có thời gian, trên thực tế ngay cả đội trưởng Mark cũng không thể nhớ hết được.
<Mẹ kiếp, mấy người bị điên hả? Tôi thậm chí còn không học đại học chỉ vì không thích đọc mấy thứ nhiều chữ này.>
Henry nhìn vào đống giấy tờ trước mắt nghiến răng nghiến lợi tức giận. Nhưng ngày hôm sau trán anh ta đã bị điện thoại của Chase bay thẳng tới, sao chuyện đó anh ta đã phải học hết tất cả trong vòng một đêm. Giờ đây không thành viên nào trong đội bảo an thuộc chi tiết đội hợp đồng hơn anh ấy cả. Lời cảnh báo mà cậu ta vừa vi phạm chính là “Đi trước mặt Chase Miller”.
<Tôi chỉ đi bộ thôi mà!>
Henry hét lên với nỗi tức giận trong người, nhưng trên con đường cậu ta đi lại nằm trong bán kính 5 mét trong kế hoạch. Mọi người trong khoảng thời gian này đều phải đối mặt với sự căng thẳng. Mấy bản hợp đồng đó thật sự là thái quá vô cùng.
<Chúng ta là quản gia đó hả? Tại sao lần nào ra đường cũng phải mang theo đồ ăn vậy?>
Mark nhìn Isaac đang tức giận trước mặt liền thở dài một tiếng mệt mỏi.
<Tôi cũng không thể để cậu ta chết đói được. Nhìn quanh nhà thử xem, không có bất kỳ người giúp việc nào cả. Bọn họ đều nói rằng mình không thể chịu được sự nóng nảy của anh ta nên đã từ chức. Chỉ có chúng ta mới cứu được anh ta thôi. Chúng ta ở đây lúc này là vì xung quanh không có ai cả đấy.>
Cậu dù mang theo sự tức giận nhưng cũng không thể phản đối gì với mấy lời này. Mark dần dần mang theo sự oán hận trong thầm lặng với ông chủ khó chịu kia.
<Chà, tôi mừng là cậu đã không nói rằng mình là người nấu bữa ăn này. Việc vận chuyển thức ăn trong 2 ngày tới sẽ được diễn ra vào thời điểm thích hợp. Vậy nên tôi không biết cậu đang làm gì nữa, liệu có món nào có thể ăn được không…?>
Mà quy định về mấy món ăn trong ngày cũng thật sự rất phức tạp, chúng chi tiết đến mức nực cười. Hiện tại sự hiện diện của Chase Miller chính là thảm họa đối với bọn họ. Trong một tuần Seth đã không ít lần phàn nàn về việc tóc của mình đã rụng đi rất nhiều, Isaac đã tụt 7 cân và Henry phải đi khâu lại cái trán của mình.
Rất may mắn khi Josh đã cố gắng hết sức để tránh khỏi mấy sự việc đó xảy ra, nhưng cậu vẫn chưa biết trường hợp khẩn cấp sẽ được xảy ra khi nào và ở đâu. Dù sao thì Josh cũng là người đầu tiên bị đánh. Cậu cẩn thận lật từng trang tài liệu và học thuộc tất cả các dòng ghi chú trước mặt.
Cũng không biết có ai đã từng có trải nghiệm này chưa nữa?
Nghĩ đến chuyện gì đó, Josh đột nhiên cau mày không vui. Trong này có vài dòng thậm chí còn không thích hợp với con người ở thế kỷ hiện tại. Cậu không thể nhớ chính xác bởi vì có vài trang được viết lại vô cùng cẩn thận và chi tiết.
Là một ngôi sao đẳng cấp thế giới và nhận được sự ủng hộ từ tất cả mọi người xung quanh, dường như tính cách của tên này ngày càng khó chiều rồi đấy.
