Chương 8
Chương 8
“Mấy người đang nhìn cái gì thế hả? Dừng lại đi!”
“Miller, dừng lại!”
“Tên khốn này, cút đi!”
“Đợi đã, anh đang làm gì vậy? Dừng lại đi Miller!”
Mọi người xung quanh sau khi bừng tỉnh thì bắt đầu la hét ầm ĩ, khung cảnh bên ngoài dần trở nên hỗn loạn.
Đôi mắt của Chase từ đầu đến cuối vẫn luôn dán vào người cậu.
Thời điểm đó trái tim cậu đập thình thịch một cách mạnh mẽ, cùng với nỗi sợ hãi dâng lên trong lồng ngực là sự phấn khích đến mãnh liệt. Cho dù cậu có ngừng thở thì nhịp tim cũng không thể thoát ra ngoài, thậm chí cậu còn cảm nhận được tính mạng của bản thân thật sự đã bị đe dọa. Tất cả mấy chuyện này đều là nguồn kích thích vô hạn đối với Josh.
Nó thậm chí còn không có cơ hội kết thúc.
Nó không kết thúc với mùi.
“Cậu.”
Đây là lần đầu tiên cậu nghe thấy người đàn ông kia mở miệng. Khi nghe thấy giọng nói quyến rũ đó, tâm trí cậu dường như không thể kiểm soát được. Chase nhìn về phía Josh đang ngây người đứng ở đằng kia, trên môi nở một nụ cười rạng rỡ.
“Cậu có muốn chết không hả?”
Thậm chí xung quanh không ai dám nói chuyện. Mọi người trong lòng đều tự hỏi không biết làm cách nào để mình có thể thoát ra khỏi tình huống này, vậy nhưng trên đời làm gì có chuyện tốt như thế. Josh cố gắng nhổ viên kẹo trong miệng ra bình tĩnh trả lời.
“Không.”
“Vậy thì tại sao lại làm mấy trò ngu xuẩn này chứ?”
Chase lên tiếng hỏi với nụ cười rạng rỡ trên môi. Không ai có thể ngờ rằng phía sau nụ cười rạng rỡ của cậu thiếu niên đó lại là một con quỷ khát máu như thế. Bàn tay lớn kia tóm chặt lấy cái cổ thon thả của cậu một cách mạnh bạo. Josh thầm nuốt nước bọt trong sự sợ hãi, cậu có cảm giác như cổ mình sẽ bị bóp nát bất cứ lúc nào. Nếu phạm vào bất kỳ sai lầm nào ở đây, cậu tin rằng bản thân mình sẽ chết.
Nhưng điều kỳ lạ là khi đối mặt với đôi bàn tay xinh đẹp kia, cậu lại cảm thấy có đôi phần hấp dẫn. Nếu không phải vẫn còn có Pete đợi ở nhà, cậu nghĩ rằng bản thân mình sẽ mặc kệ hết tất cả mà lao lên đánh chết tên khốn này. Josh không còn cách nào khác chỉ đành nắm chặt tay cố gắng kìm nén những xúc động thất thường trong tâm trạng của mình.
May mắn thay, khẩu súng kia đã bị ném ra xa. Cậu không bị bắn. Người đàn ông kia rơi vào suy nghĩ điên cuồng và cuối cùng lại bình thản trả lời.
“Tôi sợ anh sẽ làm bẩn chính mình.”
“Cậu bị điên à?”
Chase khi nghe thấy mấy lời này liền cau mày. Mấy vệ sĩ khác đứng gần đó cũng thầm kinh ngạc. Josh biết rõ bản thân chính là tâm điểm của sự chú ý trong tình huống lúc này liền vội vàng nói tiếp.
“Nếu như nổ súng ở khoảng cách gần thế này thì máu sẽ bắn vào người anh. Quần áo trên người anh nhất định sẽ bị bẩn…”
Chase chỉ đưa mắt nhìn chằm chằm vào cậu mà không nói gì. Ánh mắt dò xét đó cứ như đang kiểm tra xem cậu có thật sự chân thành hay không. Josh chỉ có thể nở một nụ cười cay đắng trên môi.
“Tôi tưởng cậu sẽ nói rằng mình không muốn dính máu của mấy người phóng viên đó đấy.”
Sau mấy giây im lặng, Chase đột nhiên lên tiếng nói.
“Đi lại đây.”
Trong phút chốc cậu không thể hiểu được thâm ý phía sau lời nói đó. Ngay khi nhìn thấy đôi mắt ngơ ngác của Josh, Chase liền cau mày tỏ vẻ khó chịu và liếc nhìn sang một bên. Josh nhìn về hướng đó thì thấy khẩu súng kia đang bị ném nằm một bên.
Cậu cuối cùng cũng hiểu ra ý nghĩa của ánh mắt đó, nhanh chóng di chuyển và nhặt nó lên. Một sự im lặng nặng nề lại tiếp tục xuất hiện khi cậu đưa khẩu súng đó cho người trước mặt.
Hà…
Josh theo bản năng thở dài một tiếng. Nhìn thấy đối phương cúi đầu đối diện với mình, bản thân cậu lo lắng đến mức quên cả thở. Vậy nhưng anh ta cứ như bị ma ám cầm lấy khẩu súng kia một cách vô cảm. Sau đó người đàn ông nọ lại dùng khẩu súng kia đánh mạnh vào đầu cậu một cú không thương tiếc.
“……!”
“Josh!”
“Cẩn thận!”
Mark và Issac đứng gần đó nhìn thấy cảnh tượng này không nhịn được mà hét lên một tiếng. Trong khoảnh khắc đó đôi mắt cậu dường như đã mơ màng, phía trước mặt tối sầm lại không thể đứng vững. Cậu cảm giác được cơn đau từ đâu đó truyền đến. Ở một bên trán dường như đã có thứ gì đó dinh dính trượt xuống.
Trong chớp mắt một bên trán của cậu ướt đẫm, máu tươi chảy xuống. Chase lạnh lùng liếc nhìn người đàn ông đang nằm dưới sàn. Đôi mắt xinh đẹp của anh ta khẽ cụp xuống, khóe miệng nhếch lên thành một đường cong hoàn chỉnh.
“Thằng khốn, mày có biết mày đang nói nhảm cái quái gì không hả?”
Không dừng lại ở đó. Anh ta còn ném khẩu súng đang cầm trên tay của mình lên tay còn lại. Sau đó lại dùng nó hướng thẳng về phía Josh. Đúng lúc mọi người đang bối rối không biết phải làm thế nào thì hắn ta chợt mở miệng.
“Vậy thì để tôi kiểm tra một chút nhé? Nếu bắn cậu từ khoảng cách này liệu máu của cậu có dính lên người tôi được không?”
Giọng nói vang lên một cách mỉa mai, sau đó anh ta bóp cò mà không hề do dự. Josh theo phản ứng liền xoay đầu tránh né. Viên đạn kia thiếu chút nữa đã bắn thẳng vào người cậu. Mọi người xung quanh nhìn thấy cảnh tượng này liền hét lên cố gắng ngăn cản Chase
“Ngài Miller, dừng lại đi!”
“Josh, mau chạy khỏi đó đi!”
“Ngài Miller, ngài không thể làm thế được đâu…!”
Mặc kệ mấy tiếng la hét của bọn họ, Chase lại một lần nữa bóp cò. Lần này Josh cảm thấy bản thân mình như sắp nổ tung. Không ai trên thế giới này có thể thoát khỏi một viên đạn với tốc độ như thế.
Cuối cùng Josh bướng bỉnh đưa mắt nhìn thẳng về phía người đàn ông trước mặt. Chase cau mày nhìn xuống. Vậy mà anh ta lại từ bỏ ý định nổ súng của mình.
Rùng mình.
Chase méo mặt nhìn thẳng về phía trước với dáng vẻ khó chịu, giọng nói nặng nề lọt vào tay cậu. Anh ta cố gắng bóp cò hết lần này tới lần khác nhưng âm thanh duy nhất phát ra là những tiếng đạn rỗng.
“Khốn khiếp!”
Chase chửi thề một tiếng sau đó đập mạnh khẩu súng kia xuống đất. Những tiếng thở vào nhẹ nhõm xuất hiện xung quanh không khí. Đúng là may mắn thật, khẩu súng này không hề còn đạn.
Chase tức giận đến mức vò rối mái tóc vàng của mình. Không ai ở đó dám lên tiếng mở lời trước. Bọn họ chỉ yên lặng nhìn về phía Chase, bản thân mang theo sự sợ hãi và có chút khó chịu nuốt nước bọt một cái. Trong khi đó Josh lại thắc mắc bản thân mình tại sao không thể rời mắt khỏi một kẻ điên thế này.
Một lúc sau Chase cuối cùng cũng bình tĩnh lại và xoa lấy mái tóc vàng bồng bềnh của mình. Ánh mắt hung dữ nhìn về phía Josh nằm phía dưới. Ngay giây tiếp theo anh ta đã tiến về phía trước đá mạnh về phía Josh một cái.
“Josh!”
Isaac đứng một bên hét lên. Josh bị đá đến mức ngồi xổm xuống thậm chí là rên rỉ. Cậu cảm thấy bản thân mình nhất định là có bệnh rồi, có cảm giác nóng rát ở cổ họng, tim đập thình thịch, cảm giác như hai tai mình đã ù ù lên thấy rõ.
Cậu cố gắng lấy lại tinh thần, hình ảnh cuối cùng cậu nhìn thấy là bóng lưng Chase đã lạnh lùng rời khỏi nơi này.
“Cầm nó trở về và rời khỏi đây đi đồ khốn.”
Anh ta chắc là đang nói đến khẩu đại bàng sa mạc của mình. Chính hắn dường như cũng không quan tâm đến chuyện vừa xảy ra, xoay người rời khỏi nơi này mặc kệ những vệ sĩ đằng sau vẫn đang ngơ ngác.
Đội bảo an vội vàng giải tán. Một lúc sau, xe của Chase nhanh chóng vượt qua vườn và hướng thẳng về phía dinh thự.
“Cậu có sao không? Vết thương nặng không?”
Isaac vội vàng chạy đến gọi Josh tỉnh dậy. Cậu từ từ mở mắt cố gắng nói “đừng lo lắng”. Cậu cố gắng đưa tay chạm vào một bên trán đã ướt đẫm của mình.
“Chúng ta vào trong băng bó đi.”
Mark vội vàng dãn người bước vào trong, mấy người còn lại cũng theo sau mà không nói lời nào.
*
*
“Tên khốn đó đang phàn nàn về cái quái gì vậy chứ?”
Josh thản nhiên ngồi trên ghế mệt mỏi thở dài một tiếng. Mà Isaac bên cạnh sớm đã tức giận đến mức sắp mất bình tĩnh. Josh vẫn ngồi yên ở đó đội túi nước đá lên đầu và tự mình quấn quanh vết thương ngang bụng. Mark cũng chỉ khẽ chặc lưỡi lắc đầu mệt mỏi.
May mà viên đạn đó không bắn trúng.
“Tại sao cậu lại dành thời gian để nói chuyện với một kẻ điên chứ? Nếu là tôi thì đừng nói đến chuyện nói lời xin lỗi, tôi nhất định sẽ tẩn anh ta một trận.”
Henry mang theo sự tức giận trong lòng không nhịn được mà lên tiếng chửi rủa. Josh không nói gì chỉ nở một nụ cười nhạt.
“Ồ, sao tôi không thử làm vậy nhỉ?”
Henry nhưng nghĩ đến chuyện gì đó vỗ nhẹ vào gáy rồi nói.
“Sao tôi không thử đến đánh anh ta một trận rồi nghỉ việc xem?”
“Henry, đừng làm thế!”
Josh hoàn toàn không kịp phản ứng với chuyện này hét lên một tiếng. Khi Isaac nghe thấy vậy liền hét lên. Mark là một người trầm tĩnh cũng lên tiếng mắng mỏ.
“Được rồi đừng đánh nhau nữa.”
“Đồ điên.”
Isaac chỉ đành nghe theo, cuối cùng mang theo sự tức giận mà ngồi xuống. Seth nhìn thấy cảnh tượng đó thầm thở dài mệt mỏi.
“Thật sự không cần đi bệnh viện sao?”
Josh chỉ im lặng gật đầu một cái. Đột nhiên cậu muốn gặp Pete đến phát điên lên được. Nếu như cậu có thể hôn lên đôi má mềm mại của thằng bé và ôm chặt lấy cơ thể nhỏ bé kia, có lẽ mọi nỗi đau trên cơ thể bây giờ sẽ ngay lập tức tan biến. Lúc này ở bên ngoài đột nhiên có tiếng gõ cửa, cựu đội trưởng đội an ninh bình tĩnh bước vào.
“Tôi có thể tiếp tục bàn giao công việc được không? Chúng ta đã hết thời gian rồi…”
Anh ta nở một nụ cười gượng gạo nhìn về phía Mark như thể đang cố gắng phớt lờ Josh vẫn đang bị thương ngồi bên cạnh. Mà bọn họ chỉ có thể im lặng chấp nhận thực tế mà bản thân không thể tránh khỏi chuyện này.
* * *
“……….”
Khác với phòng ăn ồn ào thường ngày, chỗ ngồi của bọn họ bây giờ lại rất yên tĩnh. Một bàn lớn thức ăn trước mặt nhưng bọn họ lại không ai mở miệng, tất cả chỉ bình tĩnh gấp từng miếng thức ăn trong bầu không khí kì lạ.
“…Bây giờ họ ở đâu?”
Seth nói với giọng khàn khàn. Tất nhiên anh ta đang hỏi về những cựu vệ sĩ đã rời đi với khuôn mặt vui vẻ. Mấy thành viên còn lại cũng đã nghĩ đến việc bỏ chạy khỏi chỗ quái quỷ này. Bọn họ đã dùng nụ cười trên môi của mình để thể hiện rõ niềm hạnh phúc của bản thân.
Mark vừa nói vừa cắn lấy một miếng xúc xích thịt bò.
“Câu này hình như vượt quá thẩm quyền rồi đấy.”
“… Đúng là ghen tị thật đấy.”
Mọi người đều đồng tình với lời này của Seth. Bây giờ bọn họ đều đã có suy nghĩ riêng cho mình. Chỉ cần không gặp tên đó thì đi đâu cũng được. Bây giờ cậu lại càng có lý do để cảm thấy tuyệt vọng hơn nữa.
Mẹ kiếp, tên khốn đó đẹp trai thế mà da lại mỏng đến vậy. Khoảnh khắc đó cậu cảm thấy bản thân mình đã bị mê hoặc đến mức không biết ai là ai nữa rồi. Cậu cảm thấy thất vọng thật đấy.
Khuôn mặt này chắc là bị đánh tan rồi đấy.
Josh ở bên này chỉ có thể thừa nhận trong cay đắng. Cậu cũng chỉ bị mê hoặc vì quảng cáo sô cô la mà thôi.
“Cậu đi đâu đấy?”
Mark nghe vậy tức giận lẩm bẩm.
“Tôi sẽ đến Cuba để tận hưởng điếu xì gà của mình.”
Anh ta tiếp tục nói của mình.
“Amazon cũng sẽ rất tuyệt. Tôi nghĩ nó sẽ rất vui đấy.”
Henry ngồi một bên lên tiếng chế giễu.
“Không có nước nóng hay Internet nhưng chắc cuộc sống ở đó cũng tuyệt lắm.”
Thay vào đó sẽ không có người đàn ông kia là được.
Josh nghĩ không có ai phù hợp với thành phố này hơn người đàn ông đó đâu. Thật khó để nghĩ đến cảnh Chase Miller ngồi trên sàn với bộ quần áo nhanh nheo phủ đầy bụi. Bây giờ cậu tràn đầy khao khát muốn tìm đến Amazon hoặc bất cứ nơi nào trên thế giới, nhưng cậu vẫn còn có Pete. Tuy nhiên cậu vẫn muốn hoàn thành tất cả chương trình giáo dục cho thằng bé.
“Alaska thì thì sao?”
Nghe Josh nói, Seth liền đưa mắt nhìn cậu như muốn hỏi tại sao. Josh nở một nụ cười nhạt liền đưa ra một cái cớ.
“Nơi đó rất yên tĩnh và cũng có rất nhiều người mà.”
“Nếu cậu tìm một gốc nông thôn sẽ tuyệt hơn đấy.”
Henry lại lên tiếng mỉa mai, Seth liền nói tiếp.
“Canada cũng là vùng nông thôn thôi mà. Cậu thật sự sẽ đến Alaska à?”
Đây không phải là một ý tồi, cậu dường như đã nhớ đến chuyện gì đó.
“Isaac, không phải cậu cũng đến từ Canada hả? Làm sao để sống một cuộc sống tốt ở đó?”
Isaac, người từ đầu vẫn luôn rất ít nói nghe thấy câu hỏi của Josh liền ngẩn người.
“Tôi không biết, lâu rồi chưa về Canada nên tôi không nhớ gì nữa.”
Mọi người đồng hời đưa mắt nhìn về phía cậu ta. Isaac bối rối nhận ra bản thân mình vừa lỡ lời.
“Ở đó họ cũng nói tiếng anh mà.”
Henry chỉ vào cái đầu đầy thương tích của mình. Josh im lặng cố gắng kiềm nén lại mấy lời muốn nói rằng Isaac thật ra đến từ Pháp. Dù sao bọn họ cũng chỉ cần biết rằng Isaac thật ra đến từ một vùng nói tiếng anh là được.
Mark nghe thấy mấy lời này liền yên lặng nghĩ ngợi một chút.
“Chúng ta không thể hủy hợp đồng được, dù sao nếu phải đền gấp 3 lần tiền hợp đồng thì cũng quá lớn.”
“À…” Josh nghe thấy mấy lời đó chỉ có thể đau khổ rên rỉ mấy tiếng.
“Mặc dù số tiền trả trước rất cao nhưng cũng không thể đánh chúng ta như chó thế này chứ? Đó là phạm pháp đấy!”
Isaac nhanh chóng phản đối bằng giọng chói tai. Thật ra vết thương của Josh không phải là vấn đề, vấn đề lớn nhất ở đây là sự tồn tại của người đàn ông đó. Nếu không phải vì số tiền chết tiệt đó, có chết bọn họ cũng không chôn chân ở đây đâu.
Kể cả có là vì tiền thì đó cũng là điều chúng ta không thể tránh khỏi.
Lời nói của Isaac ngay lập tức thu hút sự chú ý của mọi người, nhưng Mark liền lắc đầu mấy cái.
Lời nói của Isaac ngay lập tức thu hút sự chú ý của mọi người, nhưng Mark rất nhanh đã lắc đầu.
“Bỏ cuộc đi, mấy cậu không biết nhà Miller giàu cỡ nào hả? Hơn nữa con trai cả nhà bọn họ là Nathaniel Miller, có biết anh ta là ai không hả?”
Tất nhiên bọn họ biết cái tên này!
Tên đó được mệnh danh là ác quỷ của ngành luật. Là một ma cà rồng không thấy máu và nước mắt, luật sư của quỷ chưa bao giờ bị đánh bại.
Điều này có nghĩa là bọn họ không hề có lối thoát.
“Mọi người vẫn nên tự mình chăm sóc bản thân thì hơn.”
Theo lời của Mark, mọi người kết thúc buổi tối trong sự yên lặng mà không nói gì thêm.
* * *
Mọi người trở về biệt thự với dáng vẻ không ổn chút nào. Không phải bởi vì công việc bọn họ phải làm từ bây giờ. Mà cho đến khi Chase tìm được đội dự phòng thì cựu đội an ninh đã kiên trì cho đến phút cuối cùng. Bây giờ sau khi đã hoàn thành mày giới thiệu, anh ta đã mang trong mình niềm vui sướng mà rời khỏi nơi này.
“Đi thôi.”
Không giống như nhóm của Josh, anh ta xoay đầu nói với những người trong nhóm của mình với giọng điệu vui sướng. Trong khi mọi người chuẩn bị bước vào vị trí thì Isaac đột nhiên lên tiếng hỏi.
“Josh, sao cậu không nghỉ ngơi một chút đi? Giống như những gì tôi đã nói ấy.”
Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía cậu. Josh có chút xấu hổ liền mỉm cười và bảo rằng mình không sao. Nhưng Isaac rất nhanh đã lên tiếng nói tiếp.
“Mặc dù cậu bị đánh vào đầu và không có triệu chứng gì nhưng tốt nhất không phải vẫn là nên nghỉ ngơi hay sao. Đứng đây chào hỏi người kia làm gì chứ? Đến tên chúng ta hắn còn không nhớ thì làm sao nhớ được có bao nhiêu người hả?”
Chuyện này cũng đúng, dù sao cậu xuất hiện ở đây với tư cách là “vệ sĩ bị đánh” mà thôi. Có lẽ anh ta còn không nhớ được mình đã đánh ai. Nghĩ đến đây vết thương trên trán cậu lại càng đau hơn một chút.
“Chuyện đó cũng đúng.”
Mark nghe thấy suy nghĩ của Isaac suy nghĩ một chút rồi gật đầu.
“Ừ, Josh đi nghỉ trước đi. Nếu cảm thấy không thoải mái thì nhớ nói với tôi ngay. Đây chỉ là một phần công việc mà thôi, không có gì nghiêm trọng quá đâu.”
“Mark thế này không phải là quá thiên vị rồi sao?”
Henry đứng một bên thể hiện tâm trạng không hài lòng của mình. Cậu lẩm bẩm mấy câu như thể đang tự nói với chính mình, nhưng giọng này là đủ lớn để cho mấy người ở đó đều nghe thấy. Tất nhiên lời này ngay lập tức đã bị từ chối.
“Chỉ có Josh được nghỉ ngơi thôi, những người khác phải ở lại. Chúng ta phải hoàn thành công việc của mình đã.”
Henry dù cảm thấy có chút bất mãn nhưng cũng không nói gì thêm. Như vậy là Josh đã thành công quay trở về phòng nghỉ trước.
Tạ ơn chúa.
Cậu quay trở về phòng và từ từ nằm xuống giường thở dài một tiếng. Cái đầu đau nhức dữ dội nhưng không đến mức không thể chịu nổi. Cậu không muốn nghĩ thêm chuyện gì nữa bởi vì mọi thứ đều mơ hồ vô cùng. Nhưng trớ trêu thay là vết thương lại không nghiêm trọng đến thế, cậu không thể đi vào giấc ngủ nổi. Đau lòng hơn nữa là chỉ mới một ngày trôi qua. Mà cậu sẽ phải chịu đựng mấy chuyện này đến tận 6 tháng.
Tên khốn Chase Miller!