Chương 7
Chương 7
Căn biệt thự nơi Chase Miller sống nằm ở một khu vực phía bên trong của câu lạc bộ thư giãn, tầm nhìn hướng thẳng ra biển bên ngoài. Đi bộ lên cầu thang hướng thẳng ra sân thượng. Ta sẽ có thể dễ dàng nhìn thấy được bãi biển và toàn bộ khu vực riêng xung quanh thuộc về quyền sở hữu của Chase Miller. Xung quanh không có ngôi nhà nào khác và tất cả những gì cậu có thể nghe thấy là tiếng sóng biển dịu dàng vỗ vào bờ.
“Chào mừng mọi người, tôi đang đợi đây.” Sau khi nhìn thấy đội của bọn họ, công ty bảo vệ lúc trước vốn đang cảnh giác liền tiến về phía này mỉm cười thở dài một tiếng nhẹ nhõm.
“Mọi người đều xứng đáng được nghỉ ngơi như những ngày thế này cứ liên tục kéo dài khiến cho tôi cảm thấy có hơi lo lắng. Dù sao bọn tôi cũng có giới hạn riêng của mình…”
Alpha siêu cấp chủ yếu được bảo vệ bởi Gamma. Bởi vì Beta và anpha thường được chuyển hóa thành Omega do sức mạnh của Pheromone. Vậy nên có thể nói gamma, người hoàn toàn không ngửi thấy mùi Pheromone nên tất nhiên sẽ không bị ảnh hưởng, cũng chính là đội ngũ chuyên nghiệp nhất trong công việc này.
Vậy nhưng ngay cả với Gamma, pheromone cũng sẽ được hấp thụ qua da, do đó tình trạng này thường được kiểm soát bằng cách loại bỏ Pheromone tích tụ trong cơ thể bằng cách uống thuốc sau một khoảng thời gian hoặc nghỉ ngơi vài ngày. Nhưng lần này có vẻ được sắp xếp lịch trình của bọn họ đã xảy ra chút vấn đề.
“Bởi vì tôi đã đến giới hạn của mình…”
Khuôn mặt của người đội trưởng đứng đằng kia có chút bối rối. Mark gật đầu ra hiệu bản thân mình đã hiểu.
“Chắc là rất khó để tìm được đội thay thế vì số lượng Gamma trên thế giới thật sự rất ít.”
“Nhân tiện nếu chúng ta bị biến đổi, như đã biết thì chắc chắn sẽ chết hoặc tuổi thọ cũng sẽ bị giảm đi.”
Người đội trưởng thở dài và tiếp tục nói.
“Ngay cả khi trong trường hợp xấu nhất rằng chúng tôi không tìm được đội thay thế thì đội của chúng tôi cũng sẽ quay trở lại trong vòng 6 tháng. Trong lúc đó tôi mong mọi người hãy cố gắng kiên nhẫn chờ đợi.”
Đội của bọn họ cũng từng gặp nhau vài lần trước đây vào vài năm trước vì những lý do tương tự. Thật không may, Gamma, người phụ trách Đoàn vệ sĩ lúc đó đã đột biến. Kết quả là toàn bộ đội được cho nghỉ phép khẩn cấp, do đó có một vị trí tuyển dụng cho nhân viên an ninh, những người được tuyển dụng trong một thời gian ngắn.
Lần này có vẻ cũng không khác lắm. Cậu tự hỏi liệu mình có thể tìm được đồng đội thay thế trong 3 tháng tới nữa không. Mark lên tiếng như muốn nói gì đó, mọi người tất nhiên đều đồng tình với ý kiến này.
“Dù sao thì có nghĩa là lần này tối đa chỉ khoảng 6 tháng đúng không? Chúng tôi cần một con số chắc chắn về vấn đề thời gian đấy!”
“Ừ…có lẽ sẽ không lâu hơn nữa đâu.”
Người đội trưởng đứng bên kia gật đầu trả lời. Mấy người phía sau cũng nhanh chóng đi theo anh ta rời đi, bọn họ thỉnh thoảng còn quay đầu nhìn xung quanh. Mỗi người trong nhóm đều phải dùng đôi mắt của mình để xem xét nơi làm việc trong suốt nửa năm tiếp theo. Phải nghiêm túc đánh giá xem có bóng râm hay bất kỳ nơi đặc biệt nào có thể dùng để ẩn nấp, sẽ không có người nào muốn nơi mình bảo vệ lại xuất hiện bóng dáng của một người khác mang sự uy hiếp đến đây cả.