Cậu cười thầm trong lòng. Mặc dù không muốn học thuộc tất cả thứ này nhưng cậu muốn hoàn thành công việc càng sớm càng tốt. Nhưng trên thực tế bây giờ còn chưa trôi qua nổi một tháng.
“Ôi!”
Josh ôm lấy đầu mình rên rỉ gục xuống bàn. Đột nhiên cậu muốn gặp Pete kinh khủng. Giờ này có thể thằng bé đang ngủ trưa. Vậy không biết cậu có đánh thức thằng bé không nữa? Dù vô cùng lo lắng nhưng cậu cũng đã nhấn nút gọi điện thoại. Cuối cùng sau khi nghe giọng của bé con, Josh đã không nhịn được mà hét lên một tiếng.
“Bé cưng!”
[Baba?]
Đứa trẻ ngay lập tức nhận ra giọng nói của đối phương và hét lên một tiếng. Josh nghe thấy giọng nói mà mình luôn nhớ nhung liền vô cùng vui vẻ.
“Được rồi, Pete, con có khỏe không?”
[Baba, vâng, con, baba.]
Đứa trẻ không giấu được sự phấn khích trong giọng nói và lắp bắp.
[Baba… khi nào baba sẽ đến thăm con?]
Nghe thấy câu hỏi đáng thương của Pete, Josh một bên siết chặt nắm đấm cố gắng kìm nén cảm xúc đang dâng trào trong lòng.
“Chà, baba cũng không biết nữa. Bà thế nào rồi? Bà ấy có khỏe không?”
Khi cậu trả lời bằng giọng điệu đó, giọng nói của bé con dịu đi và có vẻ hơi thất vọng.
[Bà đã khoẻ hơn rồi… Sáng nay con vừa làm bữa sáng cho bà ấy.]
“Ngoan lắm.”
Josh lên tiếng an ủi với sự thương xót trong lòng.
“Nếu con ăn ngon thì con sẽ là một đứa trẻ ngoan. Con cũng đã lớn hơn nhiều rồi đúng không?”
[Giống như baba ấy hả?]
“Không chỉ giống ba đâu.”
Bé con chỉ à lên một tiếng như đang cẩn thận nghĩ ngợi chuyện gì đó.
[Liệu con có thể cho lên giống chú Mark không ạ?]
“Sẽ còn cao hơn thế nữa cơ.”
Đứa trẻ lại ồ lên một tiếng lớn nhưng lại nhanh chóng buồn bã trở lại.
[Con ghét đậu.]
“Baba sẽ tiêu diệt chúng nó nhé.”
[Ba phải đánh hết bọn chúng đấy nhé.]
“Tất nhiên, ba sẽ tiêu diệt hết bọn chúng.”
Mọi căng thẳng trong lòng cậu cuối cùng cũng tan biến khi nghe tiếng của bé con ríu rít trong tài. Josh yên lặng không nói thêm gì nữa mà chỉ bình tĩnh ngồi ở đó lắng nghe bé con.
“Josh.”
Seth lúc này từ bên ngoài bước vào, nhìn về phía cậu lên tiếng nói.
“Đến giờ chuyển ca rồi.”
Đã đến lúc làm việc, Josh dù buồn rầu nhưng vẫn phải tắt điện thoại và nói lời tạm biệt.
“Pete, giúp baba gửi lời chào bà nhé…”
[Baba, khi nào ba đến?] Trước khi cúp máy thì bé con lại lên tiếng hỏi. Josh không còn cách nào khác chỉ đành tiếp tục nói dối.
“Nếu Pete ăn hết đậu và cà rốt trong mỗi bữa thì chúng ta sẽ sớm gặp lại thôi.”
[Thật sao?]
“Thật chứ.”
[Vậy thì tốt rồi, con nhất định sẽ ăn hết tất cả.]
“Được rồi, Pete. Vậy thì baba sẽ đến gặp con sau.”
Josh gật đầu đồng ý và nhẹ nhàng hôn vào điện thoại. Sau khi điện thoại phát ra tín hiệu cuộc gọi đã kết thúc, ánh mắt cậu nhìn về phía Seth đang đứng đằng kia.
“Sao vậy?”
Seth nghe thấy câu hỏi này liền bối rối trả lời “Không có gì đâu.”
“Có vẻ anh rất thích thằng bé nhỉ?”
Seth đã có người yêu vài năm nhưng vẫn chưa kết hôn, vậy nên cậu chắc rằng anh ta vẫn chưa có con, vậy thì làm sao có thể hiểu được cảm giác này cơ chứ. Josh nhẹ nhàng mỉm cười và vỗ vào vai người trước mặt.
“Khi nào có con cậu sẽ biết.”
Seth nhún vai tỏ vẻ hoài nghi với câu trả lời này. Josh đặt dĩa đồ ăn trong tay xuống và từ từ đi về phía cửa. Hôm nay cậu sẽ đi vòng quanh mấy tòa nhà này để xem xét tất cả các khu vực bao gồm cả khu dinh thự lớn đó.
Mặc dù không chính thức làm nhân viên an ninh ở đây. Cậu vẫn có quyền vượt qua tất cả các hệ thống an ninh tự động bằng cách nào đi nữa, vậy nên lần này cậu quyết định sẽ đi qua khu vườn lớn để đến biệt thự. Chỉ cần không chạm mặt tên Chase đó thì bên trong biệt thự này vẫn rất thoải mái. Mức lương cũng vô cùng hậu hĩnh.
Tuy nhiên vấn đề tìm người làm việc thật sự rất khó.
Nhờ anh ta mà cậu mới có thể nhận được công việc này, mặc dù cậu rất biết ơn nhưng trong lòng lại cảm thấy có chút tức giận. Bản thân mang theo sự mệt mỏi mà đi vòng quanh căn biệt thự lớn.
Phía sau biệt thự xuất hiện một cầu thang xoắn ốc trang nhã dẫn thẳng xuống bãi cát phía dưới. Josh liếc mắt nhìn quanh nơi này hoàn toàn không thấy bóng người, sau đó lập tức quay bước đi thẳng về phía khu vườn bên cạnh.
Không giống như mặt trước của tòa dinh thự được cắt tỉa cẩn thận, phía sau của tòa dinh thự này được sử dụng làm nơi để trực thăng, bên cạnh thậm chí còn có một sân bay rộng rãi dùng để đáp trực thăng xuống vô cùng hào nhoáng. Ở đó còn có cả phòng tập thể dục, sân bóng rổ và thậm chí là khu trò chơi điện tử. Vậy nhưng cậu lại rất hiếm khi nhìn thấy có ai xuất hiện ở nơi này để tập luyện. Không khí ở đây thật sự im lặng đến đáng sợ.
… Được rồi.
Vậy mà thế quái nào cậu lại nhìn thấy Chase đang ở bên cạnh cái hồ bơi lớn. Anh ta bình tĩnh tựa người lên trên chiếc ghế dựa ở gần đó phơi nắng một lúc lâu. Lồng ngực hít thở đều nhẹ nhàng nâng lên hạ xuống dường như đang ngủ say.
Khi Josh nhìn thấy cảnh tượng này hai mắt liền mở to. Chase trên người chỉ có cái quần bơi nhỏ và cái kính râm trên đầu.
Bỗng nhiên cậu lại giật mình khi nhận ra hành động hiện tại mình đang làm. Josh theo bản năng muốn lùi lại phía sau. Mà Chase dường như vẫn chưa nhận ra sự hiện diện cho người kia. Mãi cho đến khi Josh trốn sau một cái cây, cậu mới ý thức được hành động của bản thân.
Bây giờ chỉ còn một lựa chọn. Cậu phải rời khỏi chỗ này càng sớm càng tốt mà không để bị phát hiện. Nếu không nhất định sẽ xảy ra một trận đánh nhỏ.
Josh thầm gật đầu nghiêm túc với suy nghĩ của mình, nhưng người đàn ông đó vẫn nằm ở đằng kia, đúng là đáng tiếc thật đấy.
Chase nằm ở đó với dáng vẻ hoàn mỹ làm cho cậu rơi vào tuyệt vọng khi không thể rời mắt khỏi bóng dáng xinh đẹp đó.
Tại sao vẻ ngoài của người đàn ông này lại hoàn hảo đến vậy chứ?
Thật ra vẻ bề ngoài của anh ta hoàn hảo đến mức không thể tưởng tượng nổi. Chase Miller không đáp ứng hoàn toàn 100% hình mẫu của Josh đề ra. Một vấn đề lớn hơn nữa là cậu ta còn là đàn ông.
Ít nhất cậu cũng hy vọng rằng bạn đời của mình sẽ không phải là người có tính cách nóng nảy như thế.
Trong lúc cậu đang nghiêm túc cân nhắc đến việc bản thân mình có nên chi tiền cho việc tạo ra một con búp bê sát hình người giống với anh ta không thì Chase đột nhiên đứng dậy. Josh theo phản xạ cố gắng trốn tránh người kia. Bản thân cố gắng hạ thấp người và trực tiếp nín thở, dù sao cậu cũng có một khoảng thời gian được rèn luyện trong quân đội, lúc đó dường như cũng có một đồng nghiệp sắp chết vì chuyện này.
Nghĩ lại thì chắc cậu ta cũng còn sống tốt chứ nhỉ?
Trong đầu cậu loáng thoáng nhớ về hình ảnh khuôn mặt của Dane trong vài năm trước, phía sau lưng đột nhiên có tiếng nước chảy. Cậu theo phản xạ đưa mắt nhìn về phía nó. Trốn tránh và cẩn thận quan sát nhìn ngắm mọi thứ dường như đã trở thành thói quen của cậu từ lâu. Rõ ràng là một người biết lặn, cậu thật sự muốn nhìn thấy người đàn ông kia đang có ý định làm gì.
Nhưng không ngờ rằng mọi thứ vẫn tiếp tục Im lặng. Josh ngơ người đứng ở đó tập trung lắng nghe. Cậu cảm thấy bản thân mình nhất định là tập trung đến mức nên không thể nghe được bất cứ điều gì ở gần đó.
Cuối cùng không thể đợi được nữa mà thận trọng nhìn ra bên ngoài. Bởi vì trong lòng cậu lúc này đã dâng lên một dự cảm không lành.
Chuyện gì vậy chứ?
Cậu dừng lại một chút khi nhận ra chuyện gì đó, sau đó nhanh chóng đứng dậy quan sát xung quanh. Cái quái gì vậy chứ, Chase đâu rồi?
Chuyện gì xảy ra vậy?
Cậu cố gắng kìm nén nỗi bất ngờ trong lòng nhanh chóng bình tĩnh tìm kiếm khắp nơi. Vậy nhưng cậu không nghe thấy gì ngoài tiếng nước chảy ở gần đó. Tiếng này không phải là tiếng lặn nước sao?
Cậu đưa mắt nhìn về phía chiếc ghế lúc nãy Chase đang nằm, nó vẫn còn trống ở đó. Khi nhìn về phía bãi cỏ ở đằng xa Josh cuối cùng cũng tìm thấy anh ta.
Chase vậy mà đang chìm trong nước.
Cậu nghĩ rằng có thể anh ta chỉ đang lặn nhưng anh ta lại không hề cử động. Bản thân với kinh nghiệm đã từng làm nhân viên cứu hộ bể bơi trong một thời gian ngắn, cậu cảm thấy anh ta úp mặt xuống nước thế này nhất định sẽ chết đuối, ngay lập tức liền chạy lên phía trước cứu trợ.
“Ngài Miller!”
Còn tiếp…