Chương 5
Chương 5
Josh ở trên giường ôm đầu đầy mệt mỏi. Chuyện này đã xảy ra liên tục trong vài giờ. Nó bắt đầu xuất hiện kể từ khi cậu ru Pete ngủ. Nhưng dù thời gian có trôi qua bao lâu đi nữa thì suy nghĩ của cậu vẫn luôn quay về nơi cũ như thế.
<… Anh không thích nó sao? Chúng tôi cũng vậy…>
Giọng nói của Mark trong ý thức của cậu lại được truyền đến. Mark liên tục nói chuyện với Josh.
<Thật ra tôi đã ký một hợp đồng, cũng đã quá một tuần rồi, tôi vốn dĩ không muốn nói cho mọi người biết vì tôi biết rõ mọi người thật sự sẽ không thích nó. Nhưng các điều khoản thật sự rất tốt. Thật sự không thể tìm được một bên có điều khoản tốt thế này… Miller vẫn luôn chi tiền một cách hào phóng như thế.>
Tất nhiên phần còn lại thuộc về tiền và ngoại hình nổi bật đó. Nếu anh ta chỉ có nửa khuôn mặt, thì nửa khuôn mặt đó nhất định cũng sẽ được người ta ca ngợi hết lời.
Josh cảm thấy có chút châm biếm khi nói về việc chúa đã dồn hết tâm sức vào việc tạo ra cơ thể của Chase Miller, rồi cuối cùng lại bỏ quên nhân cách thối rữa đó của hắn ta rồi. Mark chỉ im lặng không nói gì nữa.
<Nhưng cậu biết đấy, việc này cũng phải mất một chút thời gian… phải không? Tính cách của Chase thật sự quá trẻ con. Với việc này thì việc nhận được số tiền cung cấp lớn như thế cũng là hợp lý… tôi tự hỏi đây có phải là một nhiệm vụ nào đó đến từ phương tây không? Các cậu đều định từ chối nó sao? Chase đưa ra nhiều tiền như vậy không phải là chuyện tốt sao?… Tôi lưỡng lự bởi vì hiện tại số tiền quá cao rồi. Nhưng bây giờ bản thân cậu lại đang vội vàng như thế… những việc nhỏ nhặt thế này cũng không cần quá quan tâm đến đâu. Nếu cậu thật sự chấp nhận chuyện này thì những người khác chắc chắn cũng sẽ chấp nhận đi theo mà thôi.>
Josh hít một hơi sâu và thở dài một tiếng.
<Anh nói rằng những người khác cũng sẽ đi theo sao?>
<Tôi đã nói đại khái tình hình với bọn họ từ trước qua điện thoại. Tôi nghĩ rằng bọn họ sẽ chấp nhận chuyện này.>
Cậu nhớ rất rõ lần đó mọi người đều đã phun ra mấy tiếng chửi bới nghiến răng nghiến lợi vô cùng tức giận, vậy nhưng lần này phản ứng lại khá tốt, thật đáng ngạc nhiên đấy.
Có ai đang gặp phải trường hợp khẩn cấp như cậu không chứ?
Mark đã nói thêm mấy lời với Josh vẫn đang bối rối đằng đó.
<Tối đa là 6 tháng, tối thiểu là 3 tháng. Nếu thời hạn dài hơn thì chúng tôi nhất định sẽ bồi thường cho cậu. Nếu cậu đang vội thì hãy cẩn thận suy nghĩ chuyện này. Tất nhiên, nếu là cả một nhóm người đi thì gánh nặng sẽ được giảm bớt…>
Sau khi suy nghĩ kỹ càng một chút, anh ta nói thêm một lời nữa rồi rời khỏi chỗ này. Josh từ lúc quay về đến giờ vẫn luôn trằn trọc đến vậy.
Tại sao lại là người đó cơ chứ?
Câu trả lời vẫn luôn hiển nhiên như vậy, bởi vì rất ít người sẵn sàng trả số tiền lớn như thế cho sự an toàn của chính mình. Josh cảm thấy thật sự rất xấu hổ cho số tiền mình đang cầm lấy. Thật không may đây lại là sự thật. Cậu có suy nghĩ về nó bao nhiêu lâu nữa thì kết quả vẫn luôn là như thế.
Khi trời tối, cậu vẫn khó có thể chấp nhận được câu trả lời ở thực tại. Đến 6 tháng sau khi kết thúc hợp đồng, người đó nói rằng sẽ không có gia hạn nữa. Đây là vấn đề về số lượng, và Mark đang cố gắng giải quyết vấn đề đó.
Josh, người từ đầu đến cuối vẫn đang đợi Mark đi làm đã gọi điện thoại cho Josh và hỏi về chuyện mà mình quan tâm.