Đúng lúc đó có một người đàn ông cúi đầu nhẹ nhàng chào hỏi với Josh. Anh ta là thành viên của anh đội an ninh chuẩn bị rời khỏi đây. Có vẻ người đàn ông nọ khá bận rộn khi phải nói chuyện với tất cả các thành viên trong nhóm, khi đi ngang qua nơi này trên mặt cô ấy còn có vẻ lo lắng.
Có lẽ tất cả bọn họ sẽ rời khỏi đây vào buổi chiều. Các thành viên chủ chốt của đội đều sẽ rời đi mà không có ngoại lệ, điều này có vẻ muốn nói rằng bọn họ thật sự rất phấn khích khi được rời khỏi đây.
Ha…
Cậu có thể cảm nhận được mùi hương ngọt ngào thoang thoảng trên đầu mũi. Như thể không phải mình Josh là người duy nhất cảm nhận được điều đó, cậu nhìn thấy mấy thành viên khác trong đội cũng đang run rẩy đứng ở đằng kia. Vậy nhưng vị đội trưởng Gamma vẫn bình thản đứng ở đó trong khi những người khác đang tỏ ra vô cùng kích động.
“Chết tiệt!”
Isaac đứng phía sau kêu lên một tiếng chửi thề. Dù sao tất cả đều là Alpha ngoại trừ Beta Mark và Omega Josh. Sức hấp dẫn của mùi hương này cũng đủ làm cho các thành viên trong đội cảm thấy khó chịu: “Josh, cậu ổn không?”
Isaac hỏi như thể cậu ta đã cảm nhận được điều gì đó không đúng. Josh vội vàng trả lời.
“Không có gì đâu, chỉ là tôi hơi lo lắng mà thôi.”
Cậu đã dùng thuốc ức chế bao giờ chưa?
Ý thức cậu dần trở nên mơ hồ, bản thân không thể tỉnh táo nổi. Sở dĩ Josh phải che dấu trên tính của mình vì trong số những thành viên này có thể hòa hợp mùi hương với cậu, dù sao Pheromone của cậu ta cũng rất yếu. Có lẽ vì vậy mà không bị ảnh hưởng bởi Pheromone của Alpha sao? Đặc biệt là bởi vì các dấu hiệu được khắc ghi trước. Từ đầu đến cuối Josh đều không cảm thấy khó chịu gì, bản thân chỉ cần chú ý đến quá trình chịu nhiệt của cơ thể.
Tất nhiên đó lại cho đến khi cậu tiếp xúc với pheromone của người đã đánh dấu mình.
<Em là tất cả của tôi.>
Đây là lần đầu tiên Josh nhận ra ý nghĩa từ câu nói đó. Anh ta thậm chí còn không nhớ rõ người đã nói câu này với ai, nghĩ đến chuyện này đúng là cảm thấy nực cười thật đấy.
Nếu cậu đang gặp phải vấn đề từ việc này thì chỉ còn cách giữ cho cơ thể luôn đi đúng theo định hướng của mình. Có lẽ cậu phải dùng gấp đôi, thậm chí là gấp 3 lần liều lượng bình thường. Bởi vì dấu ấn này mà cả cơ thể của Josh bị ảnh hưởng bởi đối phương nhiều gấp mấy lần. Cậu biết rõ điều này, và cũng hoàn toàn không mong đợi chuyện đó.
Cả cơ thể gần như không chịu nổi trong choáng váng, đội trưởng dẫn đầu đang đi đột nhiên dừng lại nghĩ đến chuyện gì đó.
“Các cậu nên thử dùng kẹo này, nó sẽ làm loãng một số Pheromone tích tụ trong cơ thể các cậu. Tôi thích dùng nó khi mình đang làm việc. Chúng tôi không biết tại sao nhưng họ nói mùi thơm của kẹo quyến rũ đến mức các cậu sẽ không thể ngửi được mùi của Pheromone đâu.”
Mọi người lần lượt lấy từ tay anh ta mấy viên kẹo. Josh đã ngậm cả ba viên vào miệng cùng một lúc. Ngay khi lớp kẹo mỏng bao quanh nó tan dần, cậu tuyệt vọng đến mức muốn ngay lập tức nhai nuốt nó.