“Anh có nhận được cuộc gọi từ những người khác không? Có bao nhiêu người quyết định tham gia vào việc lần này?”
Hi vọng không phải ai cũng bị từ chối. Mark bỗng nhiên cảm thấy cả người lạnh lẽo liền phản ứng lại một cách nhanh chóng.
[Tôi, Seth, Henry và Issac là bốn người.]
[Henry dường như đã dính vào bài bạc và cần phải tìm cách để xoá số nợ đó đi.]
Seth đã suy nghĩ về chuyện này, cuối cùng anh ta cũng chấp nhận nó, Henry lại muốn vay tiền Isaac nhưng thật ra anh ta cũng không còn tiền trong người, vậy nên bọn họ không còn cách nào khác ngoài việc phải tham gia chuyện này.
[Tất cả số tiền mà Henry mượn của Issac đều đã bị đổ vào sòng bạc. Dù sao Issac thật sự đã bị lời nói của Henry thu hút và đồng ý cho anh ta mượn tiền.]
Josh tự trấn an mình rằng mọi chuyện sẽ không khó khăn đến thế. Dù sao đây cũng không phải là lần đầu tiên Henry mặc kệ mấy lời đe dọa tục tĩu của Issac mà trộm ví của anh ta.
Dù sao điều này cũng ổn với cậu.
Josh không còn cách nào khác chỉ có thể thở dài cay đắng trả lời.
“Tôi cũng sẽ đi.”
[Được rồi, Joshua là năm nhé.]
Bởi vì anh ta đã cố ý nói chuyện này cho cậu nên ngay lập tức cái tên đó của cậu đã được thêm vào. Josh không cảm thấy ngạc nhiên lắm với chuyện này. Mà Mark ở đầu dây bên kia dường như cũng đã đoán trước được phản ứng đó. Đây chính là lựa chọn hiển nhiên mà thôi.
Sau khi hỏi về ngày khởi hành và một số điều cần thiết khác, cậu quyết định xem lại bản hợp đồng chi tiết qua email rồi cúp máy. Trên thực tế miễn là số tiền đã hứa có thể giao đúng hạn thì các chi tiết khác của hợp đồng cũng không có vấn đề gì nữa.
Sau khi đưa ra quyết định, các hành động tiếp theo của nhóm bọn họ cũng sẽ được diễn ra nhanh chóng hơn. Cậu liền gọi điện cho em gái và bảo rằng em ấy không cần lo lắng về vấn đề tiền bạc bởi vì cậu đã tìm được một công việc mới. May mắn thay nơi làm việc của cậu chỉ cách nhà mẹ và em gái khoảng 3 4 giờ lái xe. Chuyện này cũng giúp cậu có thể dễ dàng đến thăm Pete hơn, dù sao cậu cũng không muốn phải xa bé con quá lâu.
[Đừng lo lắng về Pete, anh Josh. Mẹ nhất định sẽ rất vui vì Pete đến đây.]
Emma mỉm cười với giọng vui vẻ, cúp điện thoại xong cậu cuối cùng cũng thở phào được một tiếng. Vấn đề lớn nhất cũng đã được giải quyết.
Không đời nào cậu để cho người đàn ông kia biết được sự tồn tại của Pete.
Josh cẩn thận suy nghĩ kỹ càng, cậu thậm chí còn không thể tưởng tượng được điều gì sẽ xảy ra nếu như chuyện này bị tiết lộ ra ngoài. Nếu chuyện đó thật sự xảy ra, có lẽ mọi người sẽ không thể tin được khi biết rằng tôi thật sự đã mang thai và có con. Sẽ thật vô lý nếu cậu lên tiếng thú nhận điều này. Và cũng sẽ thật nực cười biết bao nhiêu nếu một ngày nào đó có một đứa trẻ đột nhiên xuất hiện trước mặt cậu.
Không khó để che giấu điều này. Cũng như những người khác, Josh cố gắng biến bản thân mình thành một beta. Quan trọng nhất là cậu thậm chí còn không giống với những vệ sĩ bình thường.
… Cậu thật sự không muốn nhớ đến người đã đánh dấu và ngủ cùng với mình vào đêm đó chút nào.
<Em là tất cả của tôi>
Một câu nói cậu đã quên từ rất lâu đột nhiên lại xuất hiện trong đầu. Ngay lập tức hơi thở liền trở nên lạnh lẽo, lồng ngực phập phồng khó chịu bất giác làm cho cậu nhíu mày.
* * *
Vì phải xa bé con trong một thời gian dài nên cậu đã quyết định sẽ dành vài ngày ở bên cạnh gia đình của mình.
Cậu cũng hứa với bà Robert rằng bản thân nhất định sẽ liên lạc thường xuyên với bà ấy xem như lời cảm ơn. Bà ấy ôm chặt lấy Pete sự buồn bã. Sau vài ngày, Josh cảm thấy bản thân mình thật sự vẫn chưa sẵn sàng để rời đi.
Vậy nhưng bọn họ vẫn phải xuất phát đến sân bay. Trên tay bé con kéo theo một chiếc vali nhẹ, những tiếp viên ở đó hoàn toàn không thể chống lại sự đáng yêu này. Bọn họ nhìn Pete với nụ cười rạng rỡ trên môi, ngay sau đó liền dừng lại trước cánh tay của đứa trẻ, quay đầu về phía cậu nở một nụ cười chuyên nghiệp.
Josh đặt bé con vào ghế cho trẻ em rồi cẩn thận cài dây an toàn. Sau khi đã cho Pete một viên kẹo, thằng bé vô cùng hài lòng yên lặng ngồi đó không hề phàn nàn.
Cậu kéo chiếc vali lên trên, khuôn mặt của đứa trẻ phía dưới đột nhiên thu hút sự chú ý của cậu. Đôi má tròn trịa xinh đẹp làm cậu đột nhiên nhớ đến một người đàn ông.
Đây là do cậu biết đứa trẻ là con của anh ta hay thật sự là hai người bọn họ rất giống nhau cơ chứ?
Josh lần nào nghĩ về vấn đề này cũng phải kìm nén sự tò mò của mình bởi vì chính cậu cũng không thể hỏi người khác được.
Đứa trẻ rất nhanh đã đi vào giấc ngủ. Josh ngồi bên cạnh cẩn thận lau mặt cho bé con, trong lòng lại có chút nghĩ ngợi.
Liệu anh ta có nhận ra mình không chứ? Liệu anh ta có nhớ mình không?
Sau đó cậu đột nhiên lại nhớ lại lần đầu tiên gặp mặt của bọn họ. Người đàn ông từ trên cao nhìn xuống với ánh mắt khinh bỉ, đôi chân mày cũng nhíu lại không vui. Khi nghĩ đến anh ta hình ảnh đầu tiên xuất hiện trong đầu cậu lúc nào cũng giống nhau.
Alpha vẫn luôn là một chủng loại thượng đẳng.
Hầu hết các Alpha cực đoan đều đối mặt với chứng bệnh đa nhân cách, chúng thường chỉ xuất hiện ở tuổi thanh thiếu niên, cái đó được gọi là giai đoạn giận dữ mà không hề trải qua những thay đổi đột ngột thì khả năng lớn lên sau này sẽ trở thành một kẻ nhân cách thái quá rất cao.
Mà trong trường hợp của Chase C Miller, người ta cho rằng anh ta phát triển sau tuổi dậy thì vậy nên không biết cách kiềm chế cảm xúc là gì. Có vẻ như vấn đề là nằm ở việc sự tập trung của cảm xúc được duy trì quá nhiều vào trong nổi tức giận của chính mình.
Người ta cho rằng ngay cả những kẻ nhân cách thái quá cũng cảm thấy tức giận.
Josh trong lòng thầm nghĩ ngợi, có lẽ cảm xúc không nên được diễn tả quá nhiều ra bên ngoài. Cho dù anh ta có tiết kiệm được bao nhiêu tiền thuế thì nếu không diễn xuất tốt chắc chắn anh ta cũng sẽ không thành công với tư cách là một diễn viên như bây giờ.
Được rồi, cậu không thể phủ nhận việc anh ta rất thu hút ngay cả khi bản thân chỉ cần đứng một mình và không phải di chuyển.
Đột nhiên cậu lại nhớ đến đoạn phim quảng cáo socola mà Chase đã quay khi cậu ấy 5 tuổi. Khi quảng cáo cho vai diễn đầu tay của anh ta được phát hành, cả nước Mỹ đã hoàn toàn chấn động. Đến tận thời điểm bây giờ vẫn có vài quảng cáo socola như thế xuất hiện trước mặt công chúng. Quảng cáo gây chấn động đến mức ngay cả Josh, khi đó chỉ là một cậu bé cũng bị mê hoặc.
Và rất nhiều năm sau khi biết được đó là một cậu bé thì chính cậu cũng đã thất vọng vô cùng.
Tất nhiên Josh cũng không phải là người duy nhất thất vọng. Tất cả các chàng trai cùng độ tuổi đều mơ ước được hẹn hò với cô gái nhỏ đó cũng gặp phải tình trạng trái tim tan nát như thế. Bởi vì bọn họ nhận ra rằng mối tình đầu của mình thật sự sẽ không bao giờ trở thành hiện thực được.
Đến tận bây giờ cũng thế. Anh chàng đó thậm chí còn không cần ghi nhớ kịch bản và các màn trình diễn tiếp theo, chỉ cần đứng yên ở đó là được.
Đôi lúc cậu tự hỏi tại sao anh ta lại gặp khó khăn trong việc diễn xuất như thế. Nhưng đó là trước khi cậu nhìn thấy các tác phẩm của anh ta.
Chase C Miller thật sự là một người hoàn hảo cho công việc diễn viên này.
Ngay cả khi chỉ là một công việc quay quảng cáo.
“Ồ.”
Cậu nhìn lên trời thở dài một tiếng đầy mệt mỏi, hành khách ngồi bên cạnh đột nhiên đưa mắt nhìn về phía người đàn ông xuất hiện trên biển quảng cáo ở đằng xa. Trong nháy mắt cả cơ thể Josh liền chấn động.
“Ồ.”
Đúng vậy!
Một người đàn ông cả người ướt sũng cứ như vừa được vớt lên từ biển. Cả cơ thể được xuất hiện mát mẻ trên biển quảng cáo trước mặt toàn thế giới. Những ngón tay mảnh khảnh luồn qua mái tóc buông xõa, đôi mắt tím sẫm nhìn thẳng vào màn hình, khóe môi nhếch lên tạo thành một nụ cười khinh bỉ. Chase Miller vẫn luôn là một người như thế.
Cùng lúc đó Josh cảm thấy trái tim mình như muốn rơi xuống. Thật đáng buồn ngay cả khi bộ não cậu tan biến thì bản thân mình vẫn không thể quên được dáng vẻ của người đàn ông đó ngay cả lúc chết. Bằng chứng cho điều đó chính là việc trái tim của cậu vẫn đang đập loạn nhịp.
Sau khi bảng quảng cáo đó kết thúc, nói lại được tiếp tục với một màn hình khác. Vậy nhưng Josh vẫn không thể rời mắt.
Thời điểm đối mặt với sự thật thế này, chính anh vẫn đang cố gắng lừa dối bản thân mình.
Cậu nhắm mắt lại cố gắng trốn tránh thực tại nhiều nhất có thể. Nhưng mặc kệ tất cả những suy nghĩ trong đầu cậu, chiếc máy bay vẫn đang lao thẳng về phía California.
* * *
“Josh!”
Emma sớm đã chờ sẵn ở sân bay, khi nhìn thấy anh đã nhanh chóng nhảy thẳng về phía anh trai mình chào đón một cách nồng nhiệt. Cậu ôm Pete trên tay, bên còn lại kéo vali một cách nhẹ nhàng.
Emma hít một hơi thật sâu như để cố gắng kiểm soát cảm xúc của mình rồi ôm lấy đối phương vào lòng. Ngay sau khi ánh mắt của bọn họ chạm vào nhau, Josh nở một nụ cười dịu dàng. Emma cũng vô cùng vui vẻ, đây là lần gặp mặt đầu tiên của bọn họ trong vài năm gần đây.
“Anh vẫn xấu lắm, anh à.”
Sự phấn khích kết thúc ở đây.
*
*
“Ai biết được hắn ta lại có nhân cách bẩn thỉu như vậy chứ?”
Emma ngồi trên ghế lái không biết đã lập lại câu này bao nhiêu lần, hàm răng nghiến chặt vô cùng tức giận. Josh ngồi ở kế bên cạnh không nói gì chỉ bình tĩnh nhìn thẳng về phía trước.
“Bình tĩnh lại đi.”
“Yên lặng, em đang lái xe.”
“Chạy chậm lại, nếu không sẽ xảy ra tai nạn đấy!”
“Câm miệng đi! Anh có để cho em lái xe không hả?”
Ngay sau đó Emma liền thô bạo quay tay lái một cách mạnh mẽ. Khoảnh khắc đó dường như cô nàng đã nhìn thẳng về phía trước chửi rủa mấy câu. Nói thêm mấy lời nữa cô cảm giác mình có thể ngay lập tức đá bay tên anh trai phiền phức này ra khỏi xe.
Khi cậu nhìn về phía sau, Pete đang sợ hãi mở tròn đôi mắt nhìn về phía này. Josh chỉ nhẹ nhàng mỉm cười vươn tay xoa đầu bé con như trấn an. Trong khi đó Emma vẫn đang ở bên cạnh vẫn đang chửi rủa trong sự tức giận.
Con bé thật sự đã bình thường trở lại.
Josh nhận ra điều đó cuối cùng cũng thở phào một tiếng, nhắm mắt và tận hưởng ánh nắng rực rỡ chiếu xuống mình.
Còn tiếp…