“Ôi, nồng quá…”
Đội trưởng của bọn họ đột nhiên kêu lên một tiếng nhưng đã quá muộn. Đột nhiên ánh mắt cậu sáng lên nhìn về một phía. Nguyên nhân của ánh sáng này khác hẳn so với mấy lần trước đây. Sau khi bọn họ ho liên tục, Henry nhìn về một phía tặc lưỡi.
“Anh đang làm gì thế hả?”
Isaac bên cạnh đột nhiên hoảng hốt kêu lên: “Cậu không sao chứ?” Josh mệt mỏi gật đầu. Trong miệng cậu tràn đầy mùi thơm từ viên kẹo đó, nhờ có nó mà đầu óc bản thân dần trở nên tỉnh táo hơn.
Cậu được dẫn vào bên trong căn biệt thự kia, đôi mắt nhìn quanh ngôi nhà lớn này không nhịn được trong lòng đầy cảm thán, lúc này điện thoại của đội trưởng đột nhiên kêu lên. Sau khi nghe lời báo cáo ngắn gọn từ tai nghe, anh ấy nhanh chóng quay đầu nói.
“Ông Miller sẽ về sớm thôi. Mọi người tranh thủ vào vị trí đi.” Sau khi anh ta rời đi mấy người bọn họ liền trở nên lo lắng. Cuối cùng cậu cũng phải gặp mặt người đàn ông đó. Trái tim trong lồng ngực không nhịn được mà đập thình thịch với tốc độ đáng báo động. Josh cảm thấy bản thân mình không thể đứng vững được nữa, hơi thở dần trở nên gấp gáp. Liệu người đó có nhớ cậu không chứ? Anh ta đã thay đổi thế nào rồi?
Cậu sẽ cảm thấy thế nào nói gặp lại anh ta đây?
Khi cậu bước qua khu vườn rộng lớn ở bên ngoài, cánh cổng sắt từ từ mở ra với một âm thanh nặng nề. Sau đó một chiếc xe hơi sang trọng xuất hiện.
Cậu đứng bên này không nhịn được nuốt nước bọt mấy cái. Đột nhiên chiếc xe dừng lại, mọi người đều vô cùng kinh ngạc khi phát hiện ra có điều gì đó không đúng. Josh đứng một bên cuối cùng cũng nhận ra lý do.
“Mấy tên chó săn kìa.”
Khi Mark đứng một bên tự lẩm bẩm điều gì đó giống như độc thoại, cậu với tốc độ nhanh chóng đã di chuyển hướng thẳng về phía đó. Mà người đàn ông tóc vàng bên trong xe cũng bước ra.
Khoảnh khắc này dường như cả thế giới đều dừng lại. Sở dĩ chỉ có vài giây nhưng Josh lại cảm giác như mọi thứ dài đến vô tận, bản thân đến cả hô hấp trên người cũng quên mất.
Điều đầu tiên thu hút sự chú ý của cậu chính là bộ vest màu xanh Chase đang mặc trên người. Thoạt nhìn bộ trang phục đó làm cậu nhớ đến màu xanh của nước biển, thậm chí nó còn trong vắt như bầu trời cao phía trên.
Cậu thậm chí không thể tưởng tượng được việc sẽ có người mặc một màu sắc thế này trên người. Dù sao cậu cũng chưa từng cảm thấy màu đó phù hợp với bất cứ ai. Vậy nhưng người đàn ông này lại làm được tất cả. Hơn nữa nó còn vô cùng nịnh mắt, chỉ nhìn một lần sẽ tiếp tục muốn nhìn lần thứ hai.
Mái tóc vàng tự nhiên được chải chuốt gọn gàng, đôi chân dài thẳng tắp bước xuống, đôi môi lạnh lùng mím chặt thành một đường.
Với làn da trắng ngần, lẽ ra anh ta phải là một thiếu niên ngây thơ thuần khiết, nhưng ngược lại cảm giác anh ta mang đến lại vô cùng quỷ dị, như thể có một ác ma đang mạnh mẽ xé nát con tim của người trước mặt.
Có lẽ là do đôi mắt lạnh lùng đó. Đôi mắt dường như đang nhìn thẳng về thứ gì đó nhưng thực tế lại chẳng thể hiện bất kỳ cảm xúc nào. Đôi mắt màu tím đơn thuần trống rỗng.
Với đôi mắt đó, anh ta khẽ liếc nhìn khắp mọi nơi. Trong một khoảnh khắc ánh mắt đẹp tuyệt vời khi dường như đã chạm mặt với Josh, nhưng đương nhiên là cậu đã nhầm. Ánh nhìn kia ngay lập tức chuyển hướng sang nơi khác, chớp mắt đã khiến Josh mất hết tinh thần.
Khuôn mặt cậu hiện lên vẻ buồn chán khó nói rõ, đưa tay vuốt lấy mái tóc rối bù của mình. Josh nhìn thấy điếu thuốc giữa đôi môi mỏng của người đàn ông đứng đằng kia. Chase bên này đưa tay vuốt tóc và nhặt lấy điếu thuốc lên.
Những chiếc móng tay được cắt tỉa gọn gàng xuất hiện trên ngón tay dài và thẳng tắp lọt vào tầm mắt của Josh lập tức. Trong khoảng cách đó, một ngọn lửa đỏ dường như đã bốc lên, tàn thuốc giữa các ngón tay xuất hiện ở một bên. Một cơ thể mảnh khảnh trắng như tuyết chưa phản ứng được mấy giây liền buông thõng xuống.
Đôi mắt của Chase hướng về một phía trong giây lát. Đột nhiên anh ta nheo mắt có chút không vui.
“Tên khốn.”
Ngay khi cựu đội trưởng đội an ninh chạy đến là muốn nói điều gì đó, đột nhiên một loạt tiếng súng lên đạn dồn dập vang lên. Mọi người đều choáng váng, Chase nở một nụ cười nhạt trên môi. Josh đứng một bên trong chớp mắt cảm thấy trái tim mình dường như đã lạnh đi mấy phần.
Chẳng bao lâu sau lại nhìn thấy anh ta cất bước đi thẳng. Mọi người nín thở và chỉ tập trung vào phía Chase đứng ở đó. Cơ thể như được tạo ra từ chúa với những đường nét tao nhã, các động tác và cử chỉ nhẹ nhàng đến thanh tao như thể đang bơi lội nhảy múa trong không trung. Anh ta chỉ nhìn chằm chằm vào một phía dường như không quan tâm đến bất cứ điều gì khác.
Ngay khi cả đám người vẫn còn đang ngơ ngác, đôi bàn tay thanh lịch của Chase đưa vào trong túi áo khoác và lôi ra thứ gì đó.
Josh không phải là người duy nhất nhận ra đó là cây súng đại bàng sa mạc yêu thích của Chase Miller.
“Đồ ngốc, tránh ra đi!”
Mark hét lên một tiếng khẩn trương, những vệ sĩ đứng bên cạnh nhìn thấy cảnh tượng này đừng sợ hãi chạy trốn, Chase đưa cây súng hướng thẳng về phía trước.
Chỉ trong chốc lát cậu gần như đã mất đi toàn bộ tâm trí. Anh ta phải những bước thật dài hướng thẳng cây súng kia về phía người đàn ông đang muốn chụp ảnh mình.
Anh ta là kết quả của dòng máu thuần khiết giữa siêu omega và siêu Alpha. Cũng chính vì điều này mà anh chị em nhà Miller thuộc về siêu Alpha, bọn họ còn được gọi như những loài động vật khác nhau như những biệt danh kỳ lạ. Đứa con đầu tiên trong nhà bọn họ là một luật sư, giống bố anh ta nhất, biệt danh là rắn trắng.
Mà biệt danh của người con thứ ba, Chase Miller, lại chính là chó điên nhà Miller.
Đùng!
Ngay sau đó là một tiếng súng mạnh mẽ vang lên, tay săn ảnh đứng đằng kia sợ hãi vấp ngã lùi về sau. Những mảnh kính hòa cùng với dòng máu đỏ bắn ra khỏi tầm mắt. Chase dừng lại hành động của mình. Nghĩ ngợi một lúc anh ta lại dùng súng hướng thẳng về phía người đàn ông đằng kia.
Khi nhìn thấy hành động điên cuồng của Miller, Josh đến tận bây giờ mới nhận ra một điều người đàn ông này tàn nhẫn từ trong bản chất. Vậy nên dù có trôi qua bao nhiêu năm thì anh ta vẫn sẽ không hề thay đổi.
Còn tiếp